Tu La Võ Thần

Chương 2604: Chân Tiên sương mù

Sương mù quá dày đặc, rất nhanh đã bao trùm lên toàn bộ không gian này. Trong tình huống này, tầm nhìn của Sở Phong ngày càng thu hẹp, đến cuối cùng, trước mắt hắn chỉ còn một màu trắng xóa, không thể thấy gì nữa. May mắn thay, tình trạng này không kéo dài quá lâu, một lát sau, sương mù trắng xóa bắt đầu tan biến.
"Đó là...?"
Khi sương mù biến mất, ánh mắt Sở Phong cũng trở nên ngưng trọng. Hắn cảm nhận được, giờ phút này hắn đã không còn ở trong sinh tử trận nữa, mà là đang ở một nơi khác. Đồng thời, từ phía xa trong làn sương khói, Sở Phong phát hiện hai bóng dáng, nhưng vì sương khói chưa tan hết nên bóng dáng rất mơ hồ, ngay cả Sở Phong cũng không thể xác định được dung mạo của hai người kia.
"Xin hỏi tiền bối, có phải là người sáng tạo ra cái không biết táng này không?"
Sở Phong không tiến đến gần mà cúi người thi lễ về phía hai bóng hình mờ ảo kia trước.
"Người trẻ tuổi, lại đây đi." Một giọng nói già nua chậm rãi vang lên.
Nghe thấy vậy, Sở Phong mới tiến lên phía trước, và khi đến gần, ánh mắt Sở Phong hiện lên vẻ kinh ngạc. Một trong hai bóng dáng là một ông lão. Ông lão này mặc một chiếc trường bào màu vàng, chiếc trường bào này rất đặc biệt, trông giống như làm từ da nhưng lại không phải da, nhìn có vẻ thô ráp, nhưng với con mắt của Sở Phong thì chiếc trường bào này không phải là vật tầm thường, hẳn là chí bảo mới đúng. Ông lão này đội mũ trùm đầu, nhưng mũ trùm không che kín hết, có thể thấy rõ khuôn mặt của ông. Mặt ông hơi đen, không có nhiều nếp nhăn, nhưng lông mày và râu lại có màu vàng nhạt, gần giống màu trường bào. Râu không quá dài, nhưng lông mày lại rất dài, dài đến hơn một mét. Sở Phong sơ bộ phán đoán, ông lão này chính là người đã triệu hồi hắn. Sở dĩ phán đoán như vậy là vì, người còn lại không phải là người. Đó là một con hươu, đầu hươu, không phải dạng người đầu hươu mà là một con hươu hoàn chỉnh. Nhưng chính con hươu hoàn chỉnh này lại ngồi trên ghế đá, đang đánh cờ với ông lão áo bào vàng. Dù là ông lão áo bào vàng hay con hươu, Sở Phong đều không thể nhìn thấu. Sở Phong biết, thực lực của cả hai đều vượt xa mình, rất có thể... họ chính là những người đã tạo ra nơi không biết táng này.
Đúng vào lúc này, giữa bàn cờ của hai người, đột nhiên có một quân cờ động đậy. Sở Phong để ý thấy rõ ràng cả hai người đều không hề động đậy, như thể quân cờ đó tự mình di chuyển vậy. Nhưng Sở Phong cũng không nghĩ nhiều, đối với những cao thủ ở đẳng cấp này, chỉ cần một ý niệm thôi cũng đã có thể giết người, thao túng quân cờ một cách vô hình, cũng không phải là việc gì khó khăn. Nhưng khi quân cờ kia khẽ động, Sở Phong vô thức nhìn về phía bàn cờ, lúc này mới phát hiện, ván cờ của hai người vô cùng đơn giản. Điều khiến Sở Phong ngạc nhiên nhất là, ông lão áo bào vàng vừa đi một bước, một nước đi vô cùng tồi. Nước đi này khiến ông lão áo bào vàng rơi vào tử cục, chỉ cần con hươu đi thêm một bước nữa, sẽ có thể thắng được ván cờ này, thắng được ông lão áo bào vàng. Nhưng con hươu kia lại không ra tay, hai người... đều không có bất kỳ phản ứng gì. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào bàn cờ như thế, giống như người ngoài đang xem cờ, nhìn vào bàn cờ này.
"Vãn bối Sở Phong, kính chào tiền bối." Sở Phong lại lần nữa thi lễ, rất là khách khí.
"Sở Phong đúng không?" Ông lão áo bào vàng hỏi.
"Chính là." Đối với việc đối phương biết tên mình, Sở Phong cũng không có suy nghĩ nhiều. Dù sao bên ngoài không biết táng địa, Anh Minh Triều bọn họ đã gọi tên mình không biết bao nhiêu lần, vị tiền bối trước mặt thần thông quảng đại như thế, tự nhiên có thể nghe được bọn họ gọi mình, vậy đã sớm biết tên của Sở Phong.
"Ngươi rất thú vị, cũng không phải vì bảo tàng mà đến, mà là vì cứu bạn bè của ngươi mà đến." Ông lão áo bào vàng lại nói, nhưng từ đầu đến cuối ông ta cũng chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, thậm chí không liếc nhìn Sở Phong một cái. Tuy nhiên, lời ông ta nói khiến Sở Phong vô cùng kinh ngạc, giống như toàn bộ chuyện của mình đều bị đối phương nắm giữ vậy, bị động đến cực điểm.
"Tiền bối nói rất đúng, ta thực sự là vì cứu bạn bè mà đến."
"Tiền bối đã biết ta vì điều này mà đến, vậy xin hỏi tiền bối bạn ta, hiện giờ đang ở đâu?" Khi đối phương đã biết ý định của Sở Phong, Sở Phong không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi đã phá vỡ sinh tử trận, nhưng người bạn của ngươi thì không, đồng thời tình huống bây giờ rất là không ổn, nàng, sợ là muốn c·hết ở bên trong." Ông lão áo bào vàng hờ hững nói, như thể đang nói một chuyện vô cùng bình thường. Nhưng câu nói hờ hững đó lại dấy lên sóng gió trong lòng Sở Phong. Ý của ông lão áo bào vàng, sinh tử trận không phải là chỉ có một, cũng không phải ai cũng tiến vào cùng một tòa trận pháp. Mà hẳn là mỗi người đều có một sinh tử trận riêng. Sở Phong tuy đã phá được sinh tử trận nhưng đó chỉ là tự giải cứu cho bản thân, căn bản không có cách nào giải cứu Triệu Hồng. Bởi vì cả hai người vốn dĩ không ở cùng một tòa trận pháp.
"Đừng nóng vội, nếu ngươi muốn cứu nàng, ngược lại vẫn có thể cứu được." Đúng lúc này, ông lão áo bào vàng lại lên tiếng.
"Xin hỏi tiền bối, ta nên làm thế nào để cứu bạn ta?" Sở Phong hỏi.
"Phương pháp tự nhiên là có, chỉ có điều, ngươi chỉ sợ phải làm một sự hi sinh rất lớn." Ông lão áo bào vàng nói.
"Tiền bối xin nói rõ." Sở Phong đáp.
"Đừng vội đồng ý, cái sự hi sinh này, ngươi chưa chắc đã muốn." Ông lão áo bào vàng nói.
"Tiền bối xin nói rõ." Sở Phong lại lặp lại lời nói lúc trước, chỉ là giọng điệu trở nên càng thêm gấp gáp.
"Sao, dù là hi sinh gì, ngươi cũng bằng lòng sao?" Ông lão áo bào vàng lại hỏi.
"Vãn bối bằng lòng." Sở Phong quả quyết đáp, không hề do dự nửa phần.
"Ồ?" Giờ phút này, ông lão áo bào vàng rốt cuộc cũng quay đầu lại, đưa mắt nhìn Sở Phong. Và khi hai luồng ánh mắt đó quét về phía mình, tâm thần Sở Phong lập tức run lên. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy như có hai lưỡi dao đâm xuyên qua linh hồn mình. Mạnh, thực lực đối phương, mạnh đến một mức khó có thể đánh giá. Sở Phong dám chắc, vị này tuyệt đối không phải người của Bách Luyện phàm giới, mà là cao thủ đến từ thượng giới. Vì Bách Luyện phàm giới không thể nào có cao thủ lợi hại như vậy. Cũng may, ánh mắt sắc bén đó chỉ duy trì một lát, rất nhanh ánh mắt của ông lão áo bào vàng bắt đầu trở nên nhu hòa.
"Có chút ý vị." Ông lão áo bào vàng khẽ cười nhạt, giống như khám phá ra điều gì đó.
"Ta đã đến đây được một thời gian rồi, ngươi là người đầu tiên phá vỡ được sinh tử trận, thành công vượt qua ba cửa ải."
"Mà vượt ải thành công, tự nhiên có ban thưởng, đây... chính là phần thưởng của ngươi."
Khi nói chuyện, ông lão áo bào vàng vung tay áo lên, một luồng sương mù vàng rực rỡ liền bay ra từ trong tay áo. Sương mù càng lúc càng dày, trong chớp mắt từ một đám sương mù nhỏ bằng quả táo đã hóa thành một đám sương mù che phủ cả một khu vực rộng mười mét.
"Làn sương mù này, là bảo vật a." Nhìn thấy làn sương mù vàng rực rỡ này, Nữ Vương đại nhân lập tức vui mừng ra mặt. Làn sương mù này không chỉ lấp lánh ánh sáng, mà trong đó còn có vô số phù chú đang lưu chuyển. Nữ Vương đại nhân liếc mắt đã nhận ra, đây không phải là sương mù bình thường mà là sương mù có thể tăng tu vi cho Sở Phong. Không sai, Sở Phong tiến vào trong làn sương mù này, không chỉ có thể nhận được võ lực mà còn có thể lĩnh ngộ được tu võ chi đạo, tu vi nhất định sẽ có tiến bộ.
"Làn sương mù này, tên là Chân Tiên sương mù, chỉ cần đi vào trong làn sương mù này, nó có thể giúp ngươi đột phá bình cảnh Võ Tổ cảnh, trực tiếp trở thành nhất phẩm Chân Tiên." Ông lão áo bào vàng nói.
"Bất quá, nếu ngươi muốn cứu bạn của mình, thì nhất định phải từ bỏ làn sương mù này, đem làn sương mù này tặng cho bạn mình, ngươi có bằng lòng không?"
Nói xong câu này, ánh mắt ông lão áo bào vàng lại có sự thay đổi, trở nên gian xảo bắt đầu, như thể ông ta chắc chắn rằng Sở Phong không muốn đem làn sương mù này tặng cho Triệu Hồng, cho nên... ông ta đang chờ xem trò cười của Sở Phong.
"Nói cách khác, nếu ta đem làn sương mù này tặng cho bạn mình, nàng sẽ thoát được khỏi vòng vây?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên." Ông lão áo bào vàng đáp.
"Vãn bối bằng lòng." Sở Phong kiên quyết nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận