Tu La Võ Thần

Chương 4516: Vẫn là quá lâu

Nguyệt Tiên ôm ấp yêu thương, Sở Phong không biết phải làm sao. Dù sao, nàng…Thế nhưng là nữ nhân của Thanh Huyền Thiên. Nhưng rất nhanh, Sở Phong phát hiện, người nhào vào ngực mình, ôm chặt lấy mình là Tô Mỹ, thế mà nhịn không được, tại ngực mình khúc khích cười thành tiếng. Điều này làm Sở Phong ý thức được, mình...hình như đã suy nghĩ nhiều.
“Tiểu Mỹ, nguyên lai là ngươi sao?”
Sở Phong túm lấy tiểu Mỹ hỏi.
“Ha ha, ta nói Sở Phong ca ca, ngươi chắc sẽ không vừa nãy ôm ngươi, thật sự là Nguyệt Tiên tỷ tỷ đó chứ.”
“Sao nhịp tim của ngươi lại nhanh như vậy vậy, chẳng lẽ ngươi thích Nguyệt Tiên tỷ tỷ của ta sao?”
Tô Mỹ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười hì hì nói ra.
“Sao có thể?”
“Ta chỉ là nhất thời không phản ứng kịp mà thôi.”
“Ngươi nha đầu này, nếu là ngươi thì tại sao không nói một tiếng?”
Sở Phong nói.
“Không phản ứng kịp sao?”
“Này, chúng ta quen nhau lâu như vậy, ngươi ngay cả ta cũng không phân biệt được sao?”
“Ai, nam nhân à nam nhân, quả nhiên dễ thay đổi, đoán chừng ta và tỷ tỷ không ở đây, ngươi đã tìm không ít tân hoan rồi chứ?”
“Thật tình khai báo đi, có phải đã cưới vợ sinh con không?”
“Lấy mấy bà vợ, mấy nàng hầu, sinh mấy đứa con rồi?”
Tô Mỹ liên tiếp hỏi Sở Phong.
“Ngươi nói cái gì vậy.”
“Từ khi chúng ta tách ra, cũng không lâu lắm, ta sao có thể sinh ra nhiều con cái như vậy, với lại, các ngươi và Tử Linh đều không ở cạnh ta, ta cùng ai đi sinh con chứ.”
Sở Phong một mặt ủy khuất.
“Ngươi hoa tâm như vậy, ai mà biết ngươi rốt cuộc có hay không.”
Tô Mỹ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bĩu môi nhỏ, ra vẻ không tin biểu hiện của Sở Phong.
“Ta…ta…ta oan quá mà.”
Sở Phong khóc không ra nước mắt.
“Thôi đi Tiểu Mỹ, ngươi đừng có chọc Sở Phong nữa.”
Lúc này, Tô Nhu đứng sau lưng Tô Mỹ mở miệng.
“Ai da, người ta chỉ đùa chút thôi mà.”
“Sở Phong cũng đâu có dễ giận dỗi.”
Tô Mỹ cười hì hì liếc nhìn tỷ tỷ Tô Nhu của mình, sau đó lại nói với Sở Phong: "Sở Phong ca ca, nói cho ngươi một tin tức tốt."
“Ngươi vừa mới cứu chúng ta có công, Nguyệt Tiên tỷ tỷ cho ngươi một món lễ lớn.”
“Cái gì lễ lớn?”
Sở Phong hỏi.
“Nàng để cho ta cùng tỷ tỷ ta, có thể ở bên ngươi một đêm.”
Tô Mỹ nói.
“Thật?”
“Tiểu Mỹ, ngươi đừng gạt ta nha.”
Sở Phong trở nên kích động.
“Đương nhiên là thật, chuyện này ta làm sao có thể lừa ngươi chứ.”
“Bất quá chỉ có một đêm thôi, bình minh ngày mai, chúng ta sẽ phải cùng Nguyệt Tiên tỷ tỷ, cùng nhau rời khỏi nơi này.”
Tô Mỹ nói.
“Ha ha, giờ không còn như xưa nữa, không dám yêu cầu quá nhiều, một đêm thôi cũng thỏa mãn rồi.”
Sở Phong rất vui mừng, một tay ôm lấy hai tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ vào trong ngực.
“Đúng rồi, Nguyệt Tiên tỷ tỷ của các ngươi, vừa rồi đi làm gì, có thể nói cho ta biết được không?”
Sở Phong có chút hiếu kỳ, Nguyệt Tiên vừa mới đi đâu.
“Còn có thể làm gì, đương nhiên là giáo huấn cái tên trang chủ Bá Tinh sơn trang kia.”
“Bất quá tên kia quá gà mờ, lại chạy mất rồi.”
Tô Mỹ nói.
“Chạy rồi, nhanh như vậy sao?”
“Nói vậy, hắn đã sớm biết, nếu Nguyệt Tiên tiền bối có thể luyện hóa được Bá Tinh Tiên Thảo, thì sẽ gây ra uy hiếp cho hắn sao?”
Sở Phong hỏi.
“Hắn đương nhiên biết, hắn biết rõ năng lực của Nguyệt Tiên tỷ tỷ.”
“Cái Bá Tinh Tiên Thảo này, ẩn chứa tiên lực, cùng huyết mạch chi lực của Nguyệt Tiên tỷ tỷ hoàn toàn phù hợp.”
“Thông thường, căn bản không ai, có thể trực tiếp luyện hóa được Bá Tinh Tiên Thảo.”
“Nhưng Nguyệt Tiên tỷ tỷ không chỉ làm được, còn có thể hoàn mỹ dung hợp, đem lực lượng của Bá Tinh Tiên Thảo, hoàn mỹ hòa vào trong cơ thể, chuyển hóa thành tu vi.”
“Hiện tại Nguyệt Tiên tỷ tỷ, rất là lợi hại.”
Tô Mỹ nói.
“Tiểu Mỹ, Nguyệt Tiên tiền bối, hiện tại tu vi như thế nào rồi?”
Sở Phong vô cùng tò mò về tu vi của Nguyệt Tiên.
“Cái này thì, giữ bí mật, không nói cho ngươi.”
Tô Mỹ nói.
“Với ta còn giữ bí mật sao?”
Sở Phong hỏi.
“Với ngươi tại sao lại không thể giữ bí mật chứ.”
Tô Mỹ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói.
“Nha đầu xấu xa, còn dám giấu giếm ta, xem ra ngươi quên ta lợi hại đến cỡ nào rồi.”
“Ta đây để ngươi nhớ lại, ca ca Sở Phong của ngươi lợi hại ra sao.”
Nói xong, Sở Phong liền hôn về phía Tô Mỹ, đồng thời tay cũng bắt đầu không yên phận. Về phần Tô Mỹ, đừng nhìn nghịch ngợm, nhưng nàng yêu mến Sở Phong lại vô cùng nồng đậm. Thời gian chia xa Sở Phong, càng khiến nàng thập phần nhớ nhung. Đừng nhìn trước đó còn thập phần tinh nghịch, nhưng khi Sở Phong hôn nàng, Tô Mỹ liền lập tức trở nên dịu ngoan bắt đầu.
"Khụ khụ..."
“Tiểu Mỹ, đừng quên lời của Nguyệt Tiên tỷ tỷ.”
Bỗng nhiên, Tô Nhu ho nhẹ một tiếng.
“A, không được.”
Nghe lời này, Tô Mỹ mới bừng tỉnh đại ngộ, một tay đẩy Sở Phong ra.
Thấy thế, Sở Phong cười cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tô Nhu.
“Sao, Nhu Nhu của ta ghen sao?”
“Ngoan nào, ta yêu hai tỷ muội các ngươi như nhau.”
Nói xong, Sở Phong liền muốn hôn Tô Nhu.
“Không được đâu Sở Phong ca ca.”
Ai ngờ, Sở Phong còn chưa hôn được Tô Nhu, Tô Mỹ liền kéo Sở Phong lại.
“Sao vậy, hai tỷ muội các ngươi, sao lại còn tranh giành người yêu lên vậy.”
“Chuyện này, không giống các ngươi nha?”
Sở Phong thở dài.
Tô Nhu và Tô Mỹ, đều là nữ nhân của mình. Phụ nữ vốn trời sinh thích ghen tuông, nhưng hai người họ lại không phải loại người đó. Chớ nói hai chị em, cũng không lại vì Sở Phong mà giận dỗi, mà còn sống chung với Tử Linh cũng vô cùng vui vẻ. Nhưng dưới mắt hai người hành động, rõ ràng không phù hợp.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy.”
“Là Nguyệt Tiên tỷ tỷ.”
Tô Mỹ hung hăng gõ vào đầu Sở Phong.
“Nguyệt Tiên tiền bối, nàng làm sao?”
Sở Phong hỏi.
“Ngươi thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy?”
“Nguyệt Tiên tỷ tỷ, còn ở trong cơ thể của chúng ta đó.”
“Nếu như chúng ta làm cái gì, Nguyệt Tiên tỷ tỷ đều có thể nhìn thấy.”
Tô Mỹ nói.
“Nói đúng hơn, ngươi bây giờ ôm chúng ta, vậy tương đương đang ôm Nguyệt Tiên tỷ tỷ.”
Tô Nhu bổ sung thêm.
“A?”
Nghe những lời này, sắc mặt Sở Phong đại biến, vội vàng thả hai mỹ nữ trong ngực ra.
“Cái này... Quả thực là quá khó chịu.”
Nhìn hai người phụ nữ trước mắt, những người mình ngày nhớ đêm mong, Sở Phong thật sự muốn khóc lên.
"Thôi được rồi, đừng tủi thân nữa.”
“Nguyệt Tiên tỷ tỷ nói, khoảng 30 năm nữa, nàng sẽ để cho chúng ta tự do.”
Tô Mỹ nói.
“30 năm, thật sao?”
Nghe lời này, Sở Phong có chút cao hứng. Dù sao 30 năm so với một trăm năm hẹn ước, đã rút ngắn rất nhiều rồi.
“Đúng vậy, Nguyệt Tiên tỷ tỷ luôn giữ lời mà.”
Tô Mỹ nói.
“Ngươi nha đầu này nói chuyện ta không tin lắm.”
Sở Phong có chút nửa tin nửa ngờ, sau đó nhìn về phía Tô Nhu. So với Tô Mỹ, Tô Nhu đáng tin hơn một chút.
“Không sai, ta có thể chứng thực.”
Tô Nhu khẽ cười, vô cùng xinh đẹp.
Lúc đầu Sở Phong nghe nói một trăm năm biến thành 30 năm, còn rất cao hứng. Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu mê người, nhìn sang Tô Mỹ và Liên Xô xinh đẹp kia, Sở Phong lập tức nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó ngửa mặt lên trời gào thét: "Thế nhưng 30 năm, vẫn là quá lâu a!!!!!” (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận