Tu La Võ Thần

Chương 4276: Cửu Long Dị Tượng Cương

Chương 4276: Cửu Long Dị Tượng Cương
"Không ổn! ! !"
"Cái vòng xoáy kia, muốn hút cả tòa lâu đài cổ Như Ý vào."
Thấy lâu đài cổ Như Ý đang tiến về phía vòng xoáy đen ngòm, phản ứng đầu tiên của Thang Thần đại sư và Mộ Chi tiên tử là lo sợ nó bị hút vào trong.
Thế là, hai người gần như cùng lúc xuất phát, thi triển các thủ đoạn riêng của mình, hòng kéo lâu đài cổ Như Ý trở lại.
Nhưng điều khiến hai người bất lực là…
Dù cả hai người bọn họ hợp sức lại, vẫn không thể lay chuyển lâu đài cổ Như Ý dù chỉ một chút. Bọn họ căn bản không thể khiến lâu đài cổ Như Ý chậm lại, thậm chí việc hai người hợp sức cũng không làm tốc độ tiến vào vòng xoáy của lâu đài cổ chậm đi một chút nào.
Điều này càng khiến Thang Thần đại sư và Mộ Chi tiên tử hoảng hốt hơn. Lúc này họ mới cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh. Ngay cả bọn họ, so với sức mạnh của vòng xoáy kia cũng có sự khác biệt quá lớn.
"Lão già, còn chưa đến hỗ trợ sao?"
Trong lúc vội vàng, Thang Thần đại sư hét lớn về phía Lỗ Mũi Trâu. Dù sao trong lâu đài cổ Như Ý còn có Sở Phong, mà Sở Phong lại là đồ đệ của Lỗ Mũi Trâu. Ngay cả Mộ Chi tiên tử cũng lo lắng cho an nguy của Sở Phong như vậy, vậy mà Lỗ Mũi Trâu lại đứng đó như xem trò vui. Điều này khiến Thang Thần đại sư có chút tức giận.
"Hai người các ngươi đang làm gì vậy, mau dừng tay đi."
Lão đạo Lỗ Mũi Trâu không những không định ra tay giúp đỡ, mà lại còn kêu Thang Thần đại sư bọn họ dừng tay.
"Chúng ta đang làm gì sao?"
"Đương nhiên là đang cứu Sở Phong, ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
"Lão già, ngươi bị điên à, ngươi không thấy cái vòng xoáy này nguy hiểm sao?"
Thang Thần đại sư nghiến răng nghiến lợi, giận quá liền gầm thét.
Ai ngờ, đúng lúc này, giọng của Như Ý lão nhân lại vang lên từ bên trong lâu đài cổ Như Ý.
"Chư vị không cần lo lắng, lão phu mang Sở Phong đi làm một chút việc, rất nhanh sẽ trở về."
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc. Bọn họ ý thức được một điều đáng sợ.
"Cái này… Tình huống thế nào?"
"Chẳng lẽ nói, cái vòng xoáy kia là do Như Ý lão nhân tạo ra?"
Mộ Chi tiên tử trợn mắt nhìn lâu đài cổ Như Ý tiến vào trong vòng xoáy, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Ngay cả Thang Thần đại sư cũng há hốc mồm.
"Cái này còn phải hỏi, rõ ràng là ông ta làm."
Lão đạo Lỗ Mũi Trâu lại một lần nữa lên tiếng.
"Trời ạ, thật là do Như Ý lão nhân làm."
"Như Ý lão nhân ông ta, lại có sức mạnh như thế?"
"Là chúng ta đã đánh giá thấp ông ta, ông ta đúng là một tồn tại cường đại như vậy."
Dù mọi người đã có suy đoán, nhưng lời nói của Lỗ Mũi Trâu đã xác định suy đoán của mọi người. Mà đây đối với đám người mà nói, chính là một tin tức chấn động. Rõ ràng là, trước đó bọn họ không hề hiểu rõ về Như Ý lão nhân, thực lực của Như Ý lão nhân đã mạnh mẽ đến mức khó hình dung. Đây là một vị cao thủ ẩn mình.
"Lão già, ngươi đã sớm biết là do Như Ý lão nhân làm?"
Lúc này, Thang Thần đại sư bay xuống, hỏi Lỗ Mũi Trâu.
"Đương nhiên, ở đây ngoài ông ta ra, còn ai có thể làm được, ông ta chính là truyền nhân của lâu đài cổ Như Ý mà." Lão đạo Lỗ Mũi Trâu nói.
"Ngươi sớm đã nhìn ra lão già Như Ý kia che giấu thực lực?" Thang Thần đại sư hỏi.
"Ông ta chưa từng ẩn mình, chỉ là chưa bao giờ bộc lộ hoàn toàn thôi." Lão đạo Lỗ Mũi Trâu nói.
"Cái này..." Thang Thần đại sư giật mình nhận ra, mình dường như hiểu biết quá hời hợt về Như Ý lão nhân. Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, không chỉ riêng hắn mà thực tế toàn bộ Thánh Quang thiên hà, ngoại trừ lão đạo Lỗ Mũi Trâu, hầu như không có ai phát hiện ra, Như Ý lão nhân lại là một nhân vật đáng sợ như vậy.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, lâu đài cổ Như Ý đã hoàn toàn biến mất trong cái cổng kết giới khổng lồ kia.
"Thì ra là Như Ý lão nhân."
"Xem ra, cao thủ ẩn mình kia chính là ông ta."
Phục Ma Hinh Nhi nói.
"Không, không phải ông ta."
Cô Tô đại nhân nói.
"Cô Tô đại nhân, không phải lão nhân kia sao?"
Phục Ma Hinh Nhi có chút bất ngờ.
"Xác thực không phải, bởi vì khí tức của người đó vẫn còn, chứng tỏ hắn vẫn ở đây, chứ không rời đi." Cô Tô đại nhân nói.
"A? Vậy chẳng phải là nói, ngoài Như Ý lão nhân ra, còn có cao thủ?"
"Là chủ nhân của Viễn Cổ Linh Vực sao? Là người đã truyền lại cho Sở Phong?"
Phục Ma Hinh Nhi hỏi.
"Ta nói Hinh Nhi, sao ngươi lại trở nên ngu ngốc như vậy."
"Chẳng lẽ ngươi không thấy, Viễn Cổ Linh Vực, căn bản không có chủ nhân sao."
"Tất cả, đều là do cao thủ ẩn mình kia gây nên."
"Và ta có thể kết luận, đây là một tu võ giả thời nay, không phải nhân vật thời Viễn Cổ."
Cô Tô đại nhân nói.
"Là tu võ giả thời nay sao?"
"Ý là, đã có người nắm giữ Viễn Cổ Linh Vực này từ lâu, nhưng lại không lấy đi truyền thừa, cố ý bày ra cái cục này?"
"Vậy mục đích của hắn rốt cuộc là gì?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phục Ma Hinh Nhi tràn đầy kinh ngạc, điều này hoàn toàn vượt quá dự đoán của nàng.
"Xem ra, lại là coi thường cái Thánh Quang thiên hà này."
"Là kẻ thống trị của Thánh Quang nhất tộc, quả thực chẳng ra sao."
"Nhưng cao thủ ẩn giấu trong Thánh Quang thiên hà lại không hề ít."
Phục Ma Thiếu Vũ vừa cười vừa nói.
"Thiếu chủ, có thể sẽ là địch nhân của chúng ta sao?"
Phục Ma Hinh Nhi có chút lo lắng. Nàng cảm thấy, Thánh Quang thiên hà là một thiên hà đã cô đơn quá lâu, không thể nào có lợi hại đến như vậy. Cho nên nàng cảm thấy, những cao thủ kia là từ thiên hà khác đến. Dù những người đó có ý đồ gì, nàng không hề hy vọng những người kia nhắm vào họ.
"Có lẽ không phải."
"Luôn có cảm giác, mục tiêu của bọn họ, càng giống là Sở Phong hơn."
Phục Ma Thiếu Vũ nói.
"Sở Phong?"
Nghe nói lời này, sắc mặt lo lắng của Phục Ma Hinh Nhi không những không giảm, mà ngược lại còn tăng thêm dữ dội. Nếu như những người kia nhắm vào bọn họ, thì bọn họ cũng còn có sức mà đánh một trận. Dù sao vô luận là Cô Tô đại nhân, hay thiếu chủ của nàng, cũng đều là những người cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng Sở Phong thì không giống vậy. Thiên phú của Sở Phong tuy là không thể nghi ngờ, nhưng vì ở trong vùng hoang vu, thiếu thốn tài nguyên, tốc độ phát triển của Sở Phong khá chậm, bây giờ hắn so với cao thủ trong toàn bộ giới tu võ mênh mông này vẫn còn quá yếu. Nếu người mà ngay cả Cô Tô đại nhân cũng không có nắm chắc đối phó, lại là nhắm vào Sở Phong mà đến. Vậy thì Sở Phong thật sự rất nguy hiểm.
"Thiếu chủ, chúng ta bây giờ phải làm sao?"
Phục Ma Hinh Nhi hỏi.
"Đi tìm Sở Phong trước đã."
Trong lúc nói, Phục Ma Thiếu Vũ đã bay vút về phía vòng xoáy kia.
Thấy vậy, Cô Tô đại nhân cũng nắm lấy Phục Ma Hinh Nhi, cùng nhau bay vút đi. Vòng xoáy kia vô cùng lợi hại, cho dù là tu vi của Phục Ma Hinh Nhi cũng khó mà xâm nhập được. Chỉ có Cô Tô đại nhân giúp nàng mới được…
Xuyên qua cánh cổng kết giới khổng lồ, lâu đài cổ Như Ý liền đi đến trên không Cửu Long Dị Tượng Cương. Lần nữa đến Cửu Long Dị Tượng Cương, Sở Phong cảm khái vô vàn. Lúc trước, khi lần đầu tiên Sở Phong đến Cửu Long Dị Tượng Cương, Sở Phong còn vì tranh đoạt bảng xếp hạng Tổ Võ thập tinh. Lúc đó hắn còn yếu kém, dựa vào thực lực của bản thân, căn bản đấu không lại Lệnh Hồ Hồng Phi, cuối cùng vẫn là dựa vào Vũ Sa ra tay. Vũ Sa đã hòa nhau với Lệnh Hồ Hồng Phi, Sở Phong mới có cơ hội nổi danh cùng với Lệnh Hồ Hồng Phi, đạt được danh hiệu đứng đầu Tổ Võ thập tinh. Thật ra, tính toán từ thời điểm đó đến bây giờ, thời gian cũng không trôi qua lâu. Nhưng hiện tại Sở Phong đã sớm khác xưa rất nhiều.
Bây giờ Sở Phong đã nhảy ra khỏi Tổ Võ tinh vực, những thiên tài của Tổ Võ tinh vực lúc trước, đã không thể nào sánh ngang với Sở Phong. Hiện tại, trong lớp tiểu bối, người có thể là đối thủ của hắn, có lẽ chỉ có một vài tiểu bối ở các thượng tinh vực mà thôi. Dù sao ngay cả Lữ Giới, người được xưng là thiên tài Giới Linh sư hậu bối mạnh nhất Thánh Quang thiên hà, cũng đã thua trong tay Sở Phong.
"Rốt cuộc là muốn ta làm cái gì."
"Đáp án hẳn là sẽ được công bố thôi."
"Tới đi, để ta xem bộ mặt thật của ngươi."
Sở Phong vừa dứt lời, liền bay xuống, thẳng hướng về nơi sâu trong lòng đất Cửu Long Dị Tượng Cương mà đi.
Muốn đi vào sâu trong Cửu Long Dị Tượng Cương, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng đối với Sở Phong hiện tại, người có tu vi chí tôn, nắm giữ Long Biến Chi Cảm đệ nhị trọng mà nói. Nơi đây, mọi thứ đều không thể làm khó được hắn. Duy nhất gây uy hiếp cho Sở Phong, chính là cái tồn tại thần bí kia.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận