Tu La Võ Thần

Chương 4110: Phục Ma nhất tộc

Chương 4110: Phục Ma nhất tộc
"Gia tộc ta, đã tồn tại từ thời kỳ Viễn Cổ."
"Tên của chúng ta là Phục Ma nhất tộc."
Lão bà bà nói.
"Phục Ma nhất tộc?!"
Trong mắt Sở Phong vẻ tò mò càng đậm. Chỉ nghe cái tên này thôi, liền biết gia tộc này thật không đơn giản. Sau đó, theo lời kể của lão bà bà, Sở Phong cuối cùng cũng biết lai lịch của Phục Ma nhất tộc.
Phục Ma nhất tộc, là gia tộc có từ thời kỳ Viễn Cổ. Huyền công mà Phục Ma nhất tộc tu luyện khác biệt so với những tu võ giả khác. Tu võ giả khác tu luyện huyền công cốt yếu để tăng cường tu vi, nhưng Phục Ma nhất tộc lại khác, họ tu luyện huyền công là để khắc chế yêu vật và ma vật. Thêm vào đó, Phục Ma nhất tộc còn có huyết mạch đặc thù, điều này dẫn đến việc họ có thể không phải là những người mạnh nhất trong giới tu võ giả, nhưng lại có khả năng khắc chế yêu thú, ma thú, hung thú hoặc các loài đặc thù của thiên địa kỳ vật. Đặc biệt, Phục Ma nhất tộc còn có phục ma chú được tổ tông truyền lại. Phục ma chú này cần người trong tộc vận dụng huyết mạch chi lực và phục ma huyền công mới có thể thi triển. Tôn nữ của lão bà bà, nếu xét về tu vi, kém xa con Viễn cổ Thôn thiên thú, nhưng vẫn có thể cứu được Sở Phong từ trong miệng nó, nhờ vào phục ma chú. Điều đó cho thấy phục ma chú này lợi hại đến mức nào. Dù sao Sở Phong cũng đã tận mắt chứng kiến Viễn cổ Thôn thiên thú đáng sợ đến cỡ nào.
"Bà bà, Viễn cổ Thôn thiên thú có phải là thứ gây tai họa cho chúng sinh không?" Sở Phong hỏi.
"Thiên hạ ngày nay do tu võ giả thống trị. Viễn cổ Thôn thiên thú, với khả năng thôn phệ đặc biệt của mình, nhắm vào những tu võ giả có huyết mạch mạnh để tu luyện, tự nhiên là tai họa cho chúng sinh." Lão bà bà đáp.
"Nếu Viễn cổ Thôn thiên thú đáng ghét như vậy, mà Phục Ma nhất tộc lại có sức mạnh khắc chế nó, vậy tại sao các ngươi không tiêu diệt nó tận gốc?" Sở Phong hỏi.
"Tiêu diệt tận gốc?"
"Tổ tiên của ta từng muốn tiêu diệt Viễn cổ Thôn thiên thú hoàn toàn."
"Nhưng sau này nghĩ lại, Viễn cổ Thôn thiên thú dù lấy việc thôn phệ tu võ giả để tu luyện,"
"nhưng thực tế thì chúng ta, những tu võ giả, cũng chẳng phải lấy việc luyện hóa thiên địa kỳ vật để tu luyện hay sao?"
"Chẳng lẽ chúng ta, những tu võ giả, là sinh mạng, còn những thiên địa kỳ vật vốn có linh trí không phải sinh mạng?"
"Chưa kể tu võ giả, những dân thường không thể tu võ ở hạ giới, gia súc mà họ nuôi để ăn thịt chẳng phải là sinh mạng sao?"
"Ngay cả cỏ cây hoa lá cũng có sinh mạng."
"Nhưng tất cả vạn vật trên thế gian, chỉ cần có thể sử dụng được, chúng ta đều sẽ không nương tay."
"Ngoại trừ việc tàn sát đồng tộc là điều tối kỵ, thì tu võ giả có thể cướp bóc và giết chóc tất cả mọi thứ."
"Nói cho cùng, chúng ta chỉ đang bảo vệ lợi ích của chính mình thôi."
"Nếu đứng ở góc độ của các sinh linh khác, chúng ta, những tu võ giả, chẳng phải là những ma vật đáng sợ sao?" Lão bà bà nói.
"Ân, cũng có đạo lý đó." Sở Phong gật đầu đồng tình.
"Bất quá, đó chính là sự tàn khốc của thế giới."
"Khi nhân tộc còn yếu ớt, chúng ta cũng bị mãnh thú ức hiếp."
"Về sau khi chúng ta học được cách tu luyện, mới trở nên cường đại và trở thành chủ nhân của vũ trụ bao la này."
"Từ xưa đến nay, luôn là mạnh được yếu thua, đây là quy tắc do trời cao đặt ra."
"Thậm chí quy tắc này còn là để duy trì sự cân bằng của vạn vật."
"Vì chúng ta đã cường đại, vậy thì có tư cách để khống chế mọi thứ."
"Vì vậy, nếu dị vật nào gây bất lợi cho chúng ta thì dù diệt trừ cũng không có gì sai, và không cần phải tự trách."
"Nếu chúng ta quá nhân từ, thì không chỉ đưa chúng ta đến diệt vong mà còn gây diệt vong cho các giống loài khác."
"Quá nhân từ sẽ hại người hại mình, tuân theo quy tắc mới là chân lý."
"Nhưng tổ tiên của tộc ta nói rằng Viễn cổ Thôn thiên thú đã tồn tại thì có lý lẽ tồn tại của nó."
"Vậy nên, không thể đuổi cùng giết tận."
"Đương nhiên, tổ tiên không muốn đuổi cùng giết tận."
"Còn đến đời chúng ta bây giờ, dù muốn đuổi cùng giết tận cũng không làm được nữa rồi."
"Phục Ma nhất tộc của chúng ta đã sớm suy tàn, và sự chênh lệch với Viễn cổ Thôn thiên thú ngày càng lớn."
"Dù phục ma chú của chúng ta vẫn khắc chế được Viễn cổ Thôn thiên thú, nhưng hoàn toàn không có cách nào tiêu diệt nó."
"Ngươi nhìn gia tộc lớn như vậy đây này, có thể tưởng tượng đã từng hưng thịnh đến mức nào."
"Mà bây giờ, chỉ còn ba bà cháu ta." Lão bà bà nói đến đây thì nở một nụ cười khổ. Bà có vẻ không hề oán hận Viễn cổ Thôn thiên thú, nhưng lại vô cùng bất lực trước sự suy tàn của gia tộc.
Sau đó, Sở Phong trò chuyện với bà thêm một chút. Sở Phong thăm dò hỏi về những chuyện liên quan đến thời kỳ Viễn Cổ. Dù sao Phục Ma nhất tộc cũng là một gia tộc có từ thời Viễn Cổ. Sở Phong cảm thấy bà có thể biết chút manh mối về thời kỳ Viễn Cổ. Chỉ là Sở Phong thất vọng vì lão bà bà cũng không biết nhiều về chuyện đó. Những gì bà biết đều là do tổ tiên kể lại. Nhưng kiến thức của bà về thời kỳ Viễn Cổ dường như không nhiều bằng Sở Phong. Sở Phong ít nhất còn biết về kiếp nạn thời Viễn Cổ, nhưng lão bà bà này thì không biết gì.
Nhận thấy không thể tìm hiểu thêm được gì, lại nghĩ đến Long Đạo Chi có thể nghĩ mình đã chết và đang lo lắng, để tránh việc Long Đạo Chi thêm phiền muộn, Sở Phong quyết định rời đi. Sau khi cảm ơn, Sở Phong cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Bà bà, xin hỏi nơi nào có viễn cổ truyền tống trận?"
"Truyền tống trận đương nhiên là có."
"Chỉ là người trẻ tuổi, ngươi muốn đi đâu?" Lão bà bà hỏi.
"Vãn bối muốn đến Phụng Tiên Thượng Giới, để hội ngộ cùng bạn bè." Sở Phong thành thật đáp.
"Người trẻ tuổi, ngươi có biết vì sao Phục Ma nhất tộc ta trước kia tung hoành thiên hạ,"
"mà sau này lại ở lại nơi này và trở thành đối thủ của Viễn cổ Thôn thiên thú không?" Lão bà bà hỏi.
Thật ra Sở Phong cũng có chút tò mò về chuyện này nên liền hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì thế giới Thôn thiên này đã bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài."
"Không chỉ người bên ngoài không thấy được chúng ta mà chúng ta cũng không ra được."
"Một khi ngươi đã vào đây thì quãng đời còn lại cũng chỉ có thể ở lại đây mà thôi." Lão bà bà nói.
"Cái gì? Bị nhốt lại ư?"
"Bà bà, vậy có cách nào giải quyết không?" Sở Phong hỏi.
"Không có cách giải quyết."
"Tổ tiên ta cũng có không ít cường giả cảnh giới Võ Tôn."
"Những Giới Linh sư mạnh hơn ta cũng vô số."
"Nhưng cả đời họ đều nghĩ cách để rời khỏi đây."
"Chỉ đáng tiếc là họ hoàn toàn không tìm được cách giải quyết." Lão bà bà nói.
"Tại sao lại như vậy?"
Nghe những lời này, Sở Phong lập tức chau mày. Chưa kể hắn còn muốn giúp đỡ Long Đạo Chi. Nếu thật sự bị kẹt ở đây, chẳng phải là hắn sẽ bị cách ly với thế giới bên ngoài sao? Không những không thể gặp lại bạn bè cũ mà cả đời này cũng sẽ không gặp được mẹ và ông nội sao?
"Không được, ta nhất định phải rời khỏi đây."
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Sở Phong, đó là nhất định phải rời khỏi đây. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải nghĩ ra biện pháp.
"Không đúng bà bà, nếu đã không ra được, vậy Viễn cổ Thôn thiên thú làm thế nào ra ngoài được?"
Đột nhiên Sở Phong nghĩ đến vấn đề mấu chốt. Chỗ này đâu phải hắn vô tình xông vào. Mà là hắn bị Viễn cổ Thôn thiên thú bắt vào đây. Nhưng bản thân Viễn cổ Thôn thiên thú lại là sinh vật ở đây, nếu nó có thể ra ngoài, có nghĩa là có biện pháp ra ngoài mới đúng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận