Tu La Võ Thần

Chương 4763: Đây là hiểu lầm a

"Tỷ tỷ, cái tên Sở Phong đó biết ta là em trai của tỷ, nhưng mà hắn căn bản không sợ tỷ gì cả." Hạ Nhiễm ấm ức nói.
"Biết ngươi là em trai ta, mà còn dám ra tay với ngươi, đúng là ăn gan hùm mật gấu." Hạ Nghiên quả nhiên tức giận, nhưng cũng không mất lý trí, mà hỏi: "Hai người các ngươi xảy ra mâu thuẫn như thế nào, là do cái tên Sở Phong kia chủ động tìm ngươi gây sự sao?"
"Đương nhiên không phải, tỷ, tính cách của ta tỷ biết mà, ta xưa nay đối xử với mọi người hiền lành, khi nào đi tìm người gây phiền phức chứ?"
"Ân oán giữa ta và Sở Phong, là do..." Hạ Nhiễm vừa ấm ức khóc, vừa kể cho Hạ Nghiên nghe về ân oán của hắn và Sở Phong.
Đương nhiên, hắn kể toàn là những điều tốt đẹp cho mình, mạnh mẽ tự nhận là người tốt có đạo lý. Ngược lại, hắn kể Sở Phong thành một tên ác nhân làm đủ điều xấu xa. Lần giải thích này, sau khi nói ra, những người vây xem đều lộ vẻ chấn kinh. Nếu không tận tai nghe thấy, bọn họ không thể tin được, Hạ Nhiễm lại có thể vô liêm sỉ như vậy, dám đổi trắng thay đen, lật lọng nói bừa. Dù sao bọn họ biết, sự thật và chân tướng, không phải như vậy. Thế nhưng bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ có thể để Hạ Nhiễm nói lăng nhăng, bởi vì bọn họ sợ hãi.
"Hỗn trướng, Bắc Huyền Viện lại chứa chấp một kẻ ác nhân như thế."
"Hắn ở đâu, bắt hắn tới cho ta." Hạ Nghiên không biết chân tướng, còn tưởng rằng Hạ Nhiễm nói đều là thật, biết Hạ Nhiễm bị ức hiếp thảm hại như vậy, liền nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt đẹp mơ hồ có sát ý phun trào.
Mà thấy Hạ Nghiên như vậy, Hạ Nhiễm ngoài mặt thì ấm ức, nhưng trong lòng lại vui như mở hội. Tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn. Tất cả đều do hắn thiết kế. Hắn biết Hạ Nghiên đã xuất quan, cố ý bảo người đưa tin đã chuẩn bị trước cho Hạ Nghiên, còn bản thân thì chạy đến đây để hãm hại Sở Phong. Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Nghiên lúc này, hắn biết Sở Phong chắc chắn không sống qua hôm nay. Cho nên hắn đắc ý vô cùng, dù sao Sở Phong có được ngày hôm nay, đều là do hắn một tay thiết kế.
"Hiểu lầm, đây là hiểu lầm mà."
Đột nhiên, có mấy bóng người bay tới, chính là Viện chủ sự Bắc Huyền Viện, cùng tất cả các trưởng lão. Bọn họ biết Hạ Nhiễm đã đến, liền cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, thế là vội vàng chạy tới, vừa vặn bắt gặp Hạ Nhiễm lật lọng nói bậy.
"Chủ sự Bắc Huyền Viện, ngươi còn dám lộ diện sao?"
"Ngươi thật là lợi hại, làm ta phải lau mắt mà nhìn đấy."
"Đệ tử làm ác như thế, mà Bắc Huyền Viện ngươi vậy mà cũng có thể dung túng?"
"Thảo nào Bắc Huyền Viện các ngươi, dưới sự lãnh đạo của ngươi, ngày càng xuống dốc."
Hạ Nghiên nhìn thấy Chủ sự Bắc Huyền Viện, không những không chút hoảng sợ, mà còn vênh váo hung hăng, cái bộ dáng đó, giống như là công chúa cao quý đang tra hỏi đại thần. Tư thái ngạo nghễ, nhưng không ai cảm thấy bất ngờ. Hạ Nghiên, quả thực có tư cách đó.
"Hạ Nghiên, hiểu lầm, đây thực sự là hiểu lầm, chân tướng sự việc không phải như vậy." Chủ sự đại nhân vẫn muốn hết mực giải thích.
"Hiểu lầm?"
"Ngươi xem thân ta đầy thương tích này, đây là hiểu lầm sao?" Hạ Nhiễm đứng dậy, một mặt đau khổ hét lớn. Có Hạ Nghiên làm chỗ dựa, hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Hạ Nhiễm, chuyện của ngươi và Sở Phong, vốn chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không đến mức nháo thành thế này." Chủ sự đại nhân khuyên nhủ hắn.
"Tỷ, tỷ thấy rồi đó, ta bị đánh thành như thế này, mà họ vẫn nói là chuyện nhỏ, đây chính là thái độ của Bắc Huyền Viện." Hạ Nhiễm ấm ức nhìn về phía Hạ Nghiên.
"Chủ sự Bắc Huyền Viện, ngươi tốt nhất là bây giờ giao tên Sở Phong kia ra đây."
"Nếu không... ta gọi ông nội và ông ngoại ta đến nói chuyện với các ngươi." Hạ Nghiên nói.
Lời này vừa thốt ra, chủ sự đại nhân và các trưởng lão chấp pháp đều xanh mặt. Ông nội và ông ngoại của Hạ Nghiên là những nhân vật nào chứ, ngay cả Đông Long Viện, Tây Hổ Viện còn không dám đắc tội, đừng nói gì đến Bắc Huyền Viện của bọn họ. Bọn họ đã sớm biết Hạ Nghiên xuất quan sẽ đến gây chuyện. Nhưng cũng không ngờ, Hạ Nghiên lại phản ứng lớn như vậy. Thế là bọn họ mang ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hạ Nhiễm. Bình thường mà nói, Hạ Nghiên chắc chắn sẽ không như vậy. Sở dĩ có thể như vậy, đều là do Hạ Nhiễm. Do Hạ Nhiễm dùng khổ nhục kế, lại thêm mắm dặm muối, chọc giận Hạ Nghiên. Nhưng bọn họ bất lực, bọn họ giải thích với Hạ Nghiên, Hạ Nghiên căn bản không nghe. Ngay cả chủ sự đại nhân cũng cảm thấy tuyệt vọng, những người khác ở Bắc Huyền Viện, lại càng cảm thấy Sở Phong chắc chắn sẽ c·hết. Ai có thể chống đỡ được Hạ Nghiên như thế?
"Ta thiên, đây không phải là Hạ huynh sao?"
"Ha ha, không ngờ a, thì ra ngươi là Hạ Nghiên sao?"
Nhưng ngay lúc đó, một thanh âm từ trong đám người vang lên. Sau khi âm thanh đó vang lên, đám người giống như ong vỡ tổ. Mọi người đều nghe ra giọng của người đó là ai, rất sợ bị liên lụy, cho dù là trưởng lão hay đệ tử, lập tức bỏ chạy. Vùng hư không ban nãy tụ tập rất nhiều người, trong nháy mắt, chỉ còn lại một bóng người. Nếu như có ai đó bị cô lập thì người đó chính là người đó. Và người này, chính là Sở Phong!!!
"Ngươi!!! " Nhìn thấy Sở Phong, mắt Hạ Nghiên trừng tròn, vẻ mặt khó tin. Đối với vẻ khó tin của Hạ Nghiên, mọi người đều hiểu. Hạ Nghiên vốn là muốn đối phó Sở Phong, Sở Phong không trốn đã đành, còn tự mình chạy ra, chính hắn chạy ra cũng đã đành, mà mọi người xem cái biểu hiện của hắn kìa... Hắn không chỉ không hoảng hốt, ngược lại còn cười. Cười, lúc này mà còn dám cười? Còn cười tươi như vậy? Đừng nói Hạ Nghiên khó tin, ngay cả những người khác cũng thấy khó tin. Sở Phong, ngươi có thể đừng có tăng thêm chút sóng gió được không? Coi như ngươi thật sự không sợ c·hết, nhưng mà ngươi cũng không nên đi tìm c·hết chứ? Đây là lúc này, tất cả trưởng lão ở Bắc Huyền Viện muốn nói với Sở Phong.
"Ngươi!!!" Sau một thoáng ngây người, Hạ Nghiên liền thẳng hướng Sở Phong mà đi.
"Hạ Nghiên, hiểu lầm, đây là hiểu lầm mà, cô nghe tôi nói cho cô đã." Thấy vậy, chủ sự đại nhân vội vàng cản Hạ Nghiên lại, giữ chặt Hạ Nghiên, không cho nàng tới gần Sở Phong.
"Ngươi giữ ta làm gì vậy, mau thả ta ra, cút ngay cho ta." Hạ Nghiên tức giận, ánh mắt đó, hận không thể g·iết c·hết chủ sự đại nhân. Mà ánh mắt này, lại càng dọa chủ sự đại nhân sợ hãi.
"Sở Phong, ngươi đi mau, nơi này giao cho ta, ngươi mau đi đi." Thấy tình hình không ổn, chủ sự đại nhân hét lớn với Sở Phong. Hắn quyết định rồi... Bắc Huyền Viện xuất hiện được một đệ tử như Sở Phong không phải là điều dễ dàng. Cho dù bỏ mạng già này, hắn cũng phải bảo vệ Sở Phong. Hôm nay, hắn nhất định sẽ bảo vệ Sở Phong.
"Sở Phong ngươi!!!"
Nhưng mà giây phút tiếp theo, chủ sự đại nhân ngây người, hắn kinh ngạc phát hiện, Sở Phong không những không trốn, ngược lại thân hình nhảy lên, đi thẳng tới trước mặt Hạ Nghiên.
"Ngươi sao lại ngu ngốc thế?" Hành động này của Sở Phong, suýt chút nữa khiến chủ sự đại nhân tức hộc m·áu. Hắn liều m·ạng để bảo vệ Sở Phong, mà Sở Phong lại chủ động đến tìm c·hết? Chủ sự đại nhân vừa định trách mắng Sở Phong, vừa định dùng sức đẩy Sở Phong ra... Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, cũng chưa kịp xuất thủ, thì đã ngây ngẩn cả người... Hắn ngơ ngác nhìn, hắn trố mắt kinh ngạc, cả mắt hắn đều là sự chấn kinh và ngây ngẩn cả người... Biểu tình kia, giống như là bị dọa sợ vậy. Chỉ thấy Hạ Nghiên, một tay giữ chặt Sở Phong lại, nhưng không làm hại Sở Phong, ngược lại là ôm chặt Sở Phong vào trong ngực. Ôm quá mạnh, đến cả bộ vị đặc thù của nàng, đều bị thân thể Sở Phong đè ép biến dạng. Mà trên mặt nàng, lại không còn vẻ tức giận và sát khí trước đó, ngược lại vui mừng khôn xiết, ha ha cười lớn!!!
Hạ Nghiên là một cô nương thích cười, muốn nhìn thấy nàng cười, không phải là một việc khó gì. Nhưng chưa có ai thấy qua Hạ Nghiên cười rạng rỡ và vui vẻ như thế.
"Ha ha, má nó chứ không phải là nằm mơ đấy chứ, thật là ngươi sao?"
"Sở Phong, sao ngươi có thể vào được Ngọa Long Võ Tông vậy?"
"Chẳng lẽ... là ông nội ta à, là ông nội ta đưa ngươi tới sao?"
"Ông nội ta cuối cùng cũng làm được một việc xinh đẹp, ta đã nói rồi, ngươi là thiên tài mà, ông ấy đưa ngươi vào Ngọa Long Võ Tông, đối với Ngọa Long Võ Tông của ta mà nói, tuyệt đối là một chuyện rất tốt." Hạ Nghiên kích động không ngừng nói.
Mà lời nói của nàng cũng tiết lộ, Hạ Nghiên từng muốn để ông nội nàng đưa Sở Phong vào Ngọa Long Võ Tông. Điều đó làm Sở Phong rất cảm động, nhưng Sở Phong vẫn cần nói sự thật với Hạ Nghiên.
"Không phải ông nội ngươi, ta còn chưa từng gặp ông nội ngươi." Sở Phong nói.
"Không phải ông nội ta, chẳng lẽ là ông ngoại của ta?" Câu nói này của Hạ Nghiên cũng tiết lộ, nàng từng giới thiệu Sở Phong với ông ngoại. Nhưng Sở Phong cười lắc đầu, rồi mới lên tiếng: "Ta được Đoạn Liễu Phong trưởng lão mang vào."
"Đoạn Liễu Phong trưởng lão?" Hạ Nghiên suy tư, nàng nhớ rất rõ, hình như vừa rồi có người nhắc đến Đoạn Liễu Phong. Bỗng nhiên, nàng bừng tỉnh đại ngộ, thế là nhìn về phía Hạ Nhiễm.
"Hạ Nhiễm, cái người mà ngươi nói tên Sở Phong, không lẽ là người này chứ?" Hạ Nghiên một tay ôm chặt Sở Phong vào ngực, một ngón tay hướng về phía Sở Phong.
"Ách... Cái này, cái kia..." Hạ Nhiễm nhìn Sở Phong đang ở trong ngực Hạ Nghiên, bị Hạ Nghiên ôm chặt như vậy, mà ngay cả bộ vị đặc thù của Hạ Nghiên, cũng bị ép đến biến dạng. Cái đãi ngộ này, ngay cả hắn cũng chưa từng có. Điều quan trọng nhất là, lúc này ánh mắt Hạ Nghiên nhìn hắn, lại có sát ý. Đây là thứ mà ánh mắt Hạ Nghiên nhìn hắn, chưa bao giờ có được. Chuyện tới bây giờ, dù hắn có ngốc đến đâu, cũng nhận ra được quan hệ giữa Sở Phong và Hạ Nghiên không hề đơn giản. Hắn cuối cùng đã hiểu, vì sao đột nhiên, Thác Bạt Kiến Thụ đại nhân của Nam Tước Viện lại nhắc nhở hắn đừng đối đầu với Sở Phong nữa, thậm chí còn muốn hắn xin lỗi Sở Phong. Hắn ý thức được, hôm nay... hắn đã làm một chuyện tày đình sai lầm.
Phù.
Đột nhiên, Hạ Nhiễm quỳ giữa không trung. Hắn không những quỳ, mà còn khóc.
"Tỷ, đây là hiểu lầm mà!!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận