Tu La Võ Thần

Chương 4673: Giới linh bé gái

Chương 4673: Giới linh bé gái
"Sở Phong, không được qua đó."
Thấy tình hình không ổn, Nữ Vương đại nhân và Vũ Sa đồng thanh ngăn cản Sở Phong. Nói đúng ra, lúc này có tổng cộng ba giọng nói cùng lúc ngăn cản Sở Phong, người còn lại chính là Vương Ngọc Nhàn. Các nàng đều đã nhận ra, cái rương kia lúc này vô cùng nguy hiểm.
"Sở Phong tiểu hữu, đứng yên ở đó."
"Hiện tại, không còn đường lui nữa, chỉ có thể phong ấn nó tại đây thôi." Ngay cả Đạo Hải tiên cô cũng lên tiếng.
Vừa dứt lời, nàng liền tiếp tục thúc đẩy đại trận phong ấn trong điện. Sức mạnh đại trận càng thêm mãnh liệt, lực lượng lật trời khuynh địa không ngừng hướng về cái rương kia, rất nhanh trên bề mặt rương cũng đã hiện đầy phù chú đường vân của đại trận phong ấn. Lúc này, đại trận tựa như biến thành một vũng bùn. Nó đang kéo cái rương kia vào trong vũng bùn. Sở Phong biết, chỉ cần thành công kéo cái rương vào trong trận pháp, vậy thì cái rương này sẽ bị phong ấn hoàn toàn.
Đáng sợ thay dù tình hình khá ổn, nhưng Sở Phong vẫn vô cùng khẩn trương. Hắn lo lắng vì uy thế của chiếc rương quá mạnh, nếu không thể phong ấn triệt để, hậu quả sẽ khó mà lường trước được. Nhưng cùng lúc đó cũng có chút tiếc nuối, hắn biết bên trong chiếc rương này, dù có thứ gì, cũng liên quan đến vận mệnh tương lai của Tu La Táng Địa. Hơn nữa, chiếc rương này lại là do vị Vân Lương đại nhân trong Tu La Táng Địa liều mình giúp Sở Phong đánh cắp ra. Không thể biết nó rốt cuộc là thứ gì, dù sao thì vẫn có chút tiếc nuối. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, cũng không thể chỉ vì chút hiếu kỳ của mình mà gây ra đại họa. Sở Phong chỉ hận bản thân mình quá yếu, không cách nào khống chế được loại tồn tại này.
"Đại trận này vẫn lợi hại thật."
"Haizz, kỳ thật ta rất muốn biết, rốt cuộc bên trong đó có thứ gì."
"Chẳng lẽ, sẽ là thứ lợi hại hơn cả bản nữ vương sao?"
Thấy chiếc rương đã hoàn toàn chìm trong trận pháp phong ấn, Đản Đản không khỏi nói ra. Nhìn qua thì thấy, không chỉ Sở Phong có chút tiếc nuối, ngay cả Nữ Vương đại nhân cũng thấy tiếc thật. Nhưng sự tình đã thành kết cục định sẵn, chiếc rương đen đã hoàn toàn chìm vào trận pháp phong ấn viễn cổ. Lúc này, trận pháp đã ngừng vận chuyển, hào quang trận pháp tan đi, toàn bộ đại điện khôi phục bình thường, nhưng chiếc rương đen đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Tiền bối, là thành công rồi phải không?" Sở Phong hỏi.
"Ừm, xem ra là ta đã đánh giá thấp sức mạnh của viễn cổ phong ấn trận này rồi." Đạo Hải tiên cô vừa cười vừa nói. Nhìn ra, có thể thuận lợi phong ấn chiếc rương đen như vậy, cũng là vượt quá dự kiến của nàng, nên nàng mới cao hứng như vậy.
Rầm rầm rầm…
Nhưng bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển kịch liệt, ngay sau đó nham thạch trên cung điện, bọn yêu vật vốn bất động lại một lần nữa phục sinh, nhao nhao phát ra những tiếng thét sợ hãi. Ngay sau đó, trong đại điện, có một vật đang nhô lên, cái hình dạng đó chính là hình dạng của chiếc rương. Thấy tình hình không ổn, Đạo Hải tiên cô vội vàng lại lần nữa thúc giục trận pháp phong ấn. Đại trận phong ấn được mở ra thuận lợi, nhưng lần này dường như không có tác dụng. Sức mạnh của đại trận phong ấn không hề suy yếu, nhưng chiếc rương vẫn chui lên từ dưới lòng đất. Sau đó chiếc rương kia càng trực tiếp mở tung ra.
"Đó là...?"
Khi chiếc rương mở ra, Sở Phong, Đản Đản, Vũ Sa, Đạo Hải tiên cô, và Vương Ngọc Nhàn đều ngây người. Mở chiếc rương ra thì thấy một bé gái đang nằm bên trong. Bé gái nhắm mắt, cắn ngón tay của mình, đang trong trạng thái ngủ say.
"Đó là... giới linh?" Sở Phong thốt lên.
Sở dĩ nói vậy, là vì Sở Phong phát hiện trên người bé gái này, tỏa ra khí tức của Tu La Linh giới. Nhưng da dẻ và ngoại hình của nàng lại là người, nên có thể phán định nàng không phải ác linh, mà có lẽ là giới linh.
"Sư tôn?" Vương Ngọc Nhàn nhìn về phía Đạo Hải tiên cô. Nàng muốn Đạo Hải tiên cô phán đoán, tình hình trước mắt là chuyện gì đang xảy ra.
"Không cảm nhận được bất kỳ yêu khí hay nguy hiểm nào."
"Nhưng không thể lơ là, trong rương trừ nó ra, thì không còn gì khác. Vừa rồi yêu khí đó, tất nhiên là do nó phát ra." Đạo Hải tiên cô vừa dứt lời liền lại lần nữa bắt đầu thúc giục đại trận phong ấn. Nhưng khi đại trận mở ra thì lại không có bất kỳ hiệu quả nào với bé gái kia. Ngược lại, nó đánh thức bé gái đang ngủ say, lập tức khóc lớn lên.
"Oa oa…"
"Oa oa… Đói, ta đói quá, ta đói quá nha!!!”
Bé gái vừa khóc vừa kêu la. Nhưng nàng vừa mở miệng thì Sở Phong và mọi người lại ngây ra. Nhìn dáng vẻ của bé gái, rõ ràng là một bé gái mới sinh. Sao mà nhỏ thế mà đã biết nói chuyện?
“Đói, ta đói quá, ta đói quá nha…”
Nhưng nàng khóc quá đáng thương, nghe xong ai cũng thấy thật khó nhẫn tâm. Chẳng phải sao, Vương Ngọc Nhàn đã sinh lòng thương xót, lấy bánh ngọt từ túi càn khôn ra, bước về phía bé gái.
"Ngọc Nhàn, dừng lại, đừng qua đó."
Thấy vậy, Đạo Hải tiên cô không chỉ lên tiếng ngăn cản, mà còn phóng thích uy áp, trói chặt Vương Ngọc Nhàn.
“Sư tôn, viễn cổ phong ấn trận đều không có tác dụng với nó, nói rõ nó không phải yêu vật.”
“Hơn nữa, nó khóc thảm quá, chúng ta không thể không quản chứ?” Vương Ngọc Nhàn nói xong liền ném chiếc bánh trong tay về phía bé gái. Bé gái đang khóc lóc thảm thiết, nhưng cảm nhận được có vật tới gần liền giơ tay chộp lấy, trực tiếp đưa vào miệng không nói hai lời. Nhưng vừa mới vào miệng, nàng đã nhả ra, lại ném chiếc bánh còn thừa trên mặt đất.
“Oa oa…”
"Đói, ta đói quá a." Bé gái lại lần nữa khóc gào lên.
"Ngốc Ngọc Nhàn, đây là hài tử, sao có thể ăn đồ của người trưởng thành ăn chứ?"
"Đi, đi lấy sữa bò đến." Đạo Hải tiên cô vừa nói, không chỉ giải trừ trói buộc với Vương Ngọc Nhàn, còn đưa chiếc chìa khóa có thể tự do ra vào cổ thành dưới nước cho Vương Ngọc Nhàn. Điều đó có nghĩa là nàng cũng bằng lòng, để Vương Ngọc Nhàn cho bé gái ăn.
"Vâng." Vương Ngọc Nhàn lập tức vui vẻ, không nói nhảm nữa, cầm chìa khóa liền chạy ra ngoài.
Rất nhanh, Vương Ngọc Nhàn đã trở lại, trên tay có sữa bò. Nhưng theo tính toán của Sở Phong, Vương Ngọc Nhàn nhanh trở lại như vậy, chứng tỏ nàng căn bản không hề rời khỏi cổ thành dưới nước, chắc hẳn bên trong cổ thành dưới nước này có rất nhiều nơi cất trữ đồ vật của Đạo Hải tiên cô. Vương Ngọc Nhàn nếu biết những điều này, thì có nghĩa là nàng rất hiểu rõ về cổ thành dưới nước này. Nhưng Sở Phong không để ý đến những điều này, điều hắn quan tâm hơn là bé gái kia.
Nhưng dù Vương Ngọc Nhàn đưa sữa bò tới, bé gái uống một ngụm thì đã lập tức vứt bỏ.
“Sư tôn, đến sữa bò mà nó cũng không uống, chẳng lẽ phải đổi sang sữa dê sao?” Vương Ngọc Nhàn nhìn về phía Đạo Hải tiên cô.
"Xem ra, sữa bình thường không được." Đạo Hải tiên cô nói.
"Chẳng lẽ muốn người...?"
"Vậy thì phải rời khỏi Đạo Hải để tìm." Vương Ngọc Nhàn bất lực nói.
“Thật là ngốc, đây là giới linh, mà lại còn là giới linh được sinh ra từ một đống ác linh, sao có thể dùng phương pháp nuôi nấng hài tử của nhân tộc?”
“Sở Phong, dùng bản nguyên thử xem.” Đản Đản nói.
"Được." Nghe Đản Đản nói vậy, Sở Phong lập tức bước lên, phóng thích bản nguyên đối với bé gái kia.
“Sở Phong tiểu hữu, nguy hiểm.” Thấy Sở Phong phóng thích bản nguyên, Đạo Hải tiên cô liền ngăn cản. Nhưng bất ngờ thay, sau khi bản nguyên đến gần thì bé gái lại thực sự từng ngụm từng ngụm cắn nuốt, không chỉ trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười, hai tay nhỏ và bàn chân nhỏ cũng vui vẻ giơ lên.
Thấy tình hình này, Đạo Hải tiên cô cũng không ngăn cản nữa mà ngưng trọng đánh giá. Đối với bé gái, ngay cả nàng cũng hết sức tò mò.
"Vậy mà lại thôn phệ bản nguyên?" Lúc này, Vương Ngọc Nhàn cũng bu vào.
Dù bé gái thôn phệ bản nguyên giải quyết được vấn đề khóc nháo, nhưng Sở Phong lại thầm thấy khó, đó là bé gái này quá tham ăn, điên cuồng thôn phệ lấy bản nguyên. Sở Phong cảm thấy nếu cứ tiếp tục cho ăn như thế, thì có lẽ bản nguyên hắn giữ lại không còn lại bao nhiêu. Thế là Sở Phong dừng phóng thích bản nguyên.
"Ô oa…"
"Ta muốn, ta còn muốn." Vừa dừng lại, bé gái lại phát ra tiếng khóc lớn.
“Sở Phong, ngươi làm gì vậy, tiếp tục cho ăn đi chứ?” Thấy Sở Phong dừng lại, Đản Đản không khỏi hỏi.
"Nữ Vương đại nhân của ta ơi, số bản nguyên này đều là lúc ngươi ngủ say ta giữ lại, cứ như vậy mà cho con nhóc này hết sao?" Sở Phong nói ra nguyên nhân hắn không muốn phóng thích bản nguyên.
“Đồ ngốc, chút bản nguyên đó của ngươi, đối với bản nữ vương bây giờ không có ích gì, cứ cho nó ăn hết đi, mau nhanh nhanh."
"Đúng rồi, thả bản nữ vương ra ngoài, cô bé này đáng yêu quá, bản nữ vương muốn ôm nó.” Đản Đản nói.
Thấy vậy, Sở Phong chỉ có thể làm theo. Một bên tiếp tục dùng bản nguyên cho bé gái ăn, một bên mở ra giới linh đại môn. Giới linh đại môn mở ra, không chỉ Đản Đản lập tức chạy ra, mà Vũ Sa cũng đi theo ra ngoài, thêm cả Vương Ngọc Nhàn, cả ba nàng đều tỏ ra rất yêu thích cô bé. Mà Đản Đản còn gan lớn hơn, thực sự ôm bé gái vào lòng.
Sau một hồi cho ăn, bản nguyên Sở Phong tích cóp đã không còn lại bao nhiêu, còn bé gái cũng rốt cục không còn kêu đói, ngược lại đã mở mắt.
"Tỷ tỷ." Bé gái lần đầu tiên nhìn thấy Đản Đản, ngọt ngào gọi bắt đầu.
"Oa, vậy mà còn biết gọi tỷ tỷ, con giỏi thật đó.” Bị bé gái gọi như vậy, Đản Đản cũng rất vui vẻ, xem ra, Đản Đản dường như rất thích bé gái này.
Sau đó ánh mắt bé gái đảo qua, khi thấy Vương Ngọc Nhàn và Vũ Sa, cũng thân thiết gọi một tiếng tỷ tỷ. Chỉ là khi nàng nhìn về phía Sở Phong, lại lập tức thay đổi thái độ, không chỉ trở nên hưng phấn hơn mà còn duỗi tay nhỏ, ra hiệu muốn Sở Phong ôm. Quan trọng nhất là nàng còn nũng nịu giục Sở Phong:
"Cha, ôm một cái."
"Cha, ôm một cái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận