Tu La Võ Thần

Chương 5520: Phượng Thiên Thịnh khiêu chiến

Chương 5520: Phượng Thiên Thịnh khiêu chiến
"Đản Đản, ngươi cảm thấy cái hư ảnh kia có phải hay không có liên quan đến số lượng trận pháp khống chế?"
"Nắm giữ càng nhiều trận pháp, bọn họ thu hoạch được sức mạnh trận pháp càng mạnh?" Sở Phong đã có suy đoán nhưng không thể xác định nên hỏi Đản Đản.
"Hơn phân nửa là như vậy." Nữ Vương đại nhân nói.
Nhưng bỗng nhiên, Sở Phong biến sắc, đột ngột quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Quan sát xong, Sở Phong cười.
"Ra đi." Sở Phong nói với chân trời phía sau lưng.

Lời Sở Phong vừa nói ra, bỗng nhiên một đạo quang mang từ nơi xa bay lượn ra.
Rất nhanh, quang mang kia mở ra, hóa thành một đạo trận pháp lồng giam bao phủ thiên địa, bao phủ Sở Phong vào trong.
Ngay sau đó, mấy đạo bóng dáng cũng nổi lên, chính là tộc nhân Đồ Đằng Phượng Tộc, cầm đầu là Phượng Thiên Thịnh.
Mà ngoài tộc nhân Đồ Đằng Phượng Tộc, còn có tộc nhân Đồ Đằng Long Tộc.
Long Phiến Phiến và Long Phúc Lai... Những tộc nhân Đồ Đằng Long Tộc mà Sở Phong gặp ở tòa trận pháp thứ nhất đều ở đó.
Chỉ là giờ phút này không ai ngoại lệ, trên thân Long Phiến Phiến bọn người đều bị buộc chặt xiềng xích, bọn họ đã bị Phượng Thiên Thịnh bọn hắn khống chế.
Gặp tình hình này, những tộc nhân Đồ Đằng Long Tộc đã tiến vào trận nhãn chuẩn bị tu luyện muốn đi ra.
"Các ngươi an tâm đợi, ta sẽ xử lý."
Nhưng Sở Phong lại khoát tay, ra hiệu bọn họ không cần ra, để mình đến giải quyết.
Thực tế, bọn họ có đi ra cũng vô dụng, thực lực đối phương không thể khinh thường.
Đừng nói Phượng Thiên Thịnh ở đây, dù Phượng Thiên Thịnh không có ở đây thì bọn họ cũng không phải đối thủ của đám tộc nhân Đồ Đằng Phượng Tộc này.
"Sở Phong, lần này ta xem ngươi làm sao trốn."
Phượng Thiên Thịnh nói với Sở Phong, lời hắn nói mang theo không ít lực lượng, lực lượng đó tự nhiên đến từ bảo vật đã phong tỏa thiên địa, lại vây khốn Sở Phong.
"Ngươi là kẻ ngu à, từ đâu ra mà ngươi thấy ta muốn chạy trốn?" Sở Phong hỏi.
"Không trốn sao? Hay là ngoan ngoãn chịu trói?" Phượng Thiên Thịnh hỏi ngược lại.
"A..." Sở Phong khẽ cười, nụ cười rất khinh miệt, hắn thấy Phượng Thiên Thịnh này mặc dù tu vi không tệ, thiên phú cũng không tồi.
Nhưng đầu óc của hắn, dường như không đặc biệt thông minh.
"Sở Phong, đây đều là việc tốt ngươi làm."
Khi Phượng Thiên Thịnh nói chuyện, chỉ chỉ đỉnh đầu của mình.
Trên đỉnh đầu những người Đồ Đằng Phượng Tộc bọn hắn, đều xuất hiện một đoàn hư ảnh, hư ảnh kia chính là một con phượng.
Nhưng... Rõ ràng không bằng Đồ Đằng Long Tộc sáng tỏ, thậm chí có thể nói là chênh lệch rất lớn.
"Nếu không phải ngươi giúp bọn họ, bằng cái gì bọn họ có được lực lượng mạnh hơn chúng ta?" Phượng Thiên Thịnh hỏi.
"Vậy phải hỏi ngươi xem có phải nhân duyên của ngươi quá kém nên không ai giúp ngươi hay không." Sở Phong nói.
Nghe vậy, Phượng Thiên Thịnh không những không tức giận mà ngược lại còn nhếch mép.
"Nhân duyên tốt thì sao, ta cũng có không ít bạn bè, nhưng không có loại như ngươi." Phượng Thiên Thịnh nói.
"Gã này giống như đang khen ngươi?" Nữ Vương đại nhân ngoài ý muốn nói.
Sở Phong cũng có chút cạn lời, bởi vì gã này dường như thực sự đang khen mình.
"Sở Phong, kỳ thực ta cực kỳ thưởng thức ngươi, giờ bắt đầu nếu ngươi nguyện ý giúp chúng ta thì ta nghĩ chúng ta còn có thể trở thành bạn bè cực kỳ tốt." Phượng Thiên Thịnh nói.
Nếu trước đó còn chưa chắc chắn, giờ có thể chắc chắn, gã này lúc trước đích thực là đang khen ngợi Sở Phong.
"Ta đã nói, Long Thừa Vũ và Long Mộc Hi là bằng hữu ta, ta sẽ không phản bội bằng hữu." Sở Phong nói.
"Ngươi trọng tình trọng nghĩa vậy sao?"
Soạt lạp lạp
Khi Phượng Thiên Thịnh đang nói, vung tay áo, lại có mấy đường xiềng xích bay lượn ra, bay về phía đám người Long Phiến Phiến và Long Phúc Lai.
Chỉ là lần này xiềng xích lại buộc chặt trên cổ đám người Long Phiến Phiến, sau khi xiềng xích khóa chặt lại thì đột nhiên khóa chặt hơn.
Đám người Long Phiến Phiến nhất thời lộ vẻ thống khổ, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chết.
"Sở Phong, ngươi không phải trọng tình nghĩa à, vậy ngươi có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết mà không để ý sao?"
Phượng Thiên Thịnh một tay nắm lấy xiềng xích đang buộc chặt đám người Long Phiến Phiến, vừa hỏi Sở Phong.
"Phượng Thiên Thịnh, nhân lúc ta chưa ra tay, ngươi lập tức dừng tay, xin lỗi nhận sai với bọn họ, ta có thể coi như không có gì xảy ra."
"Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả." Ánh mắt Sở Phong đã lạnh đi.
Nếu như lúc trước Sở Phong nhìn thấy Phượng Thiên Thịnh chỉ có thể trốn.
Hiện tại Sở Phong hoàn toàn không còn e ngại hắn.
"Tự gánh lấy hậu quả?"
"Ha ha ha..."
"Sở Phong, ngươi dựa vào cái gì nói chuyện với ta như vậy?"
"Ngươi chỉ là chạy nhanh hơn một chút, nhưng hiện tại ngươi muốn chạy thế nào? Ngươi còn chạy được sao?" Phượng Thiên Thịnh nói.
"Ta chạy không thoát?" Sở Phong nhàn nhạt cười, sau đó chỉ thấy quanh thân Sở Phong lôi đình lấp lóe, rồi đột nhiên đấm ra một quyền.
Ầm ầm
Bình phong phong tỏa thiên địa lập tức sụp đổ.
"Gã này!!!"
Thấy cảnh này, mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì Sở Phong có thể tùy tiện đánh nát bình phong là do tu vi Sở Phong lúc này đã đạt đến lục phẩm Bán Thần.
Nhưng quan trọng nhất là, trên thân Sở Phong không chỉ có lôi văn và lôi đình áo giáp mà còn có một đôi cánh chim lôi đình vô cùng to lớn.
Cánh chim lôi đình!!!
Sở Phong có thể liên tục mở ra tam trọng huyết mạch chi lực ở cảnh giới Bán Thần.
"Ôi trời ơi, Sở Phong thiếu hiệp chẳng lẽ không khỏi quá mạnh mẽ sao?"
"Người có thể mở ra lôi văn và lôi đình áo giáp, huyết mạch thiên cấp ở Bán Thần cảnh đã có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hắn còn có thể mở ra cánh chim lôi đình?"
Giờ phút này, vô số người Đồ Đằng Long Tộc kêu lên không ngừng.
Thậm chí cả đám người Long Phiến Phiến đã bị tỏa liên khóa họng lại cũng quên thống khổ, ngược lại lộ vẻ vui mừng.
Bọn họ biết là được cứu rồi, Sở Phong như vậy hoàn toàn không e ngại Phượng Thiên Thịnh.
"Tên này, trách không được chạy nhanh như vậy, quả nhiên là che giấu tu vi."
"Như vậy cũng tốt, để ta lãnh giáo một chút thủ đoạn của ngươi."
"Sở Phong, ngươi dám đánh với ta một trận không?" Trong khi Phượng Thiên Thịnh nói thì lại mở cái xiềng xích đang buộc chặt cổ đám người Long Phiến Phiến ra.
Mà thay vào đó là đưa ngón tay về phía Sở Phong.
"Ta có gì mà không dám?" Sở Phong hỏi ngược lại.
"Nếu ngươi bại dưới tay ta, liền vì ta sử dụng, giúp ta Đồ Đằng Phượng Tộc hoàn thành trận pháp nơi đây." Long Thiên Thịnh nói.
"Nếu ngươi bại thì phải xin lỗi nhóm bạn của ta, đồng thời... Ta muốn tước đoạt hư ảnh trên đầu các ngươi." Sở Phong nói.
"Ha ha ha..." Nghe vậy, Phượng Thiên Thịnh lập tức cười ha hả.
Đừng nói hư ảnh phía trên đỉnh đầu bọn họ căn bản không chạm tới được, Sở Phong vốn dĩ không có khả năng tước đoạt được hư ảnh này.
Hơn nữa hắn vốn không cảm thấy mình sẽ bại dưới tay Sở Phong.
"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta nhận lời ngươi." Phượng Thiên Thịnh nói.
"Tốt, thả bọn họ ra, ta chơi với ngươi."
Khi Sở Phong đang nói thì cổ tay khẽ chuyển, Thái Cổ Anh Hùng kiếm liền hiện ra trong tay.
Phượng Thiên Thịnh phất tay áo, xiềng xích trên thân đám người Long Phiến Phiến cũng ứng tiếng đứt đoạn, sau khi đám người Long Phiến Phiến khôi phục tự do thì lập tức đi đến sau lưng Sở Phong.
Mà Sở Phong thì mở ra trận nhãn.
"Các ngươi vào trước đi." Sở Phong nói.
Đám người Long Phiến Phiến biết tiến vào trận nhãn thì an toàn.
Bọn họ sợ trở thành vướng víu của Sở Phong nên vội vàng tiến vào trong trận nhãn.
Nhưng bọn họ cũng không bắt đầu tu luyện mà lại quan sát ra phía ngoài trong trận nhãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận