Tu La Võ Thần

Chương 2581: Đã lâu không gặp

Chương 2581: Đã lâu không gặp. Sở Phong là ân nhân cứu mạn‌g của Anh Minh Triều, mối quan hệ giữa hai người không thể xem nhẹ, thiên hạ đều biết. Nhưng đối với Anh Minh Triều mà nói, vị trí của Sở Phong trong lòng rốt cuộc có trọng lượng như thế nào, kỳ thực mọi người vẫn còn chưa rõ. Nhưng sau hôm nay, mọi người đã biết được. Sở Phong trong lòng Anh Minh Triều có trọng lượng lớn hơn cả thanh danh của hắn, hắn dường như có thể vì Sở Phong mà đối đầu với cả thế giới. Đồng thời, không lâu sau đó, Anh Minh Triều lại làm ra một chuyện kinh động thế nhân. Hắn hướng Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện, riêng ph‌ần p‌hát ra một lệnh mời, chủ động liên minh với Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện. Trước đó, đều là các thế lực khác đến Anh Hùng Thành chủ động mời liên minh. Ngay cả Trượng kiếm Tiên Môn và Phật Quang Tự hai quái vật khổng lồ kia cũng phải phái người đại diện đến Anh Hùng Thành, chủ động kết minh. Tóm lại, việc Anh Hùng Thành chủ động mời thế lực khác liên minh là lần đầu tiên. Mà Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện được hưởng đãi ngộ như vậy, hoàn toàn cũng là vì Sở Phong. Còn nhớ năm xưa, có bao nhiêu người cười nhạo Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện vì đã giúp Sở Phong chống lại Anh Thị thiên tộc. Giờ thì có bao nhiêu người phải tán dương họ vì con mắt tinh tường biết nhìn người. Ngày hôm đó, Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện đã đúng hẹn mà đến. Thế hệ trước bàn chuyện của thế hệ trước. Còn lớp trẻ thì có dịp gặp gỡ. Giờ phút này, trong cung điện riêng của Sở Phong, không chỉ có Lưu Tiểu Lỵ, mà Từ Y Y và Tống Bích Ngọc cũng đều có mặt. Thậm chí, những người trẻ tuổi của Tam Tinh Điện và Lạc Hà Cốc không mấy quen biết với Sở Phong cũng được mời đến đây. Sở Phong biết, thời gian hắn ở lại Bách Luyện phàm giới không còn nhiều, cơ hội gặp mặt bọn họ cũng không có nhiều. Lần này có thể coi là cơ hội hiếm có, nên cũng muốn nhân cơ hội này ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn. Dù có từng vào sinh ra tử, hay chỉ gặp nhau một lần, thì cuối cùng đều có duyên phậ‌n. Cho nên, Sở Phong mới mời tất cả mọi người tới. "Sở Phong, lúc trước ta đã nói sau này ngươi ắt sẽ thành đại khí, ngươi xem, ta đâu có nhìn lầm ngươi." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Từ Y Y nở đầy nụ cười ngọt ngào, dù khoảng thời gian quen biết Sở Phong lần đầu tiên đã qua vài năm, nhưng gương mặt Từ Y Y không hề thay đổi, vẫn ngọt ngào động lòng người, tính cách cũng cởi mở như vậy. "Lưu luyến, người có con mắt tốt đâu chỉ có mình ngươi, mắt ta cũng không tệ." "Lúc thần tượng mới vừa nổi danh, ta đã đến chỗ nói Sở Phong là thần tượng của ta, mà khi đó có không ít người bảo mắt ta có vấn đề." "Nhưng hiện tại thì sao, có bao nhiêu người phải bội phục con mắt độc đáo của ta chứ." Tống Bích Ngọc cũng không chịu thua kém mà khen Sở Phong, đương nhiên, lời này của nàng không chỉ khen Sở Phong mà còn là tự khen chính mình. "Các ngươi cứ như vậy, mặt ta sắp đỏ hết lên rồi." Sở Phong vừa cười vừa nói. "Xí, quen biết ngươi lâu như vậy rồi, ta chưa từng thấy mặt ngươi đỏ lần nào." Từ Y Y nói. "Ta cũng chưa từng thấy, Lưu tỷ tỷ, tỷ thấy chưa?" Tống Bích Ngọc hỏi Lưu Tiểu Lỵ. "Hình như ta cũng chưa thấy." Lưu Tiểu Lỵ cười nhạt đáp. "Ha ha ha..." "Sở Phong vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình sẽ đỏ mặt, mặc dù thiên phú của hắn rất tốt, nhưng mà da mặt của hắn cũng thật dày." "Ha ha..." Một lát sau, ba nàng lại ầm ĩ cười lớn, cười nghiêng ngả. Cũng không biết chuyện này có gì buồn cười, nhưng các nàng chính là cười vui vẻ như vậy. Một cảnh tượng này, những người không quen với Sở Phong thấy mà trong lòng hâm mộ. Hiện giờ ở Bách Luyện phàm giới, có mấy ai dám giễu cợt Sở Phong như vậy? E rằng chỉ có Từ Y Y mấy người bọn họ. Mà rõ ràng bị người trêu đùa, Sở Phong không những không tức giận mà còn cười vui vẻ. Điều này càng thể hiện mối quan hệ tốt đẹp của họ, người ngoài sao không ghen tị cho được. "Nói thật nha, lúc mới thấy Sở Phong, thiên phú của hắn tuy tốt nhưng tu vi thực sự không cao, lúc đó ta biết sau này hắn sẽ thành tựu, nhưng thật không ngờ hắn sẽ trưởng thành đến mức này." Lưu Tiểu Lỵ bỗng nhiên nói rất nghiêm túc. "Đúng vậy." Lúc này, Từ Y Y và Tống Bích Ngọc cũng nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt cũng trở nên có điều suy nghĩ. Mà những người từng gặp Sở Phong cũng chìm vào suy tư. Bọn họ đều không tự chủ được hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Sở Phong. Lúc ấy, bọn họ cũng không nghĩ đến, mấy năm sau, người trước mặt sẽ trở thành đệ nhất thiên tài không ai không biết ở Bách Luyện phàm giới, đệ nhất cường giả dưới Chân Tiên. Nhất thời, lại có vô vàn cảm khái. Mà giờ phút này, trong lòng Sở Phong, lại đang nhớ tới một vài người khác. Tử Linh, Tô Nhu, Tô Mỹ, Trương Thiên Dực, Khương Vô Thương… Còn nhớ năm nào, Sở Phong còn nhỏ tuổi, tràn đầy khí thế, sắp rời khỏi Cửu Châu đại lục để xông pha phương Đông hải vực. Đã từng cùng những bạn bè thân thiết ở Cửu Châu đại lục cùng nhau gặp gỡ, nghiên cứu thảo luận tương lai. Trong chớp mắt, Sở Phong không chỉ rời Cửu Châu đại lục mà còn rời cả phương Đông hải vực, rời khỏi Võ Chi Thánh Thổ, rời khỏi toàn bộ Tổ Võ hạ giới. Hắn cô độc một mình, đến Bách Luyện phàm giới, những người yêu và anh em của hắn lại ở những thế giới khác nhau, mà khoảng cách ngăn cách lại là một vùng tinh không mông lung. Khoảng cách này rất xa, xa đến mức dù Sở Phong có nhớ bọn họ đến mức nào, cũng khó có thể gặp lại một lần. "Các ngươi có khỏe không?" Trong giây phút tưởng nhớ, Sở Phong cũng ngàn vạn cảm khái. Đúng vậy, trong nháy mắt đã mấy năm rồi, nhưng Sở Phong vẫn chưa tìm được Tô Nhu và Tô Mỹ, không biết các nàng rốt cuộc còn sống hay đã chết. Thậm chí không biết Trương Thiên Dực và Khương Vô Thương, ở Tổ Võ hạ giới lại đang sống như thế nào. Chuyện tương lai, hết thảy đều không thể biết… Trong giây phút cảm khái, Sở Phong lại càng trân trọng bạn bè trước mắt, hắn thả tinh thần lực ra, bao phủ toàn bộ Anh Hùng Thành, thậm chí thẩm thấu ra ngoài thành. Hắn muốn xem, lúc này còn có ai quen thuộc ở gần đây không. "Khí tức này, là nàng?" Bỗng nhiên, thần sắc Sở Phong khẽ động. "Sở Phong, sao vậy?" Từ Y Y và những người khác đều nghe thấy câu nói này của Sở Phong, không khỏi truy vấn. "Xin lỗi mọi người, phiền phức chờ một chút." Sở Phong nói xong câu này, thân hình khẽ động, liền biến mấ‌t không thấy. Đến khi Sở Phong xuất hiện lần nữa, đã ở ngoài Anh Hùng Thành. "Mau nhìn, là đại nhân Sở Phong." Sở Phong vừa hiện thân, liền lập tức khiến cho mọi người reo hò dậy trời. Danh nhân như Sở Phong đã trở thành hình tượng của vô số người ở Bách Luyện phàm giới, dù đi đến đâu, chỉ cần có người nhận ra, cũng đều sẽ gây ra một trận náo động không nhỏ, huống chi đây là ở bên ngoài Anh Hùng Thành. Giờ phút này, người nhìn thấy Sở Phong đều liều mạng tiến lại gần, trên trời dưới đất đều đông nghìn nghịt người, chen chúc xô đẩy la hét, thậm chí còn có người vì vậy mà đánh nhau. Tuy nhiên lại có hai bóng dáng, đang lui lại, rời xa Sở Phong. Đó là hai nữ tử, hai nữ tử có tướng mạo bình thường. Nhưng chính hai nữ tử này đã thu hút Sở Phong đến đây. Bá. Bỗng nhiên, thân hình Sở Phong khẽ động, xuyên qua đám đông, đến trước mặt hai nữ tử kia, chắn đường đi của bọn họ. Nhìn thấy Sở Phong, hai nữ tử kia lập tức ngẩn người, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng phức tạp. Còn khóe miệng Sở Phong, thì lại nở một nụ cười nhạt, nói: "Đường Oanh, đã lâu không gặp."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận