Tu La Võ Thần

Chương 315: Tài nguyên bảo khố

Chương 315: Kho báu tài nguyên
Huyền dược thượng phẩm, huyền dược trung phẩm, huyền dược hạ phẩm. Nguyên dược cực phẩm, nguyên dược thượng phẩm, nguyên dược trung phẩm, nguyên dược hạ phẩm. Linh dược cực phẩm, linh dược thượng phẩm, linh dược trung phẩm, linh dược hạ phẩm. Ngoài những tài nguyên tu luyện này ra, còn có các loại thánh dược chữa thương, thuốc bổ tẩm bổ, bao gồm áo giáp đặc thù, vũ khí tính chất đặc biệt. Giờ phút này, xung quanh Sở Phong, những bảo bối này được phân loại có thứ tự, bày biện la liệt, trước mắt Sở Phong, tựa như một kho báu khổng lồ.
"Đây là nơi nào? Lại có nhiều tài nguyên khổng lồ như vậy, phát tài, đây thật sự là phát đại tài." Sở Phong kinh ngạc há hốc mồm, vì hắn thật sự giống như rớt vào một núi vàng vậy.
"Oa, Sở Phong, ngươi phát tài rồi, lại có nhiều huyền dược như vậy." Đúng lúc này, giọng nói của Đản Đản cũng vang lên trong đầu Sở Phong, đồng thời nghe giọng của nàng, gọi là một cái sinh khí dồi dào, chẳng những không có vẻ gì là bị thương, ngược lại còn giống như khỏe mạnh hơn ngày thường.
"Đản Đản? Ngươi tỉnh rồi, ngươi không sao, thật sự quá tốt!" Nghe thấy giọng của Đản Đản, Sở Phong cũng mừng rỡ vô cùng, vì trong ký ức của hắn, Đản Đản vì cứu hắn mà thi triển cấm kỵ thủ đoạn, cuối cùng vì thể lực chống đỡ hết nổi, mới rơi vào trong núi rừng.
"Đúng vậy a, ta… ta vậy mà không sao, một chút việc cũng không có, thật kỳ lạ, Sở Phong, chẳng lẽ không phải ngươi cứu ta sao?" Đản Đản cũng đầy vẻ khó hiểu, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, vẻ mờ mịt.
"Ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói, tình huống lúc ấy, chúng ta hẳn đã phải chết không thể nghi ngờ, sao có thể ngươi ta hiện tại không sao, còn đến được nơi kho báu như thế này, đúng rồi, đại ca ta Tề Phong Dương đâu? Sao hắn không còn?" Nhớ lại tình huống lúc trước, Sở Phong mới nghĩ đến Tề Phong Dương, vội vàng đứng dậy tìm kiếm khắp nơi, nhưng căn bản không tìm thấy Tề Phong Dương tung tích, điều này khiến Sở Phong không khỏi lo lắng.
"Đây là?" Lúc này, Sở Phong đột nhiên phát hiện, ở chỗ lúc trước hắn nằm, có một tờ giấy, cầm lên xem xét, trên đó chỉ viết mấy dòng chữ đơn giản, nhưng lại lập tức khiến tâm trạng lo lắng của Sở Phong được an ổn. "Tề Phong Dương đã mất tích, ngươi không cần lo, còn về nơi này là ở đâu, sau khi rời khỏi đây ngươi sẽ biết, nhưng ta khuyên ngươi, trước khi đi, tốt nhất nên thu hết đồ đạc ở đây, nếu không ngươi sẽ hối hận!"
"Đây là ai lưu lại tờ giấy?" Sở Phong có chút giật mình, hắn xác định mình được người khác cứu.
"Không cần nghĩ nhiều Sở Phong, nếu ta đoán không sai, hẳn là vị cao thủ Bách Cừ Câu thần bí kia cứu được ngươi, Tề Phong Dương đã bị hắn mang đi, còn việc ngươi có thể đến đây, chắc cũng là do hắn sắp xếp." Đản Đản tỉnh táo phân tích nói.
"Là hắn sao?" Sở Phong không cách nào xác định, nhưng ngẫm kỹ lại, trong những người hắn quen biết, e rằng ngoại trừ vị kia, thật sự không còn ai có thể cứu được hắn.
"Mặc kệ, trước cứ lấy đồ đạc ở đây đã rồi tính, không thể phụ lòng người kia khổ tâm." Sở Phong không phải là chính nhân quân tử gì, hắn chỉ sống cho mình và những người bên cạnh, cho nên miếng thịt mỡ đến tận miệng như thế, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, hắn đứng dậy, đầu tiên đi về phía một bức tường, vì trên mặt tường đó, lít nha lít nhít, toàn là túi càn khôn.
Nhiều bảo bối như vậy, Sở Phong muốn thu thập, thì túi càn khôn là vật không thể thiếu, mà những chiếc túi càn khôn ở đây, lại có vẻ như là đã được chuẩn bị cho Sở Phong. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Phong không chậm trễ, bắt đầu thu thập bảo bối nơi này một cách nhanh chóng, cái nào mình dùng được thì chia một đợt, cái nào không cần đến thì chia một đợt, cuối cùng chia làm hai cái bao lớn, vác lên vai. Đừng nhìn chỉ có hai cái bao, nhưng bên trong bao lại toàn là túi càn khôn nhỏ xíu, mỗi cái túi càn khôn đều chứa đầy bảo bối, vì vậy có thể tưởng tượng được, hai cái bao này của Sở Phong chứa đựng biết bao nhiêu đồ tốt. Coi như là thế, bảo vật trong kho báu này, Sở Phong cũng không lấy hết, đương nhiên, những thứ còn lại đều là những thứ mà Sở Phong không vừa mắt, ví dụ như linh dược linh châu, đối với Sở Phong cũng không có quá nhiều trợ giúp, không cần cũng được.
"Hắc, lần này đúng là kiếm được bộn rồi, nhiều huyền dược như vậy, có lẽ ta có thể đột phá đến Huyền Vũ cảnh." Giờ phút này Sở Phong vô cùng phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, nhiều huyền dược như vậy, thật sự là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong đời. Sở Phong ở trong ao tinh nguyên, liên tục đột phá hai tầng tu vi, hôm nay đã sớm là Nguyên Vũ cửu trọng, cách Huyền Vũ cảnh chỉ còn chút xíu nữa thôi, bất quá Sở Phong cũng biết, với tính cách thích nước tiểu của mấy đầu thần lôi trong đan điền hắn, việc hắn muốn thành công bước vào Huyền Vũ cảnh, cũng cần nỗ lực và cái giá rất lớn. Trước đây, Sở Phong còn cảm thấy việc này khó khăn, vì nếu dùng huyền dược để đột phá cảnh giới này, thật sự cần một lượng cực lớn, nhưng bây giờ cái lượng này, dường như đã được giải quyết. Sở Phong cảm thấy, cho dù luyện hóa hết chỗ huyền dược này, không thể đột phá đến Huyền Vũ cảnh, thì cũng tuyệt đối sẽ không kém quá nhiều, việc đột phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Hắc, ngược lại ta rất muốn xem, rốt cuộc là ai, cung cấp cho ta nhiều tài nguyên khổng lồ như vậy." Sau khi thu hết mọi thứ ở đây, Sở Phong liền chuẩn bị rời đi, hắn sớm đã xác định đây là kho báu của một thế lực nào đó, nhưng lại không biết là thế lực nào, lại có được tài nguyên hùng hậu như vậy. Mà kết giới ở đây mặc dù rất mạnh, nhưng với thủ đoạn của Sở Phong, việc đi ra từ bên trong là vô cùng dễ dàng.
Sau khi Sở Phong từ trong kho báu chạy ra, liền gặp bốn bóng người quen thuộc, đang đầy vẻ bối rối đứng trước mặt mình. Đó là bốn ông lão, tóc ai cũng bạc trắng, tinh thần vô cùng phấn chấn, mà bọn họ chính là thành viên của Thập Nhị hộ pháp Lăng Vân Tông.
"Là ngươi?!" Bốn vị hộ pháp này, chính là nghe thấy động tĩnh đại môn kho báu bị mở ra, mới vội vàng chạy tới điều tra tình hình. Nhìn thấy Sở Phong xong, lập tức lộ ra vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả Sở Phong. Mà lúc này, Sở Phong cũng rốt cục kịp phản ứng, khó trách người kia sẽ để lại tờ giấy, nói rằng Sở Phong không thu hết đồ ở đây sẽ hối hận. Bởi vì lời hắn nói rất có lý, kho báu này chính là kho tài nguyên của Lăng Vân Tông, đối thủ một mất một còn của Sở Phong.
"Tên nhãi ranh nhà ngươi, lại còn dùng kế điệu hổ ly sơn, thừa cơ trộm tài bảo của Lăng Vân Tông ta, hôm nay chúng ta liều mạng với ngươi." Bốn ông lão tức giận đến toàn thân run rẩy, lập tức xông tới, phát động công kích chí mạng về phía Sở Phong.
"Hừ." Nhưng mà, Sở Phong chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không hề sợ hãi, dựa vào sức mạnh của Đản Đản tràn vào toàn thân, Sở Phong đã bước vào Huyền Vũ tam trọng, ý niệm vừa chuyển, hư không long ngâm kiếm thi triển ra.
"Oanh" Áp lực hữu hình từ trên trời giáng xuống, không chỉ làm tan rã toàn bộ công kích của bốn ông lão, ngay cả bốn người bọn họ cũng bị ép thành tan nát, đã là một mệnh ô hô, đến thần thức tàn phá cũng không có cơ hội ngưng tụ mà ra.
"Bốn lão phế vật, cũng muốn liều mạng với ta sao?" Sở Phong khinh thường liếc qua bốn ông lão, liền bước ra ngoài. Trên đường đi, Sở Phong lại gặp một ít trưởng lão Lăng Vân Tông, nhưng đến cả bốn vị hộ pháp cũng không phải đối thủ của Sở Phong, bọn họ thì làm sao cản được Sở Phong, cuối cùng đều chịu chung một kết cục, bị Sở Phong chém giết toàn bộ. Mà sau một phen ít nhiều gian truân, Sở Phong cuối cùng cũng đi ra khỏi kho báu tài nguyên, lúc này hiện lên trước mắt hắn, chính là nơi Lăng Vân Tông tổ chức Bách Tông đại hội năm đó.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận