Tu La Võ Thần

Chương 2738: Không biết sống chết

"Khóc lóc có ích gì chứ, dẫn đường, chúng ta đi Thái Sơn Môn." Sở Phong nói.
"Sở Phong, thôi đi, quên đi thôi." Nhưng lúc này, Tống Hỉ lại lắc đầu, hắn đã nản lòng thoái chí, trên mặt đầy tuyệt vọng.
"Ngươi nói cái gì vậy, cái gì mà thôi chứ, mẫu thân ngươi bị bọn chúng bắt đi rồi, mà ngươi lại còn nói thôi sao?" Sở Phong hỏi.
"Chuyện này, không liên quan đến ngươi, ta không muốn liên lụy ngươi."
"Đều tại ta, là ta quá ngu ngốc, sớm biết vậy ta đã nghe ngươi, mang theo mẫu thân ta rời đi." Tống Hỉ ôm đầu khóc nức nở.
"Ta bảo ngươi dẫn đường, ngươi không hiểu sao?" Sở Phong hỏi.
"Sở Phong, thôi đi, thật sự là thôi đi, chuyện này ngươi không cần quản, ngươi không phải người ở đây, ngươi không biết Thái Sơn Môn đáng sợ như thế nào, chưởng giáo Thái Sơn Môn không phải là người mà ngươi có thể đối phó, ta không muốn liên lụy ngươi." Tống Hỉ tiếp tục khóc, thân thể hắn run rẩy. Vì hắn cực kỳ tuyệt vọng, quá đau khổ, dù sao mẫu thân gặp nạn, thân là con trai lại bất lực.
"Liên lụy cái rắm." Sở Phong hét lớn một tiếng, sau đó giơ tay lên. Chỉ nghe "Bốp!" một tiếng, một cái tát mạnh, rơi lên mặt Tống Hỉ. Một cái tát này đánh xuống, trực tiếp quật Tống Hỉ ngã xuống đất, nửa bên mặt cũng biến dạng.
Trong nhất thời, Tống Hỉ có chút choáng váng.
"Ta cho ngươi biết, chuyện này, không phải chỉ có mình việc của Tống Hỉ ngươi."
"Mẫu thân ngươi, không chỉ là thân nhân của Tống Hỉ ngươi."
"Chuyện này, ta Sở Phong nhất định phải quản."
"Ngươi có nói gì cũng vô dụng."
"Ta hiện tại cho ngươi hai lựa chọn."
"Ngươi hoặc là, lập tức dẫn đường cho ta, đi theo ta cùng nhau cứu mẫu thân ngươi."
"Hoặc là, ngươi ở đây tiếp tục gào khóc, ta Sở Phong mình đi cứu mẫu thân ngươi."
"Tự ngươi chọn đi." Sở Phong rất là tức giận nói.
Lúc này, Tống Hỉ ngây ngẩn cả người, một lát sau mới tỉnh hồn lại, hắn vừa lau nước mắt, vừa bò dậy, nói với Sở Phong.
"Vậy… Vậy ta đi, vậy ta tùy ngươi đi cùng, ta muốn đi cứu mẫu thân của ta."
"Như vậy mới phải chứ."
Khi Tống Hỉ đứng dậy, Sở Phong đã mang theo Tống Hỉ bay vụt lên, dưới sự chỉ đường của Tống Hỉ, hướng cái gọi là Thái Sơn Môn kia bước đi.
Thái Sơn Môn, là bá chủ đương thời của vùng Thần Sơn này. Nếu nói, Triệu phủ được Thái Sơn Môn che chở, là thổ hoàng đế của vùng Thần Sơn, vậy thì chưởng giáo Thái Sơn Môn, chính là thần linh của vùng Thần Sơn này. Trong mắt hắn, vùng Thần Sơn này là địa bàn của hắn, ai dám ở đây làm càn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cho nên, khi Triệu phủ tìm đến Triệu Tử Vinh, Triệu Tử Vinh tìm đến hắn, hắn liền đích thân ra tay, phá hủy tòa trận pháp mà Sở Phong đã bố trí. Hắn muốn dùng mẹ của Tống Hỉ làm mồi nhử, dụ Tống Hỉ cùng Sở Phong tới, để tóm gọn bọn họ một mẻ. Về thực lực chân chính của Sở Phong, hắn cũng đã cân nhắc qua. Nhưng dựa vào miêu tả của Triệu phủ, hắn phán đoán Sở Phong chắc chắn không bằng mình, dù sao... hắn là một vị Chân Tiên nhị phẩm. Còn theo thông tin mà Triệu phủ nắm được, Sở Phong chỉ là Chân Tiên nhất phẩm. Vì vậy, hắn cho rằng, Sở Phong không thể là đối thủ của hắn. Bởi vậy, hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này. Vẫn thảnh thơi trải qua những ngày tháng thần tiên.
"Người của Thái Sơn Môn, cút hết ra đây cho ta."
Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, như sấm động, vang vọng khắp nơi, đừng nói là trong núi lớn, cung điện lầu các, ngay cả toàn bộ núi lớn cũng vì đó rung chuyển.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thái Sơn Môn đều loạn thành một đoàn, tất cả mọi người từ trong nhà đi ra, hướng về phía có tiếng gầm quan sát. Nhìn kỹ lại, mới phát hiện, đứng trên đường chân trời, chính là hai người thanh niên. Trong lúc nhất thời, rất nhiều trưởng lão và đệ tử Thái Sơn Môn cảm thấy khó hiểu, bọn họ không biết chuyện của Triệu phủ, cho nên không hiểu vì sao Sở Phong cùng Tống Hỉ lại đến đây.
"Hai tên nhãi ranh ở đâu ra, dám đến Thái Sơn Môn ta làm càn, các ngươi muốn chết à?"
Nhưng có kẻ không biết sống chết, trực tiếp rút vũ khí ra, bay vụt lên, tỏa ra khí tức Võ Tổ đỉnh phong, cùng sát ý nồng đậm, lao về phía Sở Phong. Hắn lại muốn xuống tay sát hại Sở Phong và Tống Hỉ. Không hỏi lý do đã ra tay giết người, cho thấy Thái Sơn Môn ngang ngược vô lý, tàn nhẫn vô tình đến mức nào.
"Bốp!"
Sở Phong đang bực tức, thấy có người xông tới, không nói hai lời giơ tay đánh ra một chưởng, chỉ nghe "Bành" một tiếng, liền đánh người đó tan xác, máu tươi văng khắp nơi.
"Cái này... tên này sao lại mạnh đến vậy?"
Tận mắt nhìn thấy kẻ vừa bị đánh chết, rất nhiều trưởng lão và đệ tử Thái Sơn Môn mới nhận ra sự kinh khủng của Sở Phong. Vì vậy, những kẻ đang hóng chuyện, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ bối rối. Trong lúc nhất thời, rất nhiều người của Thái Sơn Môn đều sợ hãi run rẩy.
"Người đến là ai?"
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy áp vang lên, từ trong Thái Sơn Môn vọng ra. Theo sau đó, một lão giả bay lên. Lão giả này, không ai khác chính là chưởng giáo Thái Sơn Môn. Và khi chưởng giáo Thái Sơn Môn xuất hiện, phủ chủ Triệu phủ cũng từ trong đám người chui ra. Hắn chỉ vào Sở Phong và Tống Hỉ, liền lớn tiếng hô.
"Chưởng giáo đại nhân, kẻ này chính là Sở Phong và Tống Hỉ."
"Hai người bọn họ từng nói, căn bản không xem ngài ra gì, còn tuyên bố nếu ngài dám nhúng tay vào ân oán giữa chúng và Triệu phủ ta, bọn chúng sẽ hái đầu của ngài xuống làm bóng để đá." Phủ chủ Triệu phủ, vậy mà lại ly gián.
"Đồ hỗn trướng, những lời này là do các ngươi nói?" Chưởng giáo Thái Sơn Môn chỉ vào Sở Phong hỏi.
Nhưng Sở Phong, căn bản không để ý đến chưởng giáo Thái Sơn Môn, mà nhìn về phía những người của Triệu phủ, nói:
"Ta nhớ đã nói cho các ngươi biết, kẻ nào còn dám gây phiền phức cho người nhà Tống Hỉ, sẽ không có kết cục tốt đẹp."
"Xem ra các ngươi, đúng là không biết sống chết." Sở Phong từng chữ từng chữ, lạnh lùng nói ra.
"Ha ha ha, đến lúc này rồi, mà ngươi vẫn dám uy hiếp chúng ta."
"Ngươi tưởng nơi này là đâu, ngươi tưởng nơi này vẫn là Triệu phủ của ngươi sao?"
"Nơi này chính là Thái Sơn Môn, nơi này không phải là chỗ cho các ngươi tùy tiện làm càn." Phủ chủ Triệu phủ nói với Sở Phong.
"Cha, không cần nói nhảm với bọn chúng, sư tôn của con sẽ dạy dỗ bọn chúng." Bên cạnh phủ chủ Triệu phủ, một nam tử trẻ tuổi lên tiếng.
Tên nam tử này, ăn mặc khác với người của Triệu phủ, hắn lại mặc trang phục thống nhất với Thái Sơn Môn. Không cần giới thiệu, Sở Phong cũng biết, đây hẳn là Triệu Tử Vinh, công tử nhỏ của Triệu phủ. Triệu phủ có thể được Thái Sơn Môn che chở, thật ra tất cả đều nhờ vào hắn.
"Tiểu tử, lão phu đang hỏi ngươi, ngươi điếc à?"
Lúc này, chưởng giáo Thái Sơn Môn lại lên tiếng, có lẽ do Sở Phong không để ý đến hắn, cho nên lúc này hắn không chỉ nộ khí xung thiên, mà sát khí cũng ngút trời. Cảm nhận được chưởng giáo Thái Sơn Môn phát sát ý với Sở Phong, Triệu Tử Vinh và người Triệu phủ đều cười. Bọn chúng rất hiểu chưởng giáo của Thái Sơn Môn, kẻ nào lọt vào mắt hắn muốn giết, thì nhất định phải chết. Cho nên, theo chúng nghĩ, mặc kệ Sở Phong có bối cảnh gì, hôm nay, đều phải chết ở đây. Mối lo lắng hậu hoạn của chúng, có thể loại bỏ.
"Im miệng."
Nhưng ngay lúc này, Sở Phong hét lớn một tiếng, đồng thời Sở Phong đánh ra một chưởng. Chỉ nghe "Bành" một tiếng, chưởng giáo Thái Sơn Môn, tựa như mũi tên, bay về phía sâu trong Thái Sơn Môn. Trên đường bay, hắn đụng nát vô số núi đá, và khi dừng lại, đã bê bết máu, thân thể trọng thương. Dù cũng là Chân Tiên nhị phẩm, nhưng chưởng giáo Thái Sơn Môn trước mặt Sở Phong lại không chịu nổi một kích.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận