Tu La Võ Thần

Chương 11: Tự rước lấy nhục

"Một đoạn võ kỹ, Bách Tí Quyền, không ngờ luyện đến mức đại thành!" Trong điện vang lên tiếng xôn xao, người sáng mắt đều đã nhìn ra, Sở Chân thi triển chính là một loại võ kỹ. Bách Tí Quyền này tuy chỉ là một đoạn võ kỹ, nhưng nếu có thể tu luyện đến mức đại thành, thì cũng vô cùng mạnh mẽ. Ở cùng cấp độ, nếu không có võ kỹ tương ứng chống lại, tất nhiên sẽ không địch lại, cho nên mọi người đều biết, Sở Phong đã thua không thể nghi ngờ. Sở Nguyệt chau mày, lặng lẽ bước lên phía trước hai bước, muốn đề phòng Sở Chân ra tay tàn độc. "Sở Nguyệt, quan chiến không được ra tay, quy củ này ngươi không phải không biết à." Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên bên tai, quay đầu nhìn lại, Sở Thành đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Sở Nguyệt. Sở Nguyệt thầm kêu không ổn, nàng không ngờ Sở Thành lại hèn hạ như vậy, lại ngấm ngầm theo dõi nàng. Mà càng như thế, thì càng cho thấy, hai anh em bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Sở Phong, điều này khiến nàng càng thêm lo lắng. "Bá bá bá" Đầy trời quyền ảnh gần như che khuất tầm mắt Sở Phong, mang theo âm thanh xé gió bí mật, hung hăng lao đến. Sở Phong có thể cảm giác được, lực quyền của Sở Chân không thể xem thường, không hề lưu thủ chút nào, có thể thấy hắn thật sự đã hạ quyết tâm. Bất quá Sở Phong lại không sợ hãi chút nào, mà vẫn đứng tại chỗ, không tránh không né, chờ đợi công kích của hắn đến. "Sở Phong này ngây ra rồi à? Sao không tránh?" "Hắn ngược lại muốn tránh, nhưng hắn tránh được sao? Với thực lực của hắn phỏng chừng còn chưa kịp phản ứng đâu." "Vậy cũng đúng, hắn chỉ là một tên phế vật chờ đợi 5 năm ở ngoại môn thôi mà." Mọi người thấy Sở Phong không tránh, đều cho rằng Sở Phong bị uy thế của Sở Chân làm cho sợ hãi, trên mặt lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác. "Hô" Nhưng đúng lúc Sở Chân đến gần, tay áo Sở Phong đột nhiên vung lên, một cỗ khí tức cường đại liền bộc phát ra từ trong cơ thể. Khí tức đó ập đến, lập tức khiến Sở Chân ngây người, bởi vì trong hơi thở đó, hắn lại cảm nhận được sát khí. "Bá" Ngay lúc Sở Chân ngây người trong giây lát, Sở Phong đột nhiên vung một chưởng ra, tốc độ cực nhanh, còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, đã đánh vào ngực Sở Chân. "Phanh" Một chưởng đánh trúng, Sở Chân lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, một cơn đau kịch liệt từ ngực truyền đến. "Bá bá bá" Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, Sở Phong đã tung liên tiếp mấy chưởng, lần nữa đánh trúng. "Ô oa" Sở Chân hét lớn một tiếng, hai chân mềm nhũn, lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Sở Phong, sau đó bất lực nằm trên đất. "Cái này..." Cảnh tượng này, khiến mọi người trợn mắt há mồm, bởi vì bọn họ dù thế nào cũng không thể ngờ, Sở Phong sẽ có lực bộc phát như vậy. Nhưng bọn họ càng không biết, đây là hậu quả Sở Phong đã lưu lại thủ, nếu không hắn chỉ cần một chưởng, là có thể đánh chết tươi Sở Chân. "Ngươi là Linh Vũ tứ trọng?" Lúc này Sở Uy mở miệng, hắn chăm chú nhìn Sở Phong, tràn đầy kinh ngạc. "Cái gì? Linh Vũ tứ trọng?" Mà lời này của Sở Uy vừa nói ra, mọi người rốt cuộc cũng kịp phản ứng, có thể không dùng võ kỹ, đánh bại Linh Vũ tam trọng, cái này đúng thật cần thực lực Linh Vũ tứ trọng. Thế nhưng, khi danh xưng Linh Vũ tứ trọng, cùng với Sở Phong liên hệ lại với nhau, mọi người lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khó mà tiếp nhận. Đừng nói bọn họ, ngay cả Sở Nguyệt cũng trợn tròn mắt, miệng nhỏ hơi hé, trên mặt đầy kinh ngạc. Sở Phong không để ý tới đám người, mà đi thẳng tới trước bàn, thu ba cây Tiên Linh Thảo, sau đó đi về phía cửa. "Ngươi đứng lại đó cho ta, người nhà luận bàn, ngươi lại xuống tay nặng như vậy, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?" Ngay lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên. Nhìn kỹ lại, Sở Thành đã dìu Sở Chân dậy, chỉ là sắc mặt Sở Thành lại giận dữ, em trai bị đánh thảm hại như vậy, điều này khiến hắn không thể nhẫn nhịn. "Sao? Lúc này nhớ ra ta là người Sở gia? Lúc trước ngươi dường như không nói vậy?" Sở Phong lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó nói: "Huống chi ngươi cũng đã nói, quyền cước không có mắt, ai bị thương, thì đừng oán trách, bây giờ ngươi đây là tình huống thế nào? Thật sự là thua không nổi sao?" "Đánh rắm, ta lại thua không nổi sao? Rõ ràng là ngươi cố ý ra tay độc ác." Sở Chân nghiến răng chịu đau, lớn tiếng trách cứ. Là người trong cuộc, hắn biết rõ, một chưởng kia của Sở Phong đã đánh bại hắn, thế nhưng Sở Phong lại liên tiếp đánh mấy chưởng lên người hắn, rõ ràng là cố ý, cố ý làm khó dễ hắn. Nghe hắn nói vậy, Sở Phong lại cười: "Ta, Sở Phong vừa mới bước vào Linh Vũ tứ trọng, đối với thực lực của bản thân không phải hiểu rõ lắm." "Mà lúc nãy võ kỹ của ngươi rất mạnh, ta tự nhiên không dám khinh địch, cho nên liền toàn lực ứng phó." "Ai ngờ ngươi lại là một con hổ giấy, yếu đến mức không chịu nổi một kích, uổng công ta coi trọng ngươi." "Ngươi..." Nghe Sở Phong nói như vậy, mặt Sở Chân trắng bệch, giận đến răng va vào nhau kêu cạch cạch, suýt chút nữa phun cả gan ra ngoài. Bị một phế vật trong mắt mọi người đánh bại không nói, bây giờ còn bị làm nhục trước mặt mọi người, thực sự khiến hắn khó có thể chịu đựng. Thế nhưng, dù hắn không cam tâm, cũng không thể nói gì hơn, bởi vì quy tắc lúc nãy, đúng là do hai anh em hắn đặt ra. "Sở Phong, ngươi đừng quá càn rỡ, có gan ngươi giao thủ với ta." Đúng lúc này, một người khác của Sở gia đứng dậy. "Ồ? Ngươi cũng muốn luận bàn với ta sao? Được thôi, lấy Tiên Linh Thảo làm tiền cược, dám không?" Sở Phong đưa tay ra với người kia. "Ngươi..." Người này cũng giống như Sở Chân, đều cùng Sở Phong bái nhập Thanh Long Tông, chỉ có điều thực lực của hắn còn không bằng Sở Chân. Nếu muốn hắn giao thủ với Sở Phong thì hắn dám, nhưng nếu lấy Tiên Linh Thảo làm tiền cược thì hắn lại thật sự không dám. "Sao? Còn ai muốn ra mặt, các ngươi cứ đứng ra, chỉ cần các ngươi chịu bỏ Tiên Linh Thảo." Sở Phong đảo mắt nhìn về phía đám người, nhưng không một ai dám đối diện với Sở Phong, bọn họ không phải sợ Sở Phong, chỉ là bọn họ quả thực không dám lấy Tiên Linh Thảo làm tiền đặt cược, đây chính là căn bản của bọn họ. "Sở Phong, ngươi đừng quá đáng." Cuối cùng, Sở Uy cũng mở miệng. "Sao? Sở Uy đại ca cũng muốn luận bàn với ta sao? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi hẳn là lớn hơn ta năm tuổi thì phải." "Nếu như ngươi không ngại bị người nói lớn bắt nạt nhỏ, ta ngược lại cũng không để ý thử một lần với ngươi, dù sao ta thua cũng không mất mặt, thắng lại có lợi lớn, đúng không?" Nghe Sở Phong nói vậy, dù Sở Uy nắm chặt song quyền, nhưng cũng không nói gì nữa. Bởi vì Sở Phong nói rất đúng, hắn không giống Sở Thành và Sở Chân, dù sao bọn họ cũng không hơn kém Sở Phong bao nhiêu. Thế nhưng hắn thì không được, hắn không còn là thiếu niên nữa, với tuổi của hắn, cho dù có thắng Sở Phong thì cũng sẽ bị người chê cười, cho nên căn bản không thể ra tay. Thấy phần lớn người trong điện đều cúi đầu, Sở Phong đột nhiên cười, hắn cười rất vui vẻ, nhưng ngay trước khi quay người, hắn lại nói một câu: "Trước khi đi, tặng hai người các ngươi hai câu, một câu là tự cho mình là đúng, một câu là tự rước lấy nhục, còn ý nghĩa trong đó, các ngươi tự lĩnh ngộ đi." Nói xong câu đó, Sở Phong liền phá cửa mà ra, tiêu sái rời đi. Lúc này, không khí trong phủ đệ trở nên cực kỳ khó xử, vốn muốn làm cho Sở Phong bẽ mặt, lần này lại phản tác dụng, còn bị Sở Phong làm nhục một phen, hơn nữa còn ngay trước mặt mấy người ngoài, điều này thực khiến bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi. Thế nhưng, điều mà mọi người khó tiếp nhận nhất, lại là thực lực của Sở Phong, vốn cho rằng Sở Phong là phế vật nhất của Sở gia, nhưng hôm nay Sở Phong lại bước vào Linh Vũ tứ trọng, vượt xa rất nhiều người, điều này khiến bọn họ cảm thấy rất là sỉ nhục. Sở Phong ra khỏi phủ đệ, trong lòng vô cùng thoải mái, hắn gần như bị những người này khi dễ từ nhỏ đến lớn, hôm nay rốt cuộc cũng có thể khi dễ bọn chúng một phen. Trên thực tế, đây cũng không phải là khi dễ, Sở Phong chỉ là bị bọn họ ép đến mà thôi, nhưng dù sao, Sở Phong vẫn cực kỳ sảng khoái. "Sở Phong đệ." Nhưng Sở Phong còn chưa đi được bao xa, sau lưng liền truyền đến tiếng gọi ngọt ngào, chính là Sở Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận