Tu La Võ Thần

Chương 1969: Bàn đào cây

"Không sai, ta chính là cướp ngươi, ngươi có thể làm gì?" Sở Phong lộ vẻ xem thường.
"Ngươi sẽ gặp báo ứng thảm hại, thiên đạo phủ ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi." Triệu Vũ hung hăng uy hiếp nói.
"Chẳng lẽ nói, ta không làm như vậy, thiên đạo phủ của ngươi sẽ tha cho ta sao?"
"Nếu không phải thực lực của ta mạnh hơn ngươi, hiện tại ta, sợ là đã chết trong tay ngươi rồi đi?" Sở Phong cười hỏi lại.
Nghe những lời này, Triệu Vũ im lặng, dù sao Sở Phong nói cũng là sự thật.
"Hơn nữa nói, thiên đạo phủ của ngươi ác ý với ta sâu như vậy, coi như ngươi không giết ta, cũng sẽ có người giết ta, đúng không?"
"Tuy ta không biết đã đắc tội gì với thiên đạo phủ các ngươi, nhưng ta có thể cảm nhận được, thiên đạo phủ các ngươi đã xem ta là mối uy hiếp." Nói đến đây, Sở Phong bỗng nhiên một phát tóm lấy vạt áo Triệu Vũ trưởng lão, nhấc hắn lên, giờ phút này, Sở Phong thu lại nụ cười, mắt lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
"Cho nên, ngươi đừng lại nói với ta loại lời uy hiếp đó, bởi vì mặc kệ thiên đạo phủ các ngươi có buông tha ta hay không, ta Sở Phong đều sẽ không buông tha cho thiên đạo phủ các ngươi."
Ầm Nói xong, Sở Phong một tay ném Triệu Vũ trưởng lão xuống đất.
Cú ném này, Triệu Vũ trưởng lão cũng không quá đau, thế nhưng lúc này đây hắn lại cảm thấy lạnh cả người, run lẩy bẩy.
Hắn có thể cảm nhận được, những lời Sở Phong nói lúc trước, không hề giống nói đùa, Sở Phong thật sự sẽ không tha cho thiên đạo phủ.
Sau đó, Sở Phong liền rời khỏi nơi này, mà theo con đường thứ bảy này tiếp tục tiến lên, Sở Phong lại rất nhanh đến cuối con đường.
"Sở Phong, hết đường rồi, chúng ta trở về đi."
"Ngươi tha cho ta, ta có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, ta cam đoan, ta không đem chuyện hôm nay nói ra." Giờ phút này, Triệu Vũ trưởng lão đã không dám uy hiếp Sở Phong nữa, bắt đầu dùng phương thức hòa giải để nói chuyện với Sở Phong.
"Sao phải vội vàng đi thế, còn có bảo bối mà, ngươi không muốn nhìn xem sao?" Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Còn có bảo bối?" Nghe thấy những lời này, Triệu Vũ trưởng lão lập tức sững sờ, mắt lộ vẻ đặc sắc.
Vị Triệu Vũ trưởng lão này, đừng thấy ngày thường danh tiếng không tệ, thích làm việc thiện, nhưng người trong giới đều biết, thật ra gã này, là một kẻ keo kiệt chính hiệu, bảo bối thật sự, gã ta sẽ vắt chày ra nước.
Đồng thời hễ thấy tiền là mắt sáng lên, nghe thấy hai chữ bảo tàng này, gã ta đơn giản quên luôn tình cảnh hiện tại của mình.
Mà Sở Phong, dưới ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ của Triệu Vũ, lấy ra la bàn tiên nhân, món đồ tặng hắn là bản đồ.
Hắn đem bản đồ đặt ở cuối đường hầm, vậy mà ánh sáng bắn ra bốn phía, sau đó một cánh cổng, liền mở ra.
Đi theo cánh cổng này vào bên trong, rất nhanh cánh cổng đó lại đóng lại, khôi phục như lúc trước, thế nhưng lúc này Triệu Vũ, lại trố mắt sững sờ tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, không nhúc nhích.
Không chỉ có hắn, lúc này Sở Phong cũng một mặt kinh ngạc vui mừng, khóe miệng lại lần nữa lộ ra đường cong vui sướng.
Lúc này, hai người Sở Phong, đang ở trong một khu vực vô cùng bao la, nơi này rộng lớn cỡ nào? Hoàn toàn có thể chứa mấy trăm triệu người.
Nơi này không chỉ rộng lớn, mà còn là cảnh đẹp, đầy đất cỏ xanh, đều tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
Bất quá, không có một đóa hoa nào, bởi vì tất cả cỏ xanh ở đây, đều đang phụ trợ cho một vật, đó chính là cây bàn đào.
Cây bàn đào, ánh sáng lấp lánh, rất giống cây Sở Phong đã thấy trước đó ở di tích cổ tại Thanh Mộc Sơn, nhìn thôi đã thấy bất phàm.
Bất quá cây này bên trên, lấp lánh ánh sáng hồng, nhìn kỹ, ánh sáng không phải từ thân cây mà ra, mà là từ những đóa hoa trên cây nở rộ.
Đó là hoa đào, ngoài hoa đào ra, còn có trái cây, trái cây từng quả lớn bằng bàn tay, chính là bàn đào trong truyền thuyết.
"Bàn đào, đúng là bàn đào trong truyền thuyết."
"Ăn một quả, liền có thể tăng thêm một trăm năm tuổi thọ, mà ở đây… Lại có trọn vẹn năm trăm bốn mươi tám quả bàn đào đã chín."
"Phát tài rồi, chúng ta phát đạt rồi, một quả thôi đã có giá trị không nhỏ, nhiều như vậy, chúng ta chắc chắn là phát tài rồi." Triệu Vũ trưởng lão la lớn, hưng phấn vô cùng, đơn giản không giống như là một lão giả nên có.
"Ngươi sai rồi, không phải chúng ta phát tài, mà là ta phát tài." Sở Phong cười tủm tỉm nói.
Mà lời Sở Phong vừa thốt ra, thì khiến cho Triệu Vũ trưởng lão như vừa tỉnh trong mộng, khiến cho hắn đang nghĩ mình ở thiên đường, trong nháy mắt đã rớt xuống địa ngục, khuôn mặt vốn dĩ rạng rỡ, lúc này là vô tận thất vọng cùng đau thương.
Phù phù Bỗng nhiên ở giữa, Triệu Vũ vậy mà quỳ gối trước mặt Sở Phong, ôm lấy đùi Sở Phong, đau khổ cầu xin: "Sở Phong tiểu hữu, ta sai rồi, trước kia đều là ta sai rồi, ngươi cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội hối cải làm người mới có được không."
"Từ nay về sau, ta liền đi theo ngươi, ta rời khỏi thiên đạo phủ, làm tùy tùng của ngươi, ngươi nói một, ta tuyệt đối không nói hai."
"Cầu xin ngươi, cho ta chút bàn đào được không, không cần nhiều, một trăm quả, một trăm quả là được."
"Không không không, không cần một trăm quả, mười quả thôi, mười quả là được."
"Cầu xin ngươi, ta đã sống gần vạn năm, tuổi thọ của ta đã đến giới hạn, sống không được bao nhiêu năm nữa."
"Nhưng bàn đào này có thể cứu mạng ta, cầu ngươi, cho ta một cơ hội đi, cầu ngươi cứu ta."
Triệu Vũ, giờ phút này nước mắt rơi lã chã, đáng thương vô cùng, nếu đổi là người bình thường, Sở Phong có lẽ đã động lòng trắc ẩn với hắn, cho hắn mười quả bàn đào.
Nhưng Triệu Vũ này, trước kia còn muốn giết Sở Phong, Sở Phong nếu thương hại hắn, vậy chẳng khác nào đầu óc có bệnh.
Thế là, Sở Phong nhấc chân đá một phát, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, liền đá Triệu Vũ bay ra, nói: "Cút cho ta, cút càng xa càng tốt."
Nói xong câu đó, Sở Phong liền đi hái những trái bàn đào đó, sau khi hái xong, Sở Phong mới phát hiện, Triệu Vũ này quả nhiên không hề sai, vậy mà trong nháy mắt, đã đếm chính xác bàn đào chín.
Năm trăm bốn mươi tám quả, không nhiều một quả, không thiếu một quả.
Chỉ có điều lúc này, số bàn đào này, toàn bộ đã rơi vào tay Sở Phong.
Thực ra, ngoài số bàn đào đã chín này ra, còn một số bàn đào chưa chín, vẫn còn dạng trái non, nếu ăn những trái chưa chín này, thực ra vẫn có thể gia tăng tuổi thọ.
Nhưng Sở Phong muốn hái, phát hiện căn bản không thể hái xuống, dùng thủ đoạn gì cũng không hái được.
Có lẽ, đây chính là chỗ kỳ diệu của cây bàn đào, chỉ có quả chín mới có thể hái, nếu không… đừng mơ động vào.
Ngay cả quả cũng không thể hái, nếu như có ai đó, muốn di chuyển cây bàn đào này đi, thì càng là ý nghĩ hão huyền.
"Đừng có đối xử kiểu vậy, ngươi thế này thực sự là tra tấn người khác, đối với ta như vậy, còn không bằng giết ta đi."
Lúc này, Triệu Vũ trưởng lão nước mắt rơi lã chã, khóc gọi là một tiếng thương tâm, lần này ông ta không diễn, mà là thật sự đau khổ muốn chết.
Ông ta không nói sai, tuổi thọ của ông ta nhiều nhất chỉ có thể sống thêm hai trăm năm, hai trăm năm sau, chắc chắn sẽ chết, bảo vật nào của Võ Chi Thánh Thổ cũng không thể cứu được ông ta, chỉ có bàn đào này mà thôi.
Thế nhưng có nhiều bàn đào như vậy, ở ngay trước mắt mình, mình lại không được một quả nào, quả thật là lòng như dao cắt, đau đến mức không muốn sống.
"Nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta liền cho ngươi một quả vậy." Nhưng mà đúng vào lúc này, giọng của Sở Phong bỗng nhiên vang lên.
Nghe thấy những lời này, Triệu Vũ lập tức ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Sở Phong vậy mà thật sự đứng ở trước mặt hắn, không những đứng trước mặt hắn, Sở Phong trong tay còn cầm một quả bàn đào lớn, đã đưa đến gần ông ta.
PS: Tám chương hoàn tất, đã nói là làm, cảm ơn tất cả huynh đệ đã tin tưởng ta.
Nói thật, mặc dù hôm qua không cập nhật, nhưng nếu tính bù chương, thì hôm nay cập nhật bảy chương cũng đủ, ta vì sao a hôm qua lại nói hôm nay sẽ cập nhật tám chương.
Bởi vì ta muốn bù đắp cho các huynh đệ, mà bây giờ, ta đã nói ra, vậy làm được, mặc dù rất mệt, nhưng lại cảm thấy rất vui, rất vui vì không làm cho các huynh đệ thất vọng.
Mặt khác, bảng xếp hạng vé tháng đã hạng tám, hiện tại vé tháng được tám mươi phiếu, rất nhiều.
Bất quá cách hạng ba, vẫn còn kém trọn vẹn bốn mươi phiếu, bốn mươi phiếu tháng nói ít không ít, nhưng nói nhiều cũng không nhiều.
Các huynh đệ, thêm chút sức, chỉ cần tháng cuối cùng bảng vé tháng này, có thể lọt vào top 3, tháng sau ngày một sẽ có bùng nổ 15 chương.
Mười lăm chương, đây chính là bùng nổ chưa từng có trong võ thần, nào, hãy cùng ta chiến đấu vì võ thần, xung kích vé tháng top 3.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận