Tu La Võ Thần

Chương 3405: Có đi không về

Chương 3405: Có đi không về
"Sở Phong, ngươi... không định mở ra kết giới kiếm sao?" Lương Khâu Hồng Nguyệt hỏi.
"Ta còn có việc khẩn yếu hơn muốn làm." Sở Phong nói.
"Sở Phong huynh đệ, không biết là chuyện gì?" Lệnh Hồ Hồng Phi hỏi.
"Ta muốn đi hái Quỷ Phong Thảo." Sở Phong đáp.
"Ngươi đi hái thứ đó làm gì vậy?" Lương Khâu Hồng Nguyệt hiển nhiên không muốn Sở Phong đi thu thập Quỷ Phong Thảo, nàng càng hy vọng Sở Phong có thể giúp mở ra cánh cửa kia, để các nàng có thể tiến vào bên trong, đạt được lực lượng trong truyền thuyết, tăng cường tu vi kết giới.
"Cứu người." Sở Phong đáp.
Nghe hai chữ cứu người, Lương Khâu Hồng Nguyệt sững sờ.
Nhân mạng quan trọng, lý do này của Sở Phong khiến nàng không thể phản bác, làm bạn, nàng càng không thể bảo Sở Phong bỏ cứu người mà giúp các nàng đạt được lực lượng.
"Sở Phong huynh đệ, Quỷ Phong Thảo có hình dáng ra sao?" Lệnh Hồ Hồng Phi hỏi.
"Đại khái như vầy." Sở Phong vừa nói, ngón tay khẽ điểm, một luồng kết giới chi lực phóng thích ra, phác họa nên hình dáng Quỷ Phong Thảo.
"Kết giới chi lực kia của Sở Phong, hắn... Đúng là Xà Văn cấp tôn bào?"
Lúc này, đám tiểu bối bên ngoài đại trận không quá để ý đến hình dáng Quỷ Phong Thảo mà chỉ chú ý kết giới chi lực Sở Phong vừa phóng thích.
Bọn họ không hiểu rõ Sở Phong, chỉ biết tu vi của hắn từ lúc tranh đoạt cửa vào, còn về cảnh giới kết giới chi thuật thì chưa biết.
Giờ thì họ đã biết, kết quả này khiến họ kinh ngạc thêm một lần.
Tu võ và kết giới song tu, đều đạt được thành quả khó ai trong đám tiểu bối sánh bằng, nhất là giới linh chi thuật này, còn mạnh hơn cả Lương Khâu tỷ muội, Lệnh Hồ Duyệt Duyệt và Vu Mã Thắng Kiệt.
Sợ là trong đám tiểu bối hiện nay, hắn mạnh nhất.
Lời tiên đoán về Giới Linh sư Thánh bào trẻ tuổi nhất, chẳng lẽ là Sở Phong này chăng?
Lúc này, không ít người thầm suy đoán như vậy.
Nhưng so với người ngoài trận, người trong trận chú ý nhiều hơn đến việc Sở Phong có bằng lòng giúp họ mở ra đại môn hay không, dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích của họ.
"Ta từng thấy Quỷ Phong Thảo này, nhưng nó ở sâu trong đại trận, rất nguy hiểm, ta đi cùng ngươi." Lệnh Hồ Hồng Phi nói.
"Đa tạ Lệnh Hồ huynh, nhưng không cần đâu, mình ta là được."
"Mặt khác, dù có thu thập đủ Quỷ Phong Thảo, ta cũng sẽ không trở về mở kết giới môn kia, nên chư vị đừng mong đợi gì nơi ta." Sở Phong nói.
"Sở Phong, ý ngươi là gì, muốn nuốt riêng lực lượng kia thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo." Lệnh Hồ Thiết Diện vô cùng phẫn nộ.
Không chỉ hắn, người của Lệnh Hồ thiên tộc và tộc nhân Đạm Đài thiên tộc cũng lộ vẻ giận dữ.
"Độc chiếm? Cái kết giới kiếm này là ta, Sở Phong đoạt được, chưa nói ta không muốn thông khai cánh cửa kia, coi như mở ra..."
"Ta cho các ngươi vào là ban ơn, không cho các ngươi vào cũng là phải." Sở Phong lạnh lùng nói.
"Đừng phí lời, ngươi rốt cuộc có mở hay không, nếu không mở thì giao kết giới kiếm ra." Thái độ Lệnh Hồ Thiết Diện rất ngang ngược, dường như nếu Sở Phong không nghe, hắn sẽ đoạt lấy.
"Có bản lĩnh thì ngươi tới bắt đi." Vừa nói, trong mắt Sở Phong lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Ngươi!!!" Lệnh Hồ Thiết Diện có chút sợ hãi, trận chiến trong Tổ Võ tu hành giới năm xưa đã để lại cho hắn bóng ma lớn.
Huống chi, Sở Phong hiện tại đã là thất phẩm Võ Tiên, hắn càng không thể địch nổi.
"Sở Phong, ngươi thật cho rằng mình vô địch thiên hạ?"
"Lúc trước trong Tổ Võ tu hành giới, chúng ta xác thực không làm gì được ngươi."
"Nhưng ngươi cũng nên nhìn xem, hôm nay ở đây là ai, so với Hồng Phi thiếu gia tộc ta, ngươi tính là gì." Đúng lúc này, Lệnh Hồ Luân lạnh lùng mở miệng.
Dù hắn không phải đối thủ của Sở Phong, nhưng ở đại trận này có Lệnh Hồ Hồng Phi.
Với thiên tài xứng đáng mạnh nhất tọa trấn này, dù Sở Phong mạnh hơn, trong mắt hắn cũng chỉ có thể xếp thứ hai.
"Không được vô lễ." Nhưng khi Lệnh Hồ Luân uy hiếp, Lệnh Hồ Hồng Phi lại quát lớn hắn.
"Sở Phong huynh đệ nói chí lý, cái kết giới kiếm kia do hắn chưởng khống, mở hay không mở cánh cửa kia là do hắn quyết định, coi như mở cánh cửa kia, hắn cũng có quyền quyết định có cho chư vị vào hay không."
Lời này của Lệnh Hồ Hồng Phi khiến thần sắc người trong trận có chút phức tạp.
Nhất là Lệnh Hồ Thiết Diện bọn người, ngay cả Lệnh Hồ Hồng Phi đã nói vậy, bọn họ còn có thể nói gì?
Dù sao lúc đầu đuối lý là do họ.
"Vẫn là Lệnh Hồ huynh hiểu lẽ phải, kỳ thật ta không muốn thông khai cánh cửa kia cũng là muốn tốt cho mọi người, ở đây cũng có bạn bè của ta, ta không muốn để mọi người rơi vào hiểm cảnh, càng không muốn tự tay đẩy mọi người vào vực sâu hung hiểm đó." Sở Phong nói.
"Sở Phong huynh đệ, ý ngươi là trong môn kia có thể gặp nguy hiểm?" Lệnh Hồ Hồng Phi hỏi.
"Không phải có thể, mà là nhất định, đồng thời nói đúng ra là mười phần hung hiểm." Sở Phong đáp.
"Ha ha ha, ta còn tưởng ngươi thật sự muốn đi cứu người, làm nửa ngày ngươi là sợ hung hiểm."
"Tu võ một đường chính là nghịch thiên mà đi, cùng trời cao đoạt tu vi, nếu sợ hung hiểm thì dứt khoát đừng tu võ."
"Đúng là nghĩ không ra, Sở Hiên Viên chi tử, làm nửa ngày lại là kẻ nhát gan như vậy."
"Xem ra Sở Hiên Viên là không có người nối nghiệp."
Lúc này, Lệnh Hồ Thiết Diện bắt đầu châm chọc khiêu khích Sở Phong.
Thậm chí cả đám tiểu bối ngoài trận cũng xôn xao bàn tán.
Không biết sự kinh khủng bên trong cánh cửa, họ đều thấy Sở Phong quá nhát gan.
Đối với sự châm chọc khiêu khích của Lệnh Hồ Thiết Diện, Sở Phong không những không tức giận, ngược lại nhếch mép cười quỷ dị khiến người ta lạnh sống lưng.
"Khích tướng à?"
"Rất tiếc phải nói cho các ngươi biết, kế khích tướng của các ngươi có hiệu quả, các ngươi đã chọc giận ta."
"Cho nên ta quyết định mở cánh cửa kia, cho các ngươi biết cái gì gọi là có đi không về."
Sở Phong tủm tỉm nhìn đám người, bộ dáng căn bản không giống như nổi giận mà tựa như đang nói đùa.
Nhưng vẫn cứ khiến người ta cảm thấy bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận