Tu La Võ Thần

Chương 2720: Bá đạo trang chủ

"Ha ha, ngươi à, vẫn còn quá non." Nhìn xem giờ phút này, lão già tóc đỏ mặt đầy xẩu hổ, trang chủ Tiên Binh không khỏi bật cười.
"Xem ra trang chủ đại nhân, đã sớm phát hiện ra điểm này, trách sao, ngài lại không có chút rung động nào." Lão già tóc đỏ nói.
"Ha ha ha..." Trang chủ Tiên Binh cũng không trả lời, mà lại lần nữa hào phóng cười lên. Mà nụ cười đắc ý như vậy của hắn, cũng đã gián tiếp thừa nhận lời lão già tóc đỏ nói là đúng.
"Ai, vẫn là trang chủ đại nhân mắt sáng biết châu, vậy mà chỉ nhìn thôi, liền có thể nhìn ra được trình độ kết giới thuật của Sở Phong này, thuộc hạ quả thực bội phục."
"Nhưng mà trang chủ đại nhân, tật xấu này của ngài vẫn không đổi, vẫn thích trêu đùa thuộc hạ như vậy, thích xem thuộc hạ bị trò mèo." Lão già tóc đỏ có chút oán trách nói. Hắn tự nhiên oán trách, nếu trang chủ Tiên Binh sớm nói cho hắn biết kết giới thuật của Sở Phong mạnh mẽ thế nào, hắn cũng không đến mức ở đó lo lắng vớ vẩn.
"Xem ra, trận đi săn tỷ thí năm nay đã định đoạt rồi."
"Sở Hiến Thạc này, cũng đủ xui xẻo, vậy mà lại gặp Sở Phong vào năm nay." Lão già tóc đỏ tuy ngoài miệng đồng tình Sở Hiến Thạc, nhưng trên mặt lại rõ ràng hiện vẻ vui thích, căn bản không hề có ý đồng tình.
Điều này cũng bình thường thôi, hắn vốn phản cảm Sở Hiến Thạc như vậy, đương nhiên là vì Sở Hiến Thạc bị Sở Phong đánh bại mà cảm thấy cao hứng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sở Hiến Thạc này xác thực không may, liên tiếp chín lần đoạt được hạng nhất cuộc thi đi săn. Mà lần này, do giới hạn tuổi tác, là lần cuối cùng hắn tham gia cuộc thi đi săn. Nếu lần này lại đoạt hạng nhất, vậy hắn liền là người mười lần liên tiếp đoạt được hạng nhất cuộc thi đi săn. Có thể nói là trước không có ai sau không có ai tồn tại. Đây sẽ là một dấu ấn huy hoàng trên con đường nhân sinh của hắn. Thế nhưng, ngay thời khắc hắn sắp công thành danh toại lại gặp phải Sở Phong. Thất bại trong gang tấc, quả thực đủ thảm.
Sau khi Sở Hiến Thạc bị Sở Phong đánh bại, trận đi săn này không còn gì đáng lo nữa. Sở Phong chắc chắn đoạt được hạng nhất. Đáng nhắc tới là, bởi vì sự trói buộc của Sở Phong, sức mạnh của đám tiểu bối Sở thị thiên tộc bị suy yếu, Sở Hiến Thạc lại còn bị Sở Phong đánh thành trọng thương. Cho nên, trong top 100 người của trận đi săn năm nay, không có một ai là người Sở thị thiên tộc. Năm nay, đám tiểu bối Sở thị thiên tộc tới nhiều như vậy, toàn bộ đều tay không trở về, thật sự quá mất mặt. Thế nhưng bọn họ cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ gặp phải cái tên sát tinh coi trời bằng vung như Sở Phong? Sở Phong đã làm chủ bãi săn, Sở Phong không muốn để cho bọn họ lấy được thứ tự, thì bọn họ không cách nào lấy được thứ tự.
Cuối cùng, thời hạn cuộc thi đi săn đã đến. Bãi săn cưỡng chế đem toàn bộ người bên trong đưa ra. Giờ phút này, đại môn bãi săn bắt đầu mở rộng, trở nên lớn hơn gấp trăm lần so với trước kia. Trong ánh sáng chói lọi, đám người Sở Phong bắt đầu không ngừng bay ra từ bãi săn. Khi Sở Phong bay ra từ bãi săn, trong đám người vang lên một tiếng reo hò. Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người hoan hô lên, bọn họ đều đang hoan hô tên Sở Phong. Mọi người đều cực kỳ kích động, bởi vì rốt cục đã có người kết thúc sự bất bại của Sở Hiến Thạc.
Nhưng điều làm họ kích động hơn là, trong đám tiểu bối lại xuất hiện một thiên tài kết giới như vậy. Đây là vinh quang thuộc về tiểu bối, sao bọn họ có thể không vui mừng?
"Tất cả im miệng cho ta."
"Bản thiếu gia thua, các ngươi liền cao hứng như vậy sao?"
Nhưng đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, tiếng hoan hô vang vọng trời đất kia cũng vì thế mà dừng lại. Không một ai dám phát ra âm thanh hoan hô, thậm chí nhiều người gan nhỏ không dám ngẩng đầu. Thậm chí, sợ đến run rẩy, quay người bỏ đi. Sở dĩ như vậy, chỉ vì người vừa gầm thét chính là Sở Hiến Thạc. Giờ phút này, máu tươi trên người Sở Hiến Thạc đã biến mất, khí tức cũng khôi phục như ban đầu. Thương tích do kết giới thuật của Sở Phong gây ra cho hắn trước kia đã hoàn toàn bình phục. Nhưng giờ phút này, sắc mặt của Sở Hiến Thạc lại rất khó coi, mày kiếm dựng đứng, trợn mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, song quyền nắm chặt. Trên mặt hắn phảng phất viết hai chữ to, phẫn nộ.
Giờ phút này, Sở Hiến Thạc bay vút lên, đứng trên hư không, như thần linh, nhìn kỹ đám người phía dưới. Trong ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Ta nhìn ra rồi, ta Sở Hiến Thạc thua, các ngươi đều rất vui mừng."
"Mà cái tên Sở Phong này, trở thành anh hùng trong lòng các ngươi, cho nên các ngươi mới như vậy."
"Nhưng ta nói cho các ngươi biết, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cái tên Sở Phong này... Vĩnh viễn không có khả năng thắng ta Sở Hiến Thạc."
"Hắn, ở trước mặt ta chỉ là một con chó, ngoài việc sử dụng chí bảo, đùa giỡn một chút thủ đoạn trong bãi săn thì hắn chẳng là gì cả."
"Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết, sự chênh lệch giữa ta và Sở Phong đến cùng lớn đến mức nào."
"Cái vị anh hùng trong lòng các ngươi, nếu rời khỏi bãi săn thì chẳng chịu nổi một kích."
Sở Hiến Thạc nói đến đây, đột nhiên đánh ra một chưởng. Lập tức, võ lực phun trào như thiên tai giáng lâm, hóa thành một bàn tay khổng lồ, đánh thẳng tới vị trí của Sở Phong. Diện tích của bàn tay võ lực khổng lồ này không nhỏ, chừng trăm mét, từ trên trời giáng xuống, như một ngọn núi nhỏ sụp xuống. Nếu chưởng này rơi xuống đất, không chỉ một mình Sở Phong gặp nạn, những người xung quanh Sở Phong cũng sẽ bị vạ lây. Từ đó có thể thấy, Sở Hiến Thạc thật sự tức giận, phẫn nộ đến mức muốn tàn sát kẻ vô tội, giải tỏa nỗi hận trong lòng.
"Ầm"
Nhưng ngay lúc bàn tay võ lực sắp rơi xuống, lại đột ngột tan biến. Không có bất kỳ báo hiệu nào.
Thấy một màn này, Sở Hiến Thạc lập tức nhíu mày, hét lớn: "Là ai?"
Sở Hiến Thạc phi thường bá đạo, hắn thấy kẻ cản trở hắn ra tay cũng đáng chết.
"Là lão phu gây ra."
Vào lúc này, trang chủ Tiên Binh cười tủm tỉm mở miệng. Thấy là trang chủ Tiên Binh, ánh mắt của Sở Hiến Thạc cũng có chút thay đổi. Nếu là người khác, hắn có thể lập tức nổi giận, nhưng trang chủ Tiên Binh lại là người có địa vị nhất định trong toàn bộ Đại Thiên Thượng Giới. Dù hắn là tiểu bối của Sở thị thiên tộc cũng không làm gì được người ta. Cho nên, Sở Hiến Thạc chỉ có thể thu liễm cảm xúc, hỏi: "Trang chủ Tiên Binh, vì sao ngài ngăn ta giết hắn?"
"Đây là địa bàn của Tiên Binh sơn trang ta, lão phu sao có thể dung ngươi tùy ý giết người?" Trang chủ Tiên Binh nói.
"Ta với cái tên Sở Phong này có ân oán cá nhân, ta tìm hắn báo thù, ngươi cũng muốn ngăn cản?" Sở Hiến Thạc hỏi.
"Ta mặc kệ, ngươi cùng cái tên Sở Phong này có ân oán cá nhân gì, nhưng ở địa bàn Tiên Binh sơn trang của ta, ta không cho phép ngươi giết hắn, cũng không cho phép ngươi động thủ với hắn." Trang chủ Tiên Binh nói.
"Ngươi muốn đối địch với Sở thị thiên tộc ta?" Sở Hiến Thạc hỏi.
"Ha ha ha."
Trang chủ Tiên Binh bật cười lớn, hắn cười một hồi, giữa thiên địa chỉ có tiếng cười của hắn, tiếng cười kia vang dội, khiến những người ở đây đều tâm thần bất an. Dù sao trang chủ Tiên Binh cũng không phải một kẻ dễ trêu chọc, đây chính là một cường giả Võ Tiên cảnh.
Một lúc sau, trang chủ Tiên Binh mới ngừng cười, nhưng giờ phút này ánh mắt của hắn lại trở nên sắc bén. Hắn nhìn Sở Hiến Thạc, mỗi chữ mỗi câu nói ra: "Ngươi có thể đại diện cho Sở thị thiên tộc sao?"
"Ta..." Sở Hiến Thạc không biết trả lời thế nào, hắn chỉ là một tiểu bối của Sở thị thiên tộc, chỉ có thể dựa vào danh tiếng của Sở thị thiên tộc mà tùy ý làm bậy, nhưng hắn tự nhiên không có cách nào đại diện cho Sở thị thiên tộc.
"Đợi khi nào ngươi có thể đại diện cho Sở thị thiên tộc rồi hãy nói với lão phu những lời này, còn bây giờ thì xin ngươi rời đi, Tiên Binh sơn trang ta không chào đón ngươi." Trang chủ Tiên Binh phất tay nói. Hắn vậy mà trực tiếp xua đuổi Sở Hiến Thạc rời đi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận