Tu La Võ Thần

Chương 1941: Mở ra phong ấn?

"Ai da, dù sao bổn c·ô·ng chúa m·ạ·n·g nhiều, ngươi cũng không cần để ý đâu." Tiên Miêu Miêu rất thản nhiên nói.
Nhưng lúc này trong lòng Sở Phong lại có một cảm giác khó tả. Nếu Tiên Miêu Miêu không có chín m·ạ·n·g mà chỉ có một, vậy thì bây giờ nàng đã sớm c·hết rồi. Cho nên Sở Phong không thể vì Tiên Miêu Miêu có chín m·ạ·n·g mà coi như không có gì xảy ra, vì Tiên Miêu Miêu đã c·hết hai lần. Lần đầu là t·ự s·át, vì hắn mà t·ự s·át. Lần thứ hai là bị hắn g·iết, bởi vì Sở Phong mà bị người khác g·iết c·hết. Tiên Miêu Miêu đã bỏ đi hai cái m·ạ·n·g đều liên quan đến Sở Phong, Sở Phong không thể xem như không có chuyện gì. Thế nhưng họ mới quen nhau bao lâu, tại sao Tiên Miêu Miêu lại giúp hắn như thế? Chính vì nó không nên xảy ra mà Tiên Miêu Miêu vẫn làm, mới khiến Sở Phong vừa cảm kích, vừa thấy có lỗi với nàng.
"Miêu Miêu, từ nay về sau, m·ạ·n·g của ta Sở Phong, chính là của ngươi." Sở Phong nói với Tiên Miêu Miêu.
"Nói cái gì nhảm nhí, m·ạ·n·g của ngươi bổn c·ô·ng chúa không thèm đâu, cho ta ta cũng không cần." Tiên Miêu Miêu bĩu môi nói, nhưng rất nhanh lại nói với Sở Phong: "Sở Phong, ta nói cho ngươi, trong Phệ Huyết S·á·t Trận này không chỉ có phong ấn viễn cổ hung thú, mà thật sự có bảo t·à·ng."
"Bảo t·à·ng?" Nghe đến hai chữ bảo t·à·ng, tim Sở Phong khẽ động.
"Thật sự có, chỉ là bảo t·à·ng này khác với những nơi khác, người thường vô dụng nhưng ta cảm thấy nó có lẽ hữu ích với ngươi, tóm lại ngươi cứ đi theo ta." Tiên Miêu Miêu vừa nói vừa lao vào nơi lúc trước Tiểu Hồng chui ra. Thấy vậy, Sở Phong cũng đi theo.
Khi vào bên trong đường hầm Tiểu Hồng tạo ra, Sở Phong mới phát hiện con đường này rất sâu, rất sâu, sâu vượt quá sức tưởng tượng. Mà đến nơi cuối, sắc mặt Sở Phong càng đại biến, vui mừng như p·h·át cuồng. Ở chỗ sâu, có một mảng lớn nước ánh vàng rực rỡ, nước này như được làm từ vàng, gần bằng một cái hồ nhỏ. Nhưng đây không phải nước vàng tan ra, mà là một loại nước đặc biệt, là chí bảo của kết giới.
"Sở Phong, ngươi biết đây là cái gì không?"
"Dù ta không phải giới linh sư, nhưng ta vẫn thấy những thứ này rất lợi hại, phong ấn trận pháp nơi đây, chắc là dựa vào những thứ này để duy trì." Tiên Miêu Miêu nói.
"Đúng vậy, phong ấn trận pháp nơi đây, đúng là dựa vào thứ này để duy trì."
"May mắn đồ vật này ẩn sâu, không bị người Ám Điện phát hiện." Sở Phong là giới linh sư, tự nhiên nhìn ra. Đây mới chính là chỗ hạch tâm của Phệ Huyết S·á·t Trận, là mắt trận lớn nhất.
"Miêu Miêu, lần này ngươi đã giúp ta một ân lớn." Sở Phong vô cùng cảm kích nói với Tiên Miêu Miêu.
"Cũng là do m·ạ·n·g châu này đưa ta đến đây, nếu không ta cũng sẽ không phát hiện ra nó."
"Sao, thứ này thực sự có ích cho ngươi à?" Tiên Miêu Miêu hỏi.
"Có ích, quá hữu dụng là đằng khác." Sở Phong lúc này vừa trải qua chuyện kia, mà vẫn có thể kích động như thế, không phải là không có nguyên nhân.
Sở Phong đã có cách giúp nữ Vương Đại Nhân phá vỡ phong ấn mẫu thân để lại, nhưng vì năng lực bản thân chưa đủ, lại không có đủ năng lượng thiên tài địa bảo để phá vỡ trận pháp đó, nên Sở Phong mới cảm thấy, việc phá giải trận pháp trói buộc nữ Vương Đại Nhân, là rất xa vời. Nhưng bây giờ, cái thứ nước vàng mà Sở Phong không biết là gì này, đã giải quyết hết mọi vấn đề mà Sở Phong vốn không thể giải quyết. Nước vàng này ẩn chứa kết giới chi lực cực kỳ mạnh mẽ, Sở Phong nhờ nó mà dù không thể phá giải hoàn toàn phong ấn kết giới mẹ trói buộc Đản Đản. Nhưng nó cũng đủ để mở ra tu vi của Đản Đản.
"Rốt cuộc có công dụng gì vậy?" Tiên Miêu Miêu tò mò truy hỏi, lúc đầu nàng chỉ muốn dùng cái này dỗ Sở Phong, vì cho dù là chí bảo thì cũng chỉ có thể bày trận, ngoài ra còn có tác dụng lớn nào đâu? Nó vốn không thể sánh với bảo t·à·ng thật sự. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng khi thấy thứ này, Sở Phong lại vui mừng đến vậy, điều này làm Tiên Miêu Miêu rất tò mò, muốn biết rốt cuộc những thứ này là gì, có thể giúp được gì cho Sở Phong.
"Nó có thể giúp ta, thả ra một Tiểu Ác Ma." Sở Phong nói.
"Tiểu Ác Ma?" Nghe đến đây, Tiên Miêu Miêu lại càng không hiểu, nhưng trên mặt tràn đầy mong chờ.
Lúc này, Đản Đản cũng giống như Tiên Miêu Miêu, đều rất khó hiểu, có chút nghe không hiểu lời Sở Phong nói.
"Nói đúng hơn thì là Tu La." Sở Phong nói thêm, rồi trong lúc nói chuyện, vừa khẽ động ý nghĩ liền mở giới linh đại môn ra. Mà sau khi giới linh đại môn mở, Tiểu Hồng và Tiên Miêu Miêu đều dồn ánh mắt về phía giới linh đại môn. Trong lúc hai người đang chăm chú nhìn, nữ Vương Đại Nhân liền hóa thành một cái bóng, từ giới linh đại môn bay ra, đến trước mặt Sở Phong.
"Oa, mỹ nữ nha mỹ nữ, mỹ nữ này đơn giản quá đẹp." Khi thấy nữ Vương Đại Nhân, Tiểu Hồng lập tức kinh hô. Không chỉ mình Tiểu Hồng có phản ứng khoa trương như vậy, mà cả Tiên Miêu Miêu đang nhìn nữ Vương Đại Nhân cũng ngạc nhiên, bởi vì dung mạo nữ Vương Đại Nhân quá nổi bật, đủ để khiến những người khác phải lu mờ.
"Sở Phong, đây không phải giới linh của ngươi sao, là Tu La giới linh trong truyền thuyết?" Tiên Miêu Miêu tò mò hỏi.
"Ừ, nàng tên là nữ Vương Đại Nhân." Sở Phong giới t·h·iệu.
"Miêu Miêu, nếu như ngươi chịu để ta gọi ngươi là Miêu Miêu em gái, vậy bổn nữ vương không ngại cho ngươi gọi ta Đản Đản tỷ tỷ." Đản Đản nói với Tiên Miêu Miêu.
"Tốt, Đản Đản tỷ tỷ." Tiên Miêu Miêu còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Hồng đã cười hì hì gọi.
"Không, Đản Đản không phải ai cũng có thể gọi." Đản Đản lắc đầu nói.
"Vậy người ta phải gọi ngươi là gì nha, mỹ nữ?" Tiểu Hồng hỏi.
"Ngươi chỉ có thể gọi ta là nữ Vương Đại Nhân." Đản Đản nói.
"Tốt nữ Vương Đại Nhân." Tiểu Hồng không hề khách khí, thoải mái gọi.
"Ngoan." Đản Đản hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Tiên Miêu Miêu, cười tủm tỉm nói: "Miêu Miêu em gái, mau gọi Đản Đản tỷ tỷ."
"Tốt, Đản Đản em gái." Tiên Miêu Miêu không chút do dự nói.
"Gọi sai rồi, là tỷ tỷ, không phải em gái." Đản Đản chỉnh lại.
"Nhưng ngươi rõ ràng không lớn hơn ta, phải gọi ta là em gái mới đúng." Tiên Miêu Miêu khinh bỉ nói.
"Cái gì, bản nữ vương rõ ràng lớn hơn ngươi nhiều." Đản Đản nói.
"Thôi đi, vẻ mặt non nớt của ngươi đã bán rẻ ngươi rồi." Tiên Miêu Miêu không tin.
"Vậy ta vẫn hơn ngươi về độ trưởng thành." Đản Đản nói.
"Ngươi chỗ nào hơn ta về độ trưởng thành chứ, rõ ràng ta hơn ngươi." Tiên Miêu Miêu phản bác.
Mà nhìn hai tiểu nha đầu, đều có vẻ ngoài thiếu nữ, ở đó tranh nhau gọi mình là người trưởng thành, Sở Phong chỉ biết toát mồ hôi. Tuy hai cô nàng đang c·ã·i nhau, nhưng lại có vẻ rất hòa hợp, đây là lần đầu tiên Sở Phong thấy Đản Đản nhiệt tình với một người khác như thế, xem ra Đản Đản thật sự rất thích nha đầu Tiên Miêu Miêu này.
Tiên Miêu Miêu và nữ Vương Đại Nhân, chỉ tranh nhau vấn đề ai là chị ai là em thôi cũng tranh cãi một hồi lâu, hai nàng ai cũng không chịu thua ai.
"Thôi nào nữ Vương Đại Nhân của ta ơi, công chúa Miêu Miêu của ta, hai người trước đừng ồn ào nữa, chúng ta nói chuyện chính đi." Không còn cách nào khác, Sở Phong đành lên tiếng can ngăn.
"Sở Phong, ngươi không phải nói là nhờ vào mấy thứ này mà có thể giúp ta mở phong ấn à?" Nghe thấy câu này, Đản Đản mới chạy lại gần Sở Phong. Khi Sở Phong nói Tiểu Ác Ma thì nàng còn có chút mơ hồ, nhưng khi nghe đến Tu La thì nàng đã hiểu ý Sở Phong.
"Mở phong ấn? Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy vậy, Tiên Miêu Miêu cũng tò mò hỏi.
"Đúng thế đúng thế, mau nói đi." Tiểu Hồng càng tò mò hơn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận