Tu La Võ Thần

Chương 1022: Cửu phẩm Võ Quân

Chương 1022: Cửu phẩm Võ Quân
Đối với động thái của Sở Phong, lão giả luôn gật đầu nhẹ, biểu thị đồng ý. Dù sao, ngay từ đầu hắn đã nói sẽ đem những thứ này tặng cho Sở Phong, xem như trả công Sở Phong giúp hắn báo thù. Thực tế, hắn nghĩ như vậy vì biết rõ bản thân hiện tại không có năng lực nắm giữ chúng. Dù có trong tay cũng vô dụng, thậm chí còn rước họa vào thân. Thay vì lãng phí trong tay hắn, chi bằng để Sở Phong hưởng lợi.
Nhưng khi Sở Phong làm động tác thứ ba, lão lại không hiểu, đúng hơn là rất khó hiểu. Lúc này, Sở Phong lại đưa trái cây kỳ dị vào miệng.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi làm gì vậy? Thứ này nhìn như trái cây, nhưng tuyệt không đơn giản, năng lượng ẩn chứa trong nó quá kinh khủng. Ngươi ăn trực tiếp như vậy, rất có thể sẽ bạo thể mà c·hết!" Cảm thấy không ổn, La gia gia vội vàng khuyên can.
Cùng lúc đó, vị Nhất trưởng lão bị Phong Ma k·i·ế·m ghim xuống đất, đang xuất huyết nội tạng cũng mở to mắt nhìn Sở Phong. Gã cũng giật mình không thôi nhưng không ngăn cản Sở Phong mà ngược lại mừng thầm trong bóng tối.
Luyện hóa tài nguyên tu luyện luôn phải tuần tự tiệm tiến, hấp thu từ từ. Hành động của Sở Phong chẳng khác nào tìm c·hết. Vì vậy, gã và La gia gia đều nghĩ Sở Phong vô tri, bị vẻ ngoài của trái cây kỳ dị hấp dẫn và nghĩ có thể nuốt trực tiếp.
Gã đang đợi Sở Phong tiếp tục phạm sai lầm, đợi trái cây kỳ dị h·ạ·i Sở Phong bạo thể mà c·hết. Như vậy, gã có thể tìm cách chạy trốn và đoạt lại hết thảy của Sở Phong, ngoại trừ trái cây kỳ dị kia.
Nhưng Sở Phong hiển nhiên làm gã thất vọng. Bất chấp lời khuyên của La gia gia, Sở Phong nuốt trái cây kỳ dị vào bụng, đồng thời nhắm mắt, ngồi xếp bằng và tiến vào trạng thái tu luyện.
"Ông!" Trái cây kỳ dị vào bụng chưa bao lâu, thân thể Sở Phong bắt đầu dị động. Từng lớp võ lực cường đại như gió xoáy, bao quanh Sở Phong xoay chuyển cấp tốc. Nó không chỉ thổi bay quần áo Sở Phong mà còn khiến La gia gia liên tục lùi lại. Nếu không có Đản Đản ở bên cạnh thủ hộ, triệt tiêu uy thế Sở Phong phát ra, thì chỉ riêng cỗ uy thế này cũng đủ lấy m·ạ·n·g La gia gia.
"Trời ạ, cái này, chuyện gì đang xảy ra?" La gia gia không phải người ngu. Thấy Sở Phong biến hóa, mặt lão đầy kinh hãi vì có thể nhận ra trạng thái của Sở Phong là đột p·h·á, hơn nữa là đột p·h·á ngay lập tức.
Nhưng lão không hiểu vì sao Sở Phong đột p·h·á nhanh như vậy. Càng tu luyện đến hậu kỳ, đột p·h·á càng chậm. Sở Phong tuy không phải Võ Vương nhưng ít nhất là Võ Quân. Cảnh giới này không thể đột p·h·á nhanh như vậy được.
"Tiểu lão đầu, ngươi đừng hoảng. Ta biết ngươi lo lắng gì, ngươi lo trái cây kỳ dị sẽ h·ạ·i Sở Phong."
"Nhưng ta nói cho ngươi biết, Sở Phong không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu. Trái cây kỳ dị chứa năng lượng t·h·i·ê·n địa cực mạnh, nó sẽ không làm hại Sở Phong mà chỉ giúp Sở Phong thôi." Thấy La gia gia vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, gần như sắp lên cơn t·i·m, Đản Đản t·h·iện ý nhắc nhở.
"Cái gì? Trái cây kỳ dị giúp hắn?" Nghe Đản Đản nói, La gia gia càng không thể tin. Chẳng khác nào nói Sở Phong có thể luyện hóa trái cây kỳ dị hoàn chỉnh. Nếu không, sao có thể nhận được lực lượng từ nó?
"Ông!"
Đúng lúc này, võ lực tràn ngập quanh Sở Phong bỗng ngưng tụ. Cuối cùng, nó như hồng thủy trút xuống, toàn bộ tiến vào cơ thể Sở Phong. Tiếp đó, đôi mắt nhắm c·h·ặ·t của Sở Phong cũng mở ra.
Khi Sở Phong mở mắt, trong mắt ẩn hiện ba loại tia lôi điện lấp lánh. Toàn bộ khí chất của người hắn thay đổi hoàn toàn. Lúc này, Sở Phong không còn tu vi cửu phẩm Võ Quân mà là một Võ Vương, tu vi nhất phẩm Võ Vương.
"Sao có thể? Không thể nào! Ngươi chẳng những luyện hóa toàn bộ trái cây kỳ dị mà còn tăng tu vi nhờ nó? Không thể nào! Chuyện này không ai làm được. Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?" Phát hiện Sở Phong không sao mà ngược lại còn đột p·h·á tu vi, Nhất trưởng lão lại p·h·át k·i·ế·n. Gã không thể chấp nhận sự thật này.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi, ngươi, ngươi đột p·h·á đến cảnh giới Võ Vương?" Thực tế, ngay cả La gia gia cũng ngạc nhiên. Tuy lão không cảm nh·ậ·n được tu vi của Sở Phong, nhưng có thể dựa vào uy thế để phân biệt cảnh giới của hắn.
Thấy vậy, Sở Phong khẽ cười, thu hồi lôi đình áo giáp quanh thân, tu vi liền giảm xuống cửu phẩm Võ Quân. Lúc này hắn mới lên tiếng: "La tiền bối, vừa rồi vãn bối thật sự đột p·h·á tu vi, nhưng không phải bước vào cảnh giới Võ Vương mà là từ bát phẩm Võ Quân lên cửu phẩm Võ Quân."
"Còn tu vi nhất phẩm Võ Vương trước đó là t·h·ủ đ·oạ·n đặc t·hù của ta. Lôi đình áo giáp này chỉ cần t·h·i triển sẽ giúp ta tăng một trọng tu vi. Dù ta là cửu phẩm Võ Quân, chỉ cần t·h·i triển nó, có thể đạt tới trạng thái nhất phẩm Võ Vương ngay lập tức."
"Sở Phong tiểu hữu thật là nhân kiệt! Thật là nhân kiệt a!" Nghe Sở Phong nói, ánh mắt La gia gia nhìn hắn trở nên phức tạp hơn, tràn đầy kinh ngạc thán phục.
Lão ý thức được sự cường đại của Sở Phong, biết hắn không phải người thường mà là một kỳ tài tu võ. Nếu không, sao có thể có t·h·ủ đ·oạ·n và năng lực cao minh như vậy.
"La gia gia, ngài t·h·ù lao vãn bối đã nh·ậ·n, tiếp theo nên giúp ngài xử lý những việc cần làm rồi." Nói xong, Sở Phong nắm chặt tay, b·ó·p nát chiếc bảo rương đựng ba món đồ.
Bảo rương này có thể nói là không gì không p·h·á khi mở ra, là một kỳ vật. Nhưng khi mở ra rồi, nó lại trở thành phàm phẩm, không có tác dụng gì. Dù sao lai lịch của nó bất phàm, thà p·h·á hủy còn hơn giữ lại vì dù sao cũng vô dụng.
Sau khi p·h·á hủy bảo rương, Sở Phong đi đến bên cạnh Nhất trưởng lão, hỏi La gia gia: "La tiền bối, ngài muốn hắn c·hết như thế nào?"
"Đừng g·iết ta! Đừng g·iết ta! La đại ca, huynh còn nhớ lời thề năm xưa không? Huynh còn nhớ đã nói sẽ chăm sóc huynh đệ ta cả đời không? Huynh còn nhớ chúng ta cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau thám hiểm bao năm không?"
"Người s·ố·n·g một đời, quan trọng nhất là gì? Huynh nói quan trọng nhất là tình nghĩa huynh đệ. Huynh nói dù huynh đệ phạm sai lầm, huynh cũng sẽ t·h·a t·hứ cho ta."
"La đại ca, huynh đệ biết sai rồi. Xin huynh cho huynh đệ một cơ hội. Chỉ cần huynh không g·iết ta, ta nhất định thay đổi, không làm chuyện thương t·h·i·ê·n h·ạ·i lý nữa." Thấy Sở Phong muốn xuống tay với mình, Nhất trưởng lão vội mở miệng rộng, vừa khóc vừa mếu xin La gia gia t·h·a t·hứ.
Gã chỉ có thể xin La gia gia t·h·a t·hứ. Gã cảm giác được Sở Phong tuy nhỏ tuổi nhưng là một nhân vật h·u·n·g á·c, tâm địa ngoan độc. Tên tiểu quỷ này sẽ không tha cho mình. Muốn s·ố·n·g sót, gã chỉ có thể cầu xin đại ca từng bị mình h·ạ·i.
"P·h·ế tu vi của hắn, tha cho hắn một m·ạ·n·g c·hó." Nghe Nhất trưởng lão nói, La gia gia do dự một hồi rồi nhắm mắt nói một câu như vậy.
"La tiền bối, xin t·h·a t·hứ cho vãn bối không thể tuân lệnh. Ngài muốn g·iết người này thế nào cũng được, nhưng nếu muốn tha m·ạ·n·g cho hắn, ta không đồng ý."
"Vì hắn g·iết quá nhiều người vô tội, gây quá nhiều oan nghiệt. Nếu không g·iết hắn, những đứa trẻ đã c·hết, những người vô tội c·hết t·h·ả·m kia sẽ không thể nhắm mắt."
"Thôi, nếu ngài niệm tình cũ, không xuống tay được thì cứ để vãn bối làm thay ngài."
Nhưng điều bất ngờ là, dù La gia gia đã lên tiếng, Sở Phong vẫn không tha cho Nhất trưởng lão. Hắn rút Phong Ma k·i·ế·m rồi vung xuống. Chỉ nghe một tiếng "Phanh", hắn đã c·h·é·m Nhất trưởng lão hình thần câu diệt, g·iết c·hết triệt để.
Bạn cần đăng nhập để bình luận