Tu La Võ Thần

Chương 3922: Toàn bộ gạt bỏ

"Ta, ta, chúng ta..." Dưới sự nhắc nhở của Sở Phong, đám người Lệnh Hồ Thiên tộc mới dời mắt về phía đan điền của mình, lúc này mới phát hiện đan điền của bọn họ thối rữa càng thêm nghiêm trọng, tu vi đều đang bị rò rỉ ra ngoài. Chỉ là, bọn họ không hề cảm thấy đau đớn gì, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhận ra đan điền của mình đã bị tổn hại nghiêm trọng đến vậy. Nếu không có Sở Phong nhắc nhở, có lẽ bọn họ đã không biết mình chết như thế nào, cứ thế mà bị lực lượng kinh khủng kia thôn phệ trong im lặng. Điều làm bọn họ tuyệt vọng nhất là, dù bọn họ có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản sự thối rữa của đan điền. Lúc này, bọn họ mới biết, Thái Thượng trưởng lão Hồng Y thánh địa không hề lừa bọn họ, người được gọi là Tu La trước mắt này cũng không lừa bọn họ. Bọn họ thực sự sắp chết rồi, cho dù người tên Tu La này không giết họ thì họ cũng không sống được bao lâu nữa. "Sở Phong!!!" Bỗng nhiên, Lệnh Hồ Trì Thế ngửa mặt lên trời gầm hét. Giọng hắn tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng. Lúc đầu, khi hắn vừa thốt lên những lời này, Sở Phong còn tưởng rằng hắn nhận ra mình nên hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh Sở Phong liền phát hiện, Lệnh Hồ Trì Thế căn bản không hề nhìn hắn, mà giống như đang phối hợp gào thét. "Sở Phong, nếu không phải vì ngươi, Lệnh Hồ Thiên tộc ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh này?" "Sở Phong, Lệnh Hồ Trì Thế ta, kiếp này không thể giết được ngươi, cho dù kiếp sau ta cũng sẽ tìm ngươi báo thù." Lệnh Hồ Trì Thế nói từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi, gần như mỗi một chữ đều tỏa ra sự hận ý nồng đậm với Sở Phong. Sau khi hắn nói hết câu, liền bắt đầu thúc đẩy huyết hồng sắc khí diễm bốc lên tận trời. Huyết hồng sắc khí diễm bốc lên tận trời kia hóa thành một thanh liềm đao huyết sắc khổng lồ, sau đó lao về phía thân thể hắn. Lệnh Hồ Trì Thế này vậy mà tự sát. Khi phát hiện mình không thể sống được nữa, hắn không chọn cách chờ chết mà dùng tiếng gầm thét để trút bỏ hận ý với Sở Phong, rồi quyết định tự sát để kết thúc cuộc đời mình. "Bành" Thế nhưng, thanh liềm đao do huyết hồng sắc khí diễm hóa thành kia còn chưa chạm vào người hắn, đã đột nhiên bị chém đứt. Là Sở Phong, Sở Phong đã dùng sức mạnh trận nhãn ngăn cản Lệnh Hồ Trì Thế tự sát. "Ngươi!!!". Lúc này, đừng nói Lệnh Hồ Trì Thế đang ngơ ngác nhìn Sở Phong, mà ngay cả những người khác của Lệnh Hồ Thiên tộc cũng khó hiểu nhìn Sở Phong. Bọn họ không hiểu nổi, người trẻ tuổi được gọi là Tu La này, vì sao lại ngăn cản tộc trưởng đại nhân của bọn họ tự sát. "Ta bỗng nhiên cảm thấy, không nên để các ngươi chết mà không hiểu chuyện gì." Sở Phong nhìn Lệnh Hồ Trì Thế, khóe miệng Sở Phong chợt nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt. "Ngươi, ngươi có ý gì?" Lệnh Hồ Trì Thế vẫn không hiểu ra sao, nhưng mơ hồ cảm thấy có điều không ổn sắp xảy ra. "Vẫn chưa hiểu sao? Không sao, nhìn kỹ một chút, ngươi sẽ hiểu." Sở Phong cười nhạt, ngay sau đó khuôn mặt hắn bắt đầu biến đổi. Dưới sự chăm chú của 100 ngàn tộc nhân Lệnh Hồ Thiên tộc, khuôn mặt Sở Phong rất nhanh chóng biến đổi từ bộ dạng Tu La trở về bộ dạng của Sở Phong. Cả không gian trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến quỷ dị. Nhưng ngay sau đó, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng gào thét như mưa to gió lớn. "Sở Phong!!!". Lệnh Hồ Trì Thế cùng rất nhiều người của Lệnh Hồ Thiên tộc đều dùng giọng điệu phẫn nộ thét lên hai chữ này. "Là ngươi, lại là ngươi, tên Tu La kia lại là do ngươi ngụy trang?" Lệnh Hồ Trì Thế nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Phong, khi hắn ý thức được rằng, kẻ mà trong mắt hắn có thiên phú đáng sợ vô cùng kia, lại chính là Sở Phong mà hắn hận thấu xương, sự không cam lòng trong lòng hắn càng trở nên điên cuồng. Hóa ra, kẻ từng là trở ngại của bọn họ trên Luân Hồi thượng giới của Gia Thiên tinh vực, lại chính là đối thủ của bọn họ ở Tổ Võ tinh vực. Hóa ra, hắn không chỉ muốn chết một cách đơn giản ở tha hương, cuối cùng vẫn là phải chết trong tay Sở Phong. "Bây giờ các ngươi biết vì sao ta nhận ra các ngươi rồi chứ?" "Bộ mặt đáng ghê tởm của từng người các ngươi, ta Sở Phong sao có thể quên được?" Khóe môi Sở Phong cong lên một nụ cười nhạt, chỉ có điều đó lại là một nụ cười đầy trào phúng. Phúng đàm, đây mới chính là sự phúng đàm đích thực, những kẻ đã từng cao cao tại thượng, chúa tể hết thảy, thậm chí vây bốn phía, muốn thảo phạt hắn. Giờ đây, lại như sâu kiến, nằm rạp dưới chân mình. Trong mắt bọn họ tràn đầy phẫn nộ, sát ý. Thậm chí sự phẫn nộ và sát ý còn nồng nặc hơn trước gấp mấy lần. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại càng bất lực hơn. So với trận chiến ngày đó ở Sở thị thiên tộc, Lệnh Hồ thiên tộc hiện tại trước mặt Sở Phong, đã chẳng khác gì con sâu cái kiến. Ít nhất vào lúc này, bọn họ không còn đủ tư cách để đánh một trận với Sở Phong. "Ngươi hãy chết đi!!!" Bỗng nhiên, Lệnh Hồ Trì Thế phát ra tiếng gào thét điên cuồng. Đồng thời, hắn vận dụng Huyết Hồn chi khí, thúc đẩy huyết hồng sắc khí diễm tấn công về phía Sở Phong. Không chỉ Lệnh Hồ Trì Thế, mà gần như cùng một lúc, Thái Thượng trưởng lão Lệnh Hồ Thiên tộc và tất cả mọi người của Lệnh Hồ Thiên tộc ở đây đều đồng loạt thúc đẩy huyết hồng sắc khí diễm này, tấn công về phía Sở Phong. Bọn họ, muốn lấy mạng của Sở Phong. "Thật là ngu xuẩn mà." Thế nhưng, đối diện với cuộc tấn công của bọn họ, Sở Phong lại cười lắc đầu. Bỗng nhiên!!! Nụ cười trên khóe môi Sở Phong thu lại, mà trong mắt hắn lại hiện lên một vẻ âm lãnh. "Bá bá bá bá bá..." Sau một khắc, chỉ thấy vô số lưỡi liềm huyết hồng sắc nhanh chóng bay lượn trong không gian này. Ngay sau đó, không gian lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Chỉ là lúc này, trên mặt đất đã trải đầy máu tươi, cùng đầu một nơi thân một nẻo của đám người Lệnh Hồ Thiên tộc. Sở Phong không hề nương tay, toàn bộ tộc nhân Lệnh Hồ Thiên tộc, những kẻ đã từng suýt chút nữa thì hại chết Sở Phong, đều đã bị Sở Phong giết sạch. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận