Tu La Võ Thần

Chương 4264: Cho mặt không cần

Chương 4264: Cho mặt không cần
Ngao ô ~~~
Đột nhiên, tiếng mãnh thú gầm thét sau lưng Lữ Giới vang lên.
Đầu lâu mãnh thú sau lưng Lữ Giới, trong tiếng gầm thét, lại lần nữa phát động thế công về phía Sở Phong.
Lần này, từ trong miệng nó phun ra, không còn là những quả cầu lửa nữa.
Mà là một cột sáng lửa to lớn.
Cột sáng đó phun thẳng ra, lúc chiếu rọi cả bầu trời, lao thẳng đến chỗ Sở Phong.
Tất cả mọi người đều nhận ra, công sát trận pháp của Lữ Giới đã mạnh hơn.
Hắn chắc chắn là đã thừa dịp lúc xoay người, lại ngầm tăng cường công sát trận pháp kia.
Nhưng đối mặt với cột sáng lửa, khải giáp tướng sĩ sau lưng Sở Phong, chỉ đưa tấm chắn bên tay trái quét ngang trước người Sở Phong.
Ông
Trong nháy mắt, quang mang bùng nổ, chiếu sáng khắp nơi.
Tấm chắn kia, vậy mà khuếch tán ra, từ bản thể bên trong, kéo dài ra kết giới bình chướng.
Từ kích thước ngàn mét, hóa thành một cái lớn vạn mét, đồng thời hóa thành kết giới hình cầu, không chỉ bao phủ bản thân bên trong, mà Sở Phong cũng bị bao phủ ở trong.
Cột sáng lửa kia tấn công chính diện, dù dấy lên ngọn lửa thao thiên, nhưng tất cả đều bị tấm chắn kia ngăn lại.
Mà với một màn này, mọi người kỳ thật không hề thấy bất ngờ.
Chỉ cần nhìn, mọi người cũng có thể thấy rõ, hai tòa đại trận này, vốn không cùng một cấp bậc.
Đại trận của Sở Phong, ở xa phía trên so với của Lữ Giới.
Đừng nói công sát đại trận của Lữ Giới, vốn dĩ không hoàn chỉnh.
Dù có hoàn chỉnh, cũng không phải đối thủ của đại trận Sở Phong.
Đại trận Sở Phong ngấm ngầm bố trí, đủ để hình dung bằng hai chữ kinh động.

Khải giáp tướng sĩ sau lưng Sở Phong, huy động tay phải.
Tay phải quét ngang hư không, đại đao trong tay nó, liền phóng thích ra một vệt ánh sáng lưỡi đao.
Đó chính là ... đao khí!
Rầm rầm
Đao khí, quét ngang chính diện.
Ngọn lửa bốc lên, làm nhiễu loạn chân trời, đao khí kia, mạnh mẽ chém ngọn lửa thành hai đoạn.
Rất nhanh, đao khí, đến trước người Lữ Giới.
Nhưng đao khí bàng bạc đó, cũng không tấn công Lữ Giới, mà bay qua đỉnh đầu hắn, thẳng đến trận pháp sau lưng.
Ngao ô
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đao khí kia trực tiếp chém đầu mãnh thú sau lưng Lữ Giới thành hai đoạn.
Đầu mãnh thú bị chém thành hai đoạn, nhấc lên sóng gợn cực kỳ mãnh liệt, sóng gợn đó Lữ Giới khó mà chống lại, bị thổi ngã nhào.
Kết thúc, khi sóng gợn đầy trời tiêu tan, khi mọi người thấy, Lữ Giới không ai bì nổi, toàn thân đầy vết thương nằm rạp trên mặt đất, mọi người biết trận so tài này kết thúc.
Mặc dù, khi mọi người thấy, đại trận khải giáp tướng sĩ sau lưng Sở Phong, đã có dự cảm kết cục sẽ như thế này.
Nhưng tận mắt thấy Lữ Giới thảm bại, nội tâm chập chùng, vẫn rất lâu không thể bình phục.
Dù sao, hắn là người trước đây, chưa từng thua trận, một thiên tài hậu bối.
Là người được vinh dự, thiên tài giới linh sư mạnh nhất từ trước đến nay của Thánh Quang Thiên Hà.
Nhưng hôm nay, dù là danh thiên tài, hay giới linh thuật của hắn, hắn lại bại hoàn toàn.
Người ở đây hôm nay, vĩnh viễn cũng không thể quên được người đã đánh bại Lữ Giới.
Tên của hắn, là Sở Phong!
Đây là một người, hậu bối còn trẻ hơn Lữ Giới mấy trăm tuổi!
Về phần Sở Phong, sau khi đánh bại Lữ Giới, cũng không có ý định làm khó Lữ Giới thêm.
Bởi vì hắn vốn có thể giết Lữ Giới trước, nhưng hắn đã không làm.
Không chỉ thu lại đại trận bàng bạc phía sau lưng, bản thân hắn cũng không tiếp tục phóng thích kết giới lực mạnh mẽ kia, tấn công Lữ Giới.
Nếu không, Lữ Giới lúc này, đã không còn là trạng thái trọng thương, mà là đã chết rồi.
"Ngươi vốn có thể toàn thân trở ra."
"Nhưng lại chấp mê bất ngộ, nhất định phải đổi lấy mình thương tích đầy mình."
"Ai, cần gì chứ."
Nhìn Lữ Giới đang nằm rạp dưới đất, Sở Phong cũng không hề nể nang, ngược lại cười tủm tỉm nói ra lời châm biếm này, mới hướng bia đá đi tới.
"Sở Phong, ngươi nhất định phải chết."
"Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
"Cho dù ta tha cho ngươi, sư tôn của ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi."
Nhưng Sở Phong còn chưa đi được mấy bước, một giọng nói cực kỳ yếu ớt đột nhiên vang lên.
Âm thanh này, tuy suy yếu, nhưng tràn đầy oán niệm.
Giọng nói kia, chính là giọng của Lữ Giới.
Nghe những lời này, sắc mặt Sở Phong cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo.
Hắn dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía Lữ Giới: "Ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại thật cho mặt không cần."
Ông
Nói đến đây, Sở Phong đơn tay nắm chặt.
Ngay sau đó, lại có một thanh kết giới trường kiếm, từ trong tay hắn kéo dài ra.
Sau đó Sở Phong nhảy lên một cái, khi hắn rơi xuống thì vừa lúc bên cạnh Lữ Giới.
Rơi xuống rồi, Sở Phong nhấc chân một cước, giẫm ngay trên đầu Lữ Giới.
"Sở Phong, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi muốn chết sao?!"
Tiếng gầm thét đầy đe dọa, vang lên ở bên ngoài Viễn Cổ Linh Vực.
Giọng điệu kia, sự tự phụ kia, cơ hồ giống y như Lữ Giới.
Đó là những sư huynh sư tỷ của Lữ Giới.
Nhưng Sở Phong, như thể không nghe thấy tiếng của những người đó, cánh tay hắn từ từ nâng lên, kết giới trường kiếm trong tay, vừa đúng nhắm ngay đan điền Lữ Giới.
"Sở Phong, ngươi dừng tay, nhanh dừng tay cho ta."
Thấy Sở Phong, vậy mà sát ý vẫn không giảm, mấy sư huynh sư tỷ của Lữ Giới có chút luống cuống.
Nếu như Lữ Giới hôm nay, thật sự xảy ra chuyện gì không hay, bọn họ ở trước mặt sư tôn, cũng khó ăn nói.
Nhưng bây giờ, ngoài uy hiếp Sở Phong ra, họ lại không còn bất kỳ biện pháp nào. Sao không hoảng hốt cho được.
"Sở Phong này, là nghiêm túc sao?"
"Sở Phong hắn, là điên rồi sao?"
"Chẳng lẽ, hắn thật muốn giết Lữ Giới?"
"Đây chính là đệ tử được Ngộ Đạo Thánh Tôn thương yêu nhất."
"Nếu hắn dám giết Lữ Giới, Ngộ Đạo Thánh Tôn tuyệt đối không tha cho hắn."
Thực tế, đừng nói là những sư huynh sư tỷ của Lữ Giới, ngay cả những người đang vây xem ở đây, cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đó là Lữ Giới đó, dù họ không thích Lữ Giới đi chăng nữa, nhưng cũng ít ai dám thật sự đối phó với Lữ Giới.
Cho dù là những nhân vật đại lão tính tình nóng nảy như Loa Đà đại sư, cùng lắm cũng chỉ là mắng mỏ ngoài miệng, tuyệt đối không dám trước mặt nhiều người như vậy, mà ra tay độc ác với Lữ Giới.
"Sở Phong, nếu ngươi dám giết ta, sư tôn ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Lữ Giới lên tiếng lần nữa, điều khiến người bất ngờ là, khi nãy sát cơ lộ rõ, ngay cả bản thân bị thương nặng, cũng muốn uy hiếp Sở Phong, lúc này ngữ khí, lại thay đổi.
Lữ Giới cũng không hề chịu thua, ngược lại vẫn đang uy hiếp Sở Phong.
Nhưng từ trong thanh âm của hắn, mọi người nghe được vẻ run rẩy.
Đó là sợ hãi, Lữ Giới sợ hãi.
Khi Sở Phong dùng chân mình, thật sự giẫm lên đầu hắn.
Khi kiếm trong tay Sở Phong, thật sự nhắm vào đan điền của hắn.
Lữ Giới không sợ trời không sợ đất này, đã sợ rồi.
"Lữ Giới, ta với ngươi, hôm nay mới quen biết."
"Vốn là không oán không thù."
"Nhưng từ lúc mới bắt đầu, ngươi đã luôn bức ép ta."
"Lúc trước cùng ta luận bàn, lại càng từ mới bắt đầu, đã lộ sát cơ, muốn giết ta tại chỗ."
"Nếu ta không địch lại ngươi, đã sớm bị ngươi giết rồi."
"Ta để lại tính mạng của ngươi, chỉ là không muốn làm cho sự việc trở nên quá tuyệt, nhưng tuyệt không phải vì sợ sư tôn của ngươi."
"Nhưng ngươi cho mặt không cần, cũng đừng trách Sở Phong ta vô tình."
"Nếu ngươi hướng ta xin lỗi nhận sai, có lẽ ta còn có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng."
"Nhưng ngươi lại càng đem sư tôn ngươi ra uy hiếp ta, ta thì càng sẽ không tha cho ngươi."
"Bởi vì từ đầu đến cuối, ta vẫn không sợ cái gọi là sư tôn của ngươi."
Sở Phong vừa dứt lời, lập tức lộ sát cơ, tất cả mọi người đều biết, hắn sắp động thủ.
"Dừng tay."
Nhưng Sở Phong còn chưa kịp động thủ, Lữ Giới đã đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tiếng hét lớn này, không chỉ khiến Sở Phong dừng tay, bên ngoài Viễn Cổ Linh Vực, càng yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người đều có dự cảm, sau âm thanh này, Lữ Giới dường như sẽ nói ra những lời không thể tin nổi.
Quả nhiên, Lữ Giới sau một hồi giãy dụa, hắn ... cuối cùng đã mở miệng.
"Ta ... Ta..."
"Ta sai rồi."
"Ngươi tha cho ta đi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lữ Giới, vậy mà thật sự nhận sai.
Đây là Lữ Giới mà không coi ai ra gì, ngạo mạn chỉ có mình là nhất sao?
Dù sao, lời nói của Lữ Giới, không phải nói một cách quá ngay thẳng.
Thậm chí, mọi người có thể nghe được sự chống cự từ giọng nói của hắn.
Từ khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi kia, có thể thấy rõ Lữ Giới trong lòng giãy dụa.
Nhưng mà, hắn vẫn là cầu xin tha thứ.
Điều này, đủ khiến cho mọi người mở mang tầm mắt.
Bởi vì câu cầu xin tha thứ này của hắn, hoàn toàn đánh đổ hình tượng của Lữ Giới trong lòng họ.
"À, xem ra, Lữ Giới cũng là một kẻ tham sống sợ chết."
"Trước kia hắn không sợ trời không sợ đất, bất quá là ỷ vào sư tôn của mình."
"Khi gặp một người, còn không sợ sư tôn của hắn hơn nữa có sát tính thì hắn đã lộ bộ mặt thật của mình rồi."
Mộ Chi tiên tử, cười lắc đầu.
Mà những người hiểu rõ đạo lý này, tuyệt đối không chỉ có mình Mộ Chi tiên tử.

Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, một màn kinh người đã xảy ra.
Kiếm trong tay Sở Phong, đột nhiên đâm xuống, chỉ nghe phập một tiếng, liền đâm xuyên qua thân thể Lữ Giới.
"Cái này!!!
Một màn này, khiến cho tất cả mọi người mở to mắt.
Sở Phong này, sau khi Lữ Giới cầu xin tha thứ, vẫn ra tay? ! ! !
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận