Tu La Võ Thần

Chương 6058: Ấm áp Long Tuyết

Chương 6058: Ấm áp Long Tuyết
Ầm ầm
Ngay lúc này, trên hư không xuất hiện mấy sợi xiềng xích.
Xiềng xích như mưa lớn trút xuống, nghiêng ngả đổ xuống.
Khi đám người kịp phản ứng, tất cả mọi người của Đồ Đằng Long Tộc đã bị xiềng xích trói chặt.
Chỉ có Sở Phong, Vương Cường, Bạch Vân Khanh là không bị xiềng xích này trói buộc.
"Sở Phong tiểu hữu, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ."
Theo một âm thanh vang vọng, một bóng dáng lão giả từ trên trời hạ xuống, rơi vào chiến thuyền của Đồ Đằng Long Tộc.
"Ngươi là..."
"Long Lân?"
Sở Phong nhìn vị lão đầu trước mắt đã già nua sắp chết này, nhất thời không thể xác định.
Bởi vì trong ấn tượng của hắn, Long Lân không có già đến mức này.
"Ha ha, bộ dạng này của ta, không có dọa ngươi sợ chứ?" Long Lân cười hỏi.
"Long Lân!!!"
Lúc này, rất nhiều người của Đồ Đằng Long Tộc nghiến răng nghiến lợi, muốn lao đến chỗ Long Lân, nhưng đều không ngoại lệ, chạy chưa được mấy bước liền ngã nhào xuống đất.
Bọn họ quá suy yếu.
"Ngoan ngoãn một chút đi, còn chưa rõ tình hình sao?"
Khi Long Lân nói chuyện, hắn lấy ra một tấm lệnh bài.
Nhưng tấm lệnh bài kia rất đặc biệt, thể tích ban đầu của nó hẳn là rất lớn, bị thu nhỏ lại thành kích thước của lệnh bài.
Đồng thời, lệnh bài này được chế tạo từ một mảnh Long Lân.
Vật này phát ra khí tức cường đại, là áp lực đến từ sâu trong huyết mạch.
Sở Phong hiểu rõ, vì sao tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc lại đột nhiên suy yếu như vậy.
Chắc chắn là có liên quan đến tấm lệnh bài này.
Đương nhiên, cũng liên quan đến hài cốt Tổ Long.
"Long Lân, ngươi đã làm gì Tổ Long đại nhân?"
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc cũng không giữ được bình tĩnh.
"Đừng căng thẳng, ta không có ý định đối phó các ngươi, hành động hiện tại của ta cũng là vì tốt cho Đồ Đằng Long Tộc."
"Ta, Long Lân hôm nay dẫn các ngươi đến đây, không phải để g·iết các ngươi, mà là muốn trả Đồ Đằng Long Tộc lại cho các ngươi." Long Lân tay cầm lệnh bài nói.
"Ngươi đánh rắm, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?"
Tất cả trưởng lão của Đồ Đằng Long Tộc tức giận mắng, bọn họ căn bản không tin Long Lân.
"Ta đã có thể g·iết các ngươi từ lâu, thế mà các ngươi vẫn không tin ta sao?" Long Lân bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng một lát sau, hắn nhìn bầu trời xa xăm.
Hướng nhìn kia, chính là nơi mặt trời chiều sắp lặn.
"Hôm nay đến đây thôi."
"Ngày mai sẽ nói chuyện kỹ hơn với các ngươi."
"Nhớ kỹ, ta đang giúp các ngươi, cũng là đang giúp Đồ Đằng Long Tộc."
Nói xong lời này, Long Lân phất tay áo một cái, một luồng võ lực cường đại trói buộc toàn bộ chiếc chiến thuyền.
Rồi kéo Sở Phong đi, rời khỏi nơi đây.
Long Lân có tốc độ rất nhanh, không bao lâu, hắn đã đưa Sở Phong đến một nơi.
Không phải là cấm địa Tổ Long, mà là một không gian thế giới nằm trong núi rừng.
Không gian thế giới này rất lớn, Long Lân cũng phải bay một lúc lâu ở đây.
"Rốt cuộc ngươi có ý gì?" Sở Phong hỏi.
"Sở Phong tiểu hữu, đừng nóng vội, ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện."
"À đúng, người này là người ngươi muốn tìm đúng không?"
Khi Long Lân nói chuyện, hắn đưa tay vào túi càn khôn.
Một lát sau, tay hắn từ trong túi càn khôn túm được một túm tóc, kéo ra ngoài, liền lôi một người ra.
Người này chính là Cổ Lệnh Nghi.
Chỉ là lúc này Cổ Lệnh Nghi không còn phong thái như xưa, ánh mắt dại ra, nước bọt chảy dài, như một kẻ ngốc.
"Nàng thật sự bị ngươi bắt?"
"Vì sao ngươi lại bắt nàng?" Sở Phong hỏi.
"Bởi vì ngươi."
"Ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, dù chỉ có một chút thông tin liên quan đến bà nội của ngươi, ngươi cũng nhất định sẽ không tiếc giá điều tra."
"Cho nên ta mới bắt Cổ Lệnh Nghi, còn bịa đặt những lời kia, chỉ là không ngờ nó lại lan nhanh đến vậy, nhanh đến mức đã dụ ngươi đến đây."
"Bất quá, cũng là trùng hợp, ngươi lại cùng người của Đồ Đằng Long Tộc đi cùng nhau sao?"
"Dù sao hiện tại không có ai quan tâm ta hơn Đồ Đằng Long Tộc, hễ có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ là những người đầu tiên nhận được tin tức."
"Bất quá, dù thế nào, đây đúng là song hỉ lâm môn." Long Lân cười lớn ha hả.
"Vậy, những lời Cổ Lệnh Nghi nói, căn bản là không có thật?" Sở Phong có chút thất vọng.
Vốn dĩ những lời kia, đã hướng manh mối về bà nội hắn.
"Ngươi xem kìa, nàng bị điên rồi, điên rất nặng, ta nghĩ mọi cách đều không chữa khỏi, nàng chẳng nói được gì."
"Sở Phong tiểu hữu, đừng trách ta, ta cũng chỉ là quá muốn gặp ngươi, nên mới bịa ra chuyện này." Long Lân nói.
"Chuyện Diệt Đan Đạo Tiên Tông, không phải do ngươi làm để dụ ta ra mặt chứ?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên không phải, ta đã đến xem qua, ngọn lửa kia không phải là thứ ta làm được, chắc chắn là thủ đoạn của cường giả thiên Thần cảnh."
"Mà theo như ta biết, tông môn của bà nội ngươi lại am hiểu dùng lửa, có lẽ thật sự là bà nội ngươi còn sống."
"Hoặc là, tông môn của bà nội ngươi còn có cao thủ ẩn tàng." Long Lân nói.
Đương nhiên, hắn chỉ là suy đoán, bởi vì bên ngoài đồn rằng bà nội Sở Phong đã sớm c·h·ết.
Nhưng Sở Phong lại biết, bà nội hắn vẫn còn sống.
"Bệnh tình của tiền bối Long Tuyết đã khá hơn chút nào chưa?" Sở Phong hỏi, hắn biết vì sao Long Lân lại gấp gáp tìm hắn như vậy.
Không phải vì báo thù, mà là vì bệnh của Long Tuyết.
Long Lân hành sự quả thật bất chấp thủ đoạn, nhưng có một việc hình như hắn không nói dối.
Việc hắn c·ướp đoạt Đồ Đằng Long Tộc, thật sự chỉ là vì Long Tuyết, vì cứu Long Tuyết.
Và lần trước, dù Sở Phong đã mang long tủy đi, nhưng trước khi đi, đúng là đã giúp Long Tuyết ổn định bệnh tình.
"Nhờ có ngươi, Tuyết Nhi đã tỉnh."
"Nói thật, ta thật xin lỗi ngươi, ta đối với ngươi như vậy, mà ngươi vẫn giúp ta." Long Lân xấu hổ nói.
Đúng lúc này, Long Lân bỗng nhiên hạ thấp độ cao, rơi vào một căn nhà nhỏ trong sân.
Đó là một căn nhà nhỏ được hàng rào tre bao quanh.
Sân nhỏ rất nhỏ, ngoại trừ một con đường lát đá, còn lại đều trồng hoa bách hợp, ngay cả trên mái nhà trong sân cũng toàn là hoa bách hợp.
Nhưng trong sân không chỉ có hương hoa bách hợp, còn có mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cửa mở ra, có thể thấy trên bàn trong phòng bày đầy những món ăn ngon.
Mà trước cửa, đứng một bà lão có khuôn mặt xấu xí nhưng mặc quần áo đẹp đẽ, người này chính là Long Tuyết.
Nàng vốn là người của Đồ Đằng Long Tộc, cùng với tộc trưởng đương nhiệm là những thiên tài nổi danh, là mục tiêu theo đuổi của vô số thiên tài.
Nhưng lúc ấy, Long Tuyết lại lén lút cùng Long Lân đi chung với nhau.
Chỉ là thế sự khó lường, Long Tuyết vốn có tiền đồ vô hạn, đột nhiên mắc phải quái bệnh, không những tu vi trì trệ mà khuôn mặt cũng trở nên vô cùng xấu xí.
Đừng nói những người theo đuổi ngày xưa đều chạy hết, ngay cả người nhà cũng bắt đầu ghét bỏ nàng.
Lúc đó, chỉ có Long Lân ở bên cạnh chăm sóc nàng, cho đến tận hôm nay.
Thậm chí theo lời Long Lân nói, việc hắn bị mắc kẹt ở hạ giới tổ võ cũng là để tìm kiếm những vật phẩm trong truyền thuyết, để chữa bệnh cho Long Tuyết.
"Sở Phong tiểu hữu, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại."
Long Tuyết nhìn thấy Sở Phong, nở nụ cười rạng rỡ.
Mặc dù giờ khuôn mặt nàng xấu xí, nhưng nụ cười của nàng lại vô cùng ấm áp.
Sở Phong nhận ra, Long Tuyết khác với Long Lân, nàng không phải là người vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn.
Mà là một người thật sự ấm áp.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận