Tu La Võ Thần

Chương 648: Nữ tử báo ân (1 càng)

"Vị ân công này, ngươi quá đẹp trai rồi, để báo đáp ơn cứu mạng, tiểu nữ tử nguyện lấy thân báo đáp." Sau khi Thiết Phàm và những người khác rời đi, Sở Phong đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đó mềm mại, quay đầu nhìn thì thấy nữ tử kia từ phía sau lao tới, ôm chặt lấy mình. Giờ khắc này, Sở Phong phát hiện, nữ tử này thật sự không phải bẩn bình thường, ngoại trừ đôi mắt to kia, cùng hai hàng răng trắng lộ ra do nụ cười, còn lại đơn giản chỉ là một màu đen kịt, hơn nữa nàng đen, không phải do bẩm sinh mà do vết bẩn chồng chất tạo thành, kín đáo mang theo một loại mùi rãnh nước thải. Không thể không nói, được nữ tử ôm ấp, Sở Phong không hề cảm thấy dễ chịu chút nào, ngược lại có chút khó chịu, bởi vì nàng thực sự quá bẩn. Bất quá, Sở Phong từ trước đến nay nho nhã lễ độ, bị nữ tử như vậy khinh bạc, cũng không có đẩy nữ tử ra, mà là vung tay lên, hất thẳng nữ tử ra. Sau đó nói với nàng: "Ác giả ác báo, mặc dù bọn họ tham của gian có lỗi, nhưng ngươi bán thẻ giả cũng không đúng, đây là cảnh nội Phiêu Miếu Tiên Phong, nếu việc này để người Phiêu Miếu Tiên Phong biết được, chắc ngươi cũng sẽ gặp đại họa, cho nên mau rời khỏi đây đi." Nói với nữ tử xong, Sở Phong mới nhìn Khương Uyển Thi nói: "Khương sư tỷ, chúng ta đi." "Ừm." Khương Uyển Thi nhẹ gật đầu, liền cùng đi qua, giờ phút này ánh mắt nàng nhìn Sở Phong, đã có thêm một chút vẻ phức tạp. Lúc trước tận mắt chứng kiến Sở Phong, không hề nhúc nhích mà đã đánh lui bốn tên nhất phẩm Võ Quân, càng tùy ý một quyền, đánh lui nhị phẩm Võ Quân, Khương Uyển Thi càng thêm tán thưởng sự cường đại của Sở Phong. Cũng là người sư xuất danh môn, nhưng ngẫm lại khoảng cách giữa nàng và Sở Phong, lại nhớ tới lúc trước vừa gặp Sở Phong, còn một bộ cao ngạo, không khỏi có chút hổ thẹn. "Chờ đã ân công!" Đúng lúc này, nữ tử kia lại chạy tới, chỉ là lần này không ôm lấy Sở Phong, mà dừng lại cách Sở Phong một thước, xòe tay đưa một tấm lệnh bài cho Sở Phong, nói: "Ân công, Võ Văn Tiên Cảnh sáu năm mới mở một lần, bây giờ những thiên tài hàng đầu ở toàn bộ phương Đông hải vực cơ hồ đều đã tới đây, hiện đang xếp hàng ngoài kia, cần xét duyệt thân phận, nếu không căn bản không được vào, ta thấy ngài vừa nãy nói không môn không phái, e rằng không vào được." "Nhưng chỉ cần có lệnh bài này, ngài không cần xếp hàng, là có thể đi vào." "Việc này không cần cô nương lo lắng, hai chúng ta tất nhiên có thể đi vào." Khương Uyển Thi rất tự tin nói. "Ngươi dường như rất tự tin, chắc hẳn có chỗ dựa vững chắc, bất quá Phiêu Miếu Tiên Phong xưa nay đối xử bình đẳng, bây giờ nhiều người như vậy đến đây đều là những thiên tài đứng đầu, ai mà chẳng có chút bối cảnh?" "Nhiều người như vậy đều ngoan ngoãn xếp hàng, bằng cái gì lại để ngươi đi vào? Hay là nói ngươi là một thiên tài phi thường, đã được Phiêu Miếu Tiên Phong trao phiêu miếu tiên lệnh, có được đãi ngộ khách quý, có thể trực tiếp đi vào?" Nữ tử nghịch nghịch lệnh bài trong tay, rất nghi ngờ hỏi. "Ngươi!" Nghe nữ tử nói vậy, Khương Uyển Thi có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại, không giận mà cười, đáp: "Ta thật sự không nhận được phiêu miếu tiên lệnh, nhưng cũng không cần đến thứ đồ giả này của ngươi." "Ôi chao, đồ của ta là đồ giả, làm sao ngươi biết? Ngươi từng thấy phiêu miếu tiên lệnh thật sao? Huống chi ta là đưa cho ân công ta, ngươi lắm lời làm gì?" Nữ tử rất ngang ngược, thế mà quên ơn Khương Uyển Thi đã nâng đỡ mình lúc trước, mà trở mặt tổn thương Khương Uyển Thi. Trong lúc hai nàng cãi nhau, Sở Phong lại đang cẩn thận quan sát tấm lệnh bài này, phát hiện hình dáng lệnh bài rất đẹp, giống như một cánh thiên nga, đồng thời ẩn chứa bên trong một loại khí thể kỳ dị khó tả, dù bề ngoài nhìn thì không khác gì so với mấy cái mà Thiết Phàm cầm trước đó, nhưng khi nhìn vào trong, thì khác nhau một trời một vực. Nhìn lại vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng của nàng này, Sở Phong càng thấy nàng không hề đơn giản, thế là ngăn Khương Uyển Thi lại, nói với nữ tử: "Cũng được, ta liền tin ngươi một lần, hi vọng ngươi không hại ta." Vừa nói, Sở Phong liền nhận lấy lệnh bài kia. "Yên tâm đi ân công, sao ta lại lừa ngài chứ, hì hì." Nữ tử nhe răng cười, còn liếc mắt đưa tình với Sở Phong, chỉ là bộ dạng này của nàng, thật sự không có chút hấp dẫn nào đối với Sở Phong. Bất quá nữ tử cũng rất biết điều, sau khi đưa lệnh bài cho Sở Phong, liền không dây dưa thêm, mà phủi mông một cái rồi đi. Mặc dù đối với việc Sở Phong nhận lấy lệnh bài của nữ tử, Khương Uyển Thi rất khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm. Thế là Sở Phong cùng Khương Uyển Thi, hướng về Phiêu Miếu Tiên Phong đã gần ngay trước mắt bay đi. Phiêu Miếu Tiên Phong thực chất là một dãy núi mênh mông, diện tích bao la khiến người ta phải than thở, nhưng cửa vào dãy núi mênh mông như vậy, lại chỉ có một chỗ. Bởi vì, cả ngọn núi đều bao trùm một tầng kết giới vô hình, cho đến nay chưa ai có thể phá vỡ được kết giới này, muốn vào Phiêu Miếu Tiên Phong, chỉ có thể thông qua cửa vào kết giới. Vào đến cửa Phiêu Miếu Tiên Phong, Sở Phong cùng Khương Uyển Thi phát hiện, quả thực như lời nữ tử đã nói, bây giờ nơi đây có thể nói là tụ tập một lượng lớn người, đều là những người trẻ tuổi, đồng thời đều xuất thân từ các môn phái nổi danh, yếu nhất cũng là Thiên Vũ cửu trọng, càng nhiều hơn lại là Võ Quân. Mặc dù đại bộ phận đều là nhất phẩm Võ Quân, nhưng ở Cửu Châu đại lục, cảnh giới như truyền thuyết, vậy mà xuất hiện nhiều như vậy ở chỗ này, lại còn đều là người chưa đến ba mươi tuổi. Điều này đủ chứng minh một việc, không nói đến tài nguyên của Cửu Châu đại lục có hạn, riêng thiên phú cũng đã có sự khác biệt to lớn, người ở Cửu Châu đại lục rất khó bước vào Võ Quân, có liên quan lớn đến sự ngộ tính của bản thân họ. Điều này cũng không có gì lạ, lúc trước Sở Phong cùng những người khác, ở Cửu Châu đại lục như vậy là nghịch thiên, nhưng đến vùng Đông hải vực này, loại thực lực nghịch thiên đó, lại giảm bớt đi rất nhiều nguyên nhân. Bởi vì người ở đây, không hề tầm thường như người Cửu Châu đại lục, ít nhất là những người hiện đang có mặt tại Phiêu Miếu Tiên Phong này, tùy tiện một người đến Cửu Châu đại lục, cũng đều có thể trở thành thiên tài tuyệt thế danh truyền thiên cổ. Bất quá, những thiên tài này tuy mạnh, nhưng so với Sở Phong vẫn có một chút chênh lệch, thế nhưng Sở Phong không vì thiên phú của mình, mà dương dương tự đắc, ngược lại là lâm vào suy nghĩ, thiên tài ở Đông hải vực đã là như vậy, vậy thiên tài ở Võ Chi Thánh Thổ, sẽ cường đại đến mức nào? Có lẽ sẽ mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều đi? Cũng khó trách Võ Chi Thánh Thổ, sẽ trở thành thánh địa tu võ của võ giả, có lẽ trong mắt những người kia, Sở Phong và những người khác chẳng qua chỉ là một đám phế vật, không xứng tu luyện. "Hỏng rồi, không ngờ Võ Văn Tiên Cảnh mở ra, lại thu hút nhiều người như vậy, thiên tài cấp Võ Quân thì cũng thôi đi, làm sao cả đám Thiên Vũ cửu trọng gần ba mươi tuổi cũng tới tham gia náo nhiệt? Thật cho rằng bọn họ có tư cách tiến vào Võ Văn Tiên Cảnh à?" "Nhiều người như vậy xếp hàng thẩm tra thân phận, xếp đến lượt chúng ta, phỏng chừng trời đã tối, xem ra chỉ có thể đợi sư tôn ta đến." Thấy cảnh tượng này, Khương Uyển Thi cũng hết cả tính tình, nàng tuy đã từng cùng Thu Thủy Phất Yên đến Phiêu Miếu Tiên Phong vài lần, nhưng đều là do Thu Thủy Phất Yên trực tiếp mang nàng vào, ngoại trừ Phiêu Miếu Tiên Cô cùng một số ít người có thân phận tương đối tôn quý trên Phiêu Miếu Tiên Phong, căn bản không ai nhận ra nàng. Mà bây giờ những người trấn giữ cửa vào, chỉ là những người hầu bình thường trên Phiêu Miếu Tiên Phong, bọn họ mặc dù có tu vi không tệ, nhưng cũng chỉ là người hầu mà thôi, căn bản không nhận biết Khương Uyển Thi, nên Khương Uyển Thi cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể chờ Thu Thủy Phất Yên giải quyết con ma vật kia nhanh lên, rồi dẫn bọn họ vào. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận