Tu La Võ Thần

Chương 3403: Một quyền diệt Chí tôn

"A?" Nghe những lời này, Vô Danh Tinh Vẫn và ba người lập tức mặt xám như tro. Lệnh Hồ Hồng Phi chỉ lấy được hai thanh kết giới kiếm, đồng thời đã không có cơ hội đi cướp đoạt ba thanh kiếm còn lại. Nếu như nói, số lượng kết giới kiếm chiếm được càng nhiều thì cơ hội thành công càng lớn, vậy thì dưới mắt, Lệnh Hồ Hồng Phi chỉ có hai thanh kết giới kiếm, hiển nhiên là không mấy lạc quan.
"Đừng nóng, lần này ông trời đối đãi với chúng ta không tệ, thể nào cũng cho chúng ta điều bất ngờ thôi." Lương Khâu đại sư vừa nói vừa nhìn về phía lối vào hình con chuột. Thấy vậy, Lương Khâu Thừa Phong và những người khác cũng không khỏi liếc nhìn lối vào hình con chuột, nhưng họ vẫn không hiểu ý của Lương Khâu đại sư là gì, cũng không rõ sự tự tin của ông đến từ đâu. Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn Lương Khâu đại sư với vẻ không hề sợ hãi, ngược lại còn bày mưu tính kế, trái tim lạnh giá của họ cũng dần ấm lại. Chuyện đã đến nước này, họ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lương Khâu đại sư.
Chỉ là so với những người bên ngoài, đám thiên tài trẻ tuổi trong đại trận kia còn luống cuống hơn. Đối mặt với quái vật Chí Tôn cảnh, ngay cả Lệnh Hồ Hồng Phi cũng không chịu nổi một kích, họ căn bản không có cơ hội chiến thắng nào.
"Hồng Phi ca, phải làm sao bây giờ?" Lệnh Hồ Duyệt Duyệt nhỏ giọng hỏi, từ trước đến nay ngang ngược càn rỡ, giờ phút này nàng đến nói lớn tiếng cũng không dám.
"Mọi người trước đừng manh động, quái vật này có vẻ không phát hiện ra chúng ta, chúng ta chớ có chọc vào nó." Lệnh Hồ Hồng Phi dùng bí mật truyền âm để cảnh cáo những người ở đây. Đủ để thấy được, lúc này hắn cảnh giác với quái vật khổng lồ cao hơn ba vạn mét kia đến mức nào. Nhưng đối với sự cảnh giác của hắn, mọi người cũng đều có thể hiểu được. Thực tế, những người trẻ tuổi trong đại trận lúc này còn hoảng sợ hơn cả Lệnh Hồ Hồng Phi. Tồn tại Chí Tôn cảnh, chỉ cần thở một hơi cũng có thể khiến họ tan thành mây khói.
"Hồng Phi đại ca, trên chân của con quái vật kia, hình như có dị động." Bỗng nhiên, có người chỉ vào chân con quái vật nói. Lúc này, mọi người đều chú ý, không gian trên chân quái vật bắt đầu vặn vẹo và xoay tròn, đồng thời, sức mạnh kết giới cũng từ không gian xoay tròn đó tràn ra. Đó là một cánh cửa kết giới, khi cánh cửa kết giới này hình thành, mọi người đều biến sắc. Bởi vì có một bóng dáng từ cánh cửa kết giới đó bay xuống, vừa vặn đáp lên chân quái vật. Quan trọng nhất là, người này, ở trong này, ngoại trừ Lệnh Hồ Hồng Phi ra thì hầu như tất cả đều đã gặp.
"Sở Phong, hắn...sao hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?" Người này chính là Sở Phong. Nhìn thấy Sở Phong, không nói đến đám trẻ tuổi trong trận hay ngoài trận, ngay cả bốn người Lương Khâu Thừa Phong cũng cảm thấy bất ngờ. Rõ ràng lối vào đại trận chỉ có mười hai con giáp, ngoài ra không còn con đường nào khác. Vậy mà Sở Phong làm thế nào vào được, hơn nữa còn là cách xé toạc kết giới để vào. Chuyện này quả thật là quá mạnh mẽ đi?
Lúc này, bốn người Lương Khâu Thừa Phong vô thức nhìn về phía Lương Khâu đại sư.
"Cứ nhìn tiếp đi, các ngươi sẽ hiểu." Lương Khâu đại sư nói.
Nghe vậy, bốn người Lương Khâu Thừa Phong đều hướng ánh mắt trở lại Sở Phong. Họ mơ hồ có cảm giác, có lẽ con át chủ bài của Lương Khâu đại sư, chính là Sở Phong bất ngờ xuất hiện này.
"Sở Phong này là sao vậy? Sao toàn thân lại đầy thương tích thế kia?" Rất nhanh, mọi người lại phát hiện ra tình cảnh của Sở Phong lúc này không lạc quan. Sở Phong không những đầy thương tích mà còn đang hôn mê. Bất quá, thương thế của Sở Phong đang khép miệng rất nhanh, đồng thời rất nhanh sau đó, Sở Phong đã tỉnh lại.
"Vị huynh đệ kia, đừng có lộn xộn." Một giọng nói vội vàng truyền vào tai Sở Phong, đó là của Lệnh Hồ Hồng Phi. Nhưng rõ ràng là Lệnh Hồ Hồng Phi đã mở miệng, nhưng Sở Phong dường như không nghe thấy, đầu tiên Sở Phong đứng dậy, có thể là vì thân thể suy yếu nên chân có chút mềm, sau đó liền "phù phù" một tiếng ngồi xuống. Mặc dù quái vật kia vô cùng lớn, dù chỉ là một bàn chân cũng tựa như một ngọn núi nhỏ, một người như Sở Phong ở trước mặt nó thì cũng chỉ như hạt bụi. Hành động của Sở Phong trên chân nó hẳn là không hề có đau đớn gì mới đúng. Nhưng, khi Sở Phong vừa đặt mông ngồi xuống thì quái vật kia lại phát ra một tiếng gầm nhẹ. Tuy chỉ là tiếng gầm nhẹ, nhưng nó còn lớn hơn cả hàng triệu tiếng sấm đồng thời phát ra, ngay cả đám trẻ tuổi kia cũng cảm thấy vô cùng chói tai. Thấy tình hình này, những người trẻ tuổi đều sợ hãi, vội vàng bí mật truyền âm, cảnh cáo Sở Phong đừng có lộn xộn, sợ rằng Sở Phong sẽ chọc giận con quái vật, khiến họ đều chôn vùi ở đây.
Nhưng ai ngờ được, Sở Phong căn bản không để ý đến họ. Hơn nữa, không thể trách Sở Phong được. Sở Phong ở trong cái tối tăm kia, đã trải qua rất nhiều gian truân. Lúc này dù đã tỉnh, nhưng thần trí có chút hoảng hốt, những tiếng truyền âm của đám người đối với Sở Phong mà nói chẳng khác gì một đám ruồi nhặng bên tai kêu váng vất. Huống chi, có một loại cảm giác đặc thù, đang lan tràn trong cơ thể Sở Phong, khiến Sở Phong cảm giác mình đang có một sự biến hóa nào đó xảy ra. Cuối cùng, ánh mắt Sở Phong chuyển vui, sau đó ngẩng đầu lên, quan sát tỉ mỉ những biến đổi xung quanh. Lệnh Hồ Duyệt Duyệt, Vu Mã Thắng Kiệt, tỷ muội Lương Khâu, Đạm Đài Nguyệt Nhi, thậm chí cả Lệnh Hồ Hồng Phi, Sở Phong đều chú ý tới. Đương nhiên, bao gồm cả con quái vật Chí Tôn cảnh.
"Thì ra là vậy." Lúc này, khóe miệng Sở Phong càng lúc càng lộ ra nụ cười đậm. Sở Phong ở trong con đường hầm tối tăm kia, đã trải qua trùng trùng trắc trở, giờ phút này rốt cuộc đã hiểu, trắc trở kia là vì cái gì. Chính là vì biết nên Sở Phong thân hình nhảy lên, vậy mà bạt không mà lên, nhảy lên không trung hơn ba vạn mét, đáp vào đầu con quái vật kia.
"Gã này, là điên rồi sao?"
"Hắn đang làm cái gì, hắn không nghe thấy lời chúng ta nói sao?"
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ hãi, nhất là đám trẻ tuổi trong đại trận, ai nấy mặt mày trắng bệch. Đây chính là quái vật Chí Tôn cảnh, điều mà mọi người lúc này đều đang nghĩ tới, làm sao để không chọc giận nó. Thế nhưng, hành động lần này của Sở Phong rõ ràng đi ngược lại với suy nghĩ của họ, Sở Phong ngược lại đang chọc giận quái vật kia.
"Sở Phong, ngươi mau xuống đây, đây là quái vật Chí Tôn cảnh, nếu ngươi chọc giận nó, tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo."
"Sở Phong huynh đệ, chớ có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hậu quả khó mà lường được."
"Sở Phong, ngươi đang làm cái gì vậy, mau xuống đây, không thì tỷ muội chúng ta sẽ bị ngươi hại chết mất."
Trong tình cảnh này, đám người không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục bí mật truyền âm, khuyên Sở Phong xuống dưới, ngay cả Lệnh Hồ Hồng Phi và tỷ muội Lương Khâu cũng liên tục khuyên bảo. Lúc này, ý thức của Sở Phong đã khôi phục, nên những tiếng truyền âm bí mật của mọi người, Sở Phong đều nghe thấy rõ ràng. Thông qua những tiếng truyền âm bí mật đó, Sở Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kinh hồn bạt vía của mọi người lúc này. Vì vậy Sở Phong đứng trên đỉnh đầu quái vật, hướng về đám người khẽ cười một tiếng, sau đó giơ nắm đấm lên, ngay sau đó làm một động tác khiến tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
"Bốp."
Chỉ thấy nắm đấm của Sở Phong đột nhiên đánh ra, sau đó "ầm" một tiếng vang thật lớn, nắm đấm của hắn, hung hăng đập vào đầu quái vật kia. Lúc này, rất nhiều người trẻ tuổi trong đại trận kia đều ngây như phỗng, mặt xám như tro, trong mắt càng tràn ngập tuyệt vọng. Không nói ngoa, khi Sở Phong ra tay, bọn họ đều đã chuẩn bị nhận cái chết rồi. Một đám người cảnh giới Tiên Nhân, Võ Tiên mà lại đi chọc vào quái vật Chí Tôn cảnh, không phải muốn chết thì là cái gì?
Ầm ầm
Đúng vào một khắc sau, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, thân thể của quái vật kia, vậy mà vỡ vụn ra. Đầy trời ánh sáng vàng, như mưa lớn bình thường, chiếu xiên xuống.
"Cái này, cái này không phải thật chứ?"
Thấy cảnh này, mọi người căn bản không thể tin vào mắt mình. Bởi vì nhìn thế nào đi chăng nữa, cũng giống như...quái vật Chí Tôn cảnh đó, đã bị Sở Phong một quyền, liền tiêu diệt rồi! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận