Tu La Võ Thần

Chương 3962: Gia hỏa này là ai

Chương 3962: Tên này là ai?
Lúc đầu Gia Thiên Môn, hoàn toàn có thể lén lút mở ra món bảo vật này, căn bản không cần thiết mời nhiều người như vậy đến đây. Bọn hắn sở dĩ mời nhiều người như vậy đến tận đây, chính là có tuyệt đối tự tin, có thể đoạt được món bảo vật kia. Sau một hồi quan sát, Sở Phong không chỉ phát hiện Nam Cung Diệc Phàm tràn đầy tự tin. Sở Phong còn phát hiện, trên người Nam Cung Diệc Phàm, tựa hồ có chút không thích hợp. Thế là, Sở Phong bắt đầu cẩn thận quan sát, thậm chí vận dụng Thiên Nhãn. Và sau khi cẩn thận quan sát, Sở Phong phát hiện, trên người Nam Cung Diệc Phàm, có cùng khí tức giống cái hộp đá kia.
"Gia Thiên Môn đúng là hèn hạ."
Lúc này, Sở Phong biết, lực lượng của Nam Cung Diệc Phàm đến từ đâu. Năm đó đạt được món bảo vật này, năm thế lực còn lại, mỗi bên lấy đi một chiếc chìa khóa, dù sao cần đủ năm chìa khóa mới có thể mở ra cái hộp này. Còn Gia Thiên Môn, thì có được tư cách bảo quản hộp đá. Nhưng bọn họ, không chỉ đơn giản là bảo quản hộp đá, mà đã bắt đầu nghĩ hết biện pháp, nhìn trộm lực lượng của hộp đá, mong muốn từ hộp đá mà tìm được tiên cơ. Hiện tại, bọn họ đã thành công, dù Sở Phong không biết, bọn họ rốt cuộc thu được loại lực lượng như thế nào. Nhưng ít ra, khí tức hộp đá trên người Nam Cung Diệc Phàm, đã chứng minh điểm này.
"Chư vị nghe cho kỹ, bên trong kết giới này hung hiểm như thế nào, vẫn chưa ai biết, chuyện này cần các ngươi vào trong tự mình xem xét."
"Nhiệm vụ của các ngươi, chính là đem bảo vật được giấu bên trong kết giới này lấy ra."
"Nhưng vì bảo vật có hạn, tranh đấu là khó tránh, nhưng chuyện cần nói trước, tranh đấu có thể, nhưng nhất định phải biết điểm dừng, không được gây thương tổn đến tính mạng, không được hủy bỏ tu vi, cũng không thể làm trọng thương thân thể."
"Nếu ai dám can đảm vi phạm điều này, vô luận hắn thuộc thế lực nào, sáu đại thế lực chúng ta sẽ cùng nhau chế tài người đó."
Âm thanh vang dội của Gia Thiên Môn vang vọng khắp nơi. Đối với lời này của hắn, các vị tiểu bối cũng đồng thanh đáp lại, tỏ vẻ sẽ tuân thủ quy định.
"Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng nhất, các ngươi nhìn thấy hoa văn trên chiếc gương kia chưa?"
"Đó là thời gian, lần này các ngươi, chỉ có mười canh giờ."
Chưởng giáo Gia Thiên Môn, chỉ về phía chiếc gương kia, hoa văn đang dần co vào.
"Thì ra, đó là thời gian sao?"
"Thế giới bên trong kết giới này, lại có cả thời gian?"
Nghe được những lời này, rất nhiều người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng người đến từ sáu đại thế lực, bao gồm các tiểu bối của sáu đại thế lực, cũng không có phản ứng gì lớn. Rõ ràng, bọn họ đã sớm biết, bên trong kết giới này có giới hạn thời gian.
"Đến giờ, các ngươi đều sẽ bị truyền tống ra khỏi kết giới kia."
"Nhưng điều quan trọng là, thế giới kết giới này chỉ có thể mở ra một lần, các ngươi chỉ có một cơ hội."
"Nói chính xác thì, các ngươi chỉ có mười canh giờ, nên lần này các ngươi có thể nói là đang gánh vác trọng trách."
"Thành bại, ở trên người các ngươi."
"Đi thôi, hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi, vô luận là ai, cầm được món bảo vật trong truyền thuyết kia."
"Thì người đó, sẽ là niềm kiêu hãnh của sáu đại thế lực chúng ta."
Chưởng giáo Gia Thiên Môn vừa dứt lời, đệ tử của sáu đại thế lực liền lập tức lên đường, bay vút vào trong kết giới kia. Bất quá, vì chỉ có năm lối vào, nên trong đó có hai thế lực, chắc chắn phải tiến vào cùng một lối. Và hai thế lực tiến vào cùng một lối chính là Phong Lôi Kiếm Phái, và Cửu Tinh Thiên Sơn. Dù là người của Phong Lôi Kiếm Phái hay Cửu Tinh Thiên Sơn, khi nhìn nhau đều tràn đầy địch ý trong mắt.
Về việc tại sao lại như thế, Sở Phong đã biết. Chuyện này, cần phải nhắc lại chuyện vài ngày trước. Sáu đại thế lực này vốn là đồng minh, nên việc hợp tác rất thường xuyên. Nhưng vài ngày trước, khi Phong Lôi Kiếm Phái cùng Cửu Tinh Thiên Sơn hợp tác phá giải một di tích, đã xảy ra xích mích. Một vị trưởng lão của Phong Lôi Kiếm Phái, đã làm bị thương một vị trưởng lão của Cửu Tinh Thiên Sơn, nghe nói vết thương còn rất nghiêm trọng. Chuyện này, đã sớm lan truyền trong hai phái. Và các đệ tử ở đây, không chỉ có thiên phú siêu quần, còn vô cùng ngạo khí, nên đã sớm thầm quyết tâm, thậm chí đã âm thầm trù tính, sau khi tiến vào kết giới này sẽ cho đối phương phải chịu khổ.
"Sư muội này xinh đẹp, thật là thanh tú thoát tục a, lát nữa vào kết giới, sẽ rất nguy hiểm, muội theo sư huynh ta nhé, sư huynh ta sẽ bảo hộ muội."
Còn chưa bước vào kết giới, đã có một tên nam đệ tử của Cửu Tinh Thiên Sơn nhìn Bạch Lộ Lộ của Phong Lôi Kiếm Phái. Những lời hắn nói, tuy nghe rất êm tai, nhưng giọng điệu lại rõ ràng là đang đùa giỡn Bạch Lộ Lộ. Nhưng đáng ghét thay, kẻ nói lời này, không phải là một đệ tử bình thường. Người này tên Tống Kinh Luân, hắn cũng là một Nhị phẩm Tôn Giả, là đệ tử mạnh nhất của Cửu Tinh Thiên Sơn.
"Tống Kinh Luân, sư đệ sư muội của Phong Lôi Kiếm Phái chúng ta không cần ngươi bảo hộ, ngươi cứ quản tốt người của Cửu Tinh Thiên Sơn đi là được rồi." Âu Dương Bình Chí nói.
"Ta đang nói chuyện với sư muội kia, đến lượt ngươi xen vào à, ngươi là cái thứ gì?" Tống Kinh Luân nói nhỏ, nhưng những đệ tử hai phái đã đứng tập trung một chỗ, nên tất cả mọi người đều nghe rõ. Đối với lời khiêu khích như thế của Tống Kinh Luân, Âu Dương Bình Chí tự nhiên không cam lòng yếu thế.
"Tống Kinh Luân, giỏi biện mồm mép cũng vô dụng, không bằng lát nữa vào kết giới, phân cao thấp." Âu Dương Bình Chí nói.
"Ta cứ thích giỏi biện mồm mép thì sao, có giỏi thì ngươi cứ ra tay ngay bây giờ đi."
"Đồ hèn nhát, không dám làm, để ta nói, ngươi mới là kẻ chỉ biết giỏi biện mồm mép, đồ phế vật." Tống Kinh Luân vừa nói vừa chế nhạo nhìn Âu Dương Bình Chí.
Trước sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của Tống Kinh Luân, Âu Dương Bình Chí cũng tỏ vẻ tức giận. Nhưng hắn biết, Tống Kinh Luân đang cố ý khiêu khích hắn. Ở trong này động thủ, còn có thể hiểu, nhưng nếu ở bên ngoài động thủ, đó sẽ là ân oán cá nhân, sẽ bị người ta chế giễu. Nhưng ngay lúc này, Sở Phong lên tiếng, giọng hắn không chỉ là lên tiếng, mà còn rất bất thiện: "Các ngươi rốt cuộc có vào không, nếu không vào thì tránh ra, đừng làm chậm trễ thời gian của ta."
"Tê"
Giọng hắn rất lớn, nên không chỉ đệ tử hai phái nhìn về phía hắn. Mà rất nhiều ánh mắt trên đài, cũng rơi vào người Sở Phong. Nhưng sau khi nhìn thấy Sở Phong, mọi người đều không khỏi kinh ngạc. Trong lòng rất nhiều người lúc này, đều hiện ra một ý nghĩ giống nhau.
Tên này là ai vậy, mà dám nói vậy?(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận