Tu La Võ Thần

Chương 2600: Sở Phong quyết định

"Sở Phong, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, lúc này, ngươi phải dựa vào chính ngươi." Nữ Vương đại nhân vô cùng nghiêm túc nhắc nhở. Còn Sở Phong thì đang chìm vào suy tư sâu sắc. Cùng lúc đó, Anh Minh Triều và Tử Huân Y cũng không ngừng tự hỏi, mong muốn tìm ra rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào...
Một lát sau, Anh Minh Triều đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút thay đổi, giống như là nghĩ ra điều gì, hỏi Tử Huân Y: "Tình trạng hiện tại của Sở Phong so với lúc trước của chúng ta thì thế nào?"
"Lúc trước chúng ta có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc."
"Tình huống của Sở Phong bây giờ tuy cũng rất tệ, nhưng so với chúng ta lúc trước vẫn còn kém rất nhiều." Tử Huân Y nói.
"Vậy thì không sai, chính là vết thương vẫn chưa đủ." Anh Minh Triều nói.
"Ngươi muốn để Sở Phong đi thêm một lần nữa?" Tử Huân Y hỏi.
"Những chỗ khác đều không sai, chỉ có vết thương là khác biệt so với chúng ta, ngoài điều đó ra, ta không nghĩ ra biện pháp khác." Anh Minh Triều nói.
Lúc này, Tử Huân Y cũng im lặng, bởi vì nàng cũng không nghĩ ra cách phá trận nào khác.
Nhưng đúng lúc này, Sở Phong bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Tiền bối, ta nghĩ ra một cách."
Và gần như đồng thời với lúc Sở Phong mở miệng, Anh Minh Triều cũng nói: "Sở Phong, ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi."
Hai người đồng thời lên tiếng, khiến mọi người đều mừng rỡ, như thể đã thấy hy vọng Sở Phong có thể phá trận.
"Sở Phong, ngươi cũng nghĩ ra rồi?" Nghe Sở Phong nói vậy, Anh Minh Triều rất vui mừng. Dù sao, việc để Sở Phong lại phải chịu tra tấn, trong lòng hắn cũng có chút băn khoăn, thật tình mà nói, hắn cũng thấy hơi khó mở miệng. Nếu như Sở Phong tự mình nghĩ ra thì ngược lại hắn bớt được không ít việc.
"Ta cảm thấy, ta vẫn nên dựa vào sự cảm ngộ từ trong huyễn cảnh để phá trận." Sở Phong nói.
"Cái gì?" Nghe thấy lời này, Anh Minh Triều lập tức căng thẳng, rõ ràng điều này hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn. Dù cực kỳ không đồng ý với ý tưởng của Sở Phong, Anh Minh Triều vẫn hỏi: "Sở Phong, vì sao ngươi lại nói vậy?"
"Tiền bối, ta cảm thấy cái huyễn cảnh đó chưa hẳn đã cố ý lừa dối chúng ta."
"Bởi vì trên đường đi, ta càng xác định, cách phá trận trong huyễn cảnh có thể thực hiện được." Sở Phong nói.
"Sở Phong, đừng nói đến việc có lĩnh ngộ được cách phá trận từ trong ảo cảnh hay không, cho dù thật sự có thể, thì với tình trạng hiện giờ của ngươi cũng không thể nào sử dụng được cách phá trận đó." Anh Minh Triều nói.
"Tiền bối, có một cách, có lẽ có thể giúp ta sống lại." Sở Phong nói.
"Sống lại?" Anh Minh Triều rất kinh ngạc.
"Đó là một tòa trận pháp lĩnh ngộ được từ trong ảo cảnh, tòa trận pháp đó có thể giúp ta sống lại, chỉ là..." Sở Phong chưa nói hết, vì tòa trận pháp này có thể giúp hắn sống lại, vết thương sau khi lành có thể khôi phục trạng thái tốt nhất. Nhưng cũng có thể, nó trực tiếp lấy đi tính mạng của hắn, đây là một ván cược. Nhưng Sở Phong có năm phần chắc chắn, nó có thể làm lành vết thương của hắn.
"Ngươi đang nói đến tòa trận pháp chữa thương kia sao?"
"Không được, quá nguy hiểm, nếu thành thì không sao, nếu không thành thì sẽ lấy mạng của ngươi." Anh Minh Triều nói.
"Sở Phong, ngươi phải tin ta, ta và Tử Huân Y đều từng tiến vào nơi không biết táng này, ngươi trải qua những gì, chúng ta đều đã trải qua."
"Chúng ta sẽ không lừa ngươi, trong ảo cảnh có rất nhiều cách phá trận, chúng ta đã từng thử, nhưng kết quả là chút nữa mất mạng, Sở Phong, ngươi đừng làm càn." Anh Minh Triều tận tình khuyên bảo.
"Nhưng tiền bối, cái trận pháp chữa thương đó, ngài đã thử qua chưa?" Sở Phong hỏi.
"Cái trận pháp đó, ta chưa từng thử qua, bởi vì trận pháp đó quá hung hiểm." Anh Minh Triều nói.
"Tiền bối, ngài vừa nói biết vấn đề nằm ở đâu?" Sở Phong hỏi. Hắn cũng muốn xem xem Anh Minh Triều có tìm ra được vấn đề không.
"Không sai, tìm ra rồi..." Anh Minh Triều không do dự nữa mà trực tiếp nói cho Sở Phong biết vấn đề hắn nghĩ ra.
"Cái gì? Để ngươi một lần nữa chịu đựng trận pháp tra tấn?"
"Ngươi muốn hắn đi chết thì có." Nghe xong phương pháp của Anh Minh Triều, Sở Phong còn chưa kịp phản ứng, Nữ Vương đại nhân đã nổi đóa.
"Sở Phong, ngươi tuyệt đối đừng nghe hắn, hắn không phải ngươi, lúc trước hắn chưa chắc đã được như ngươi, ta thấy hắn phá trận là mù quáng chạm vào chuột chết, là vận may."
"Nếu ngươi có cược thì phải cược theo ý mình, không thể theo ý hắn." Nữ Vương đại nhân sợ Sở Phong tiếp tục nghe theo chỉ thị của Anh Minh Triều nên không ngừng khuyên can.
Lúc này, Sở Phong im lặng. Hắn cũng do dự. Lúc đầu, hắn rất tin tưởng vào lời của Anh Minh Triều, nên mới không do dự nghe theo chỉ huy của Anh Minh Triều, từ bỏ phương pháp phá trận mình đặt ra. Nhưng bây giờ, hắn không chắc chắn nữa. Càng đi sâu vào, hắn càng thấy, phương pháp phá trận lĩnh ngộ trong ảo cảnh mới thực sự là lối thoát. Còn phương pháp mà Anh Minh Triều nói thì càng giống một loại đánh bạc.
"Sở Phong, thành chủ đại nhân sẽ không hại ngươi."
"Ngươi còn nhỏ, không biết sự hung hiểm của nơi không biết táng này, đã nhiều năm như vậy, gần như không ai có thể còn sống sót sau khi tiến vào không biết táng, thành chủ đại nhân và tiền bối Tử là hai người duy nhất còn sống đấy." Thấy Sở Phong chần chừ không quyết, rất nhiều người ở đây bắt đầu khuyên Sở Phong, muốn Sở Phong tin Anh Minh Triều. Điều này cũng không trách bọn họ, dù sao sự nguy hiểm của nơi không biết táng rất khó lường, đối với kinh nghiệm sống sót của hai người duy nhất, bọn họ tự nhiên cho là đó là chính xác không thể nghi ngờ.
"Sở Phong, đừng nghe bọn họ nói nhảm, ngươi khác với bọn họ, những việc họ không làm được, không có nghĩa là ngươi cũng không làm được." Cùng lúc đó, Nữ Vương đại nhân cũng ra sức khuyên Sở Phong.
"Ta quyết định rồi." Cuối cùng, Sở Phong lên tiếng.
"Ta rất rõ, tiền bối Anh và tiền bối Tử sẽ không hại ta."
"Nhưng ta là Sở Phong, cũng có phán đoán của riêng ta, hơn nữa hiện tại người đang bị mắc kẹt trong nơi không biết táng này là ta."
"Cho nên, ta muốn dùng cách của ta để phá giải trận này." Sở Phong nói.
"Cái này..."
"Sở Phong thiếu hiệp, ngươi đừng tùy hứng, việc này liên quan đến tính mạng của ngươi đấy." Nghe Sở Phong nói xong, mọi người đầu tiên là im lặng một lát, nhưng rất nhanh liền ồn ào lên khuyên can.
"Im ngay." Lúc này, Anh Minh Triều lại quát lên một tiếng. Khi hắn vừa mở miệng, mọi người ở đó liền ngậm miệng, không nói nữa. Lúc này, biểu hiện của Anh Minh Triều rất phức tạp, hẳn là nội tâm hắn cũng đang rất xoắn xuýt, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói với Sở Phong:
"Sở Phong, nếu ngươi đã quyết định, thì cứ theo ý của ngươi mà làm đi."
"Minh Triều, không thể." Thấy Anh Minh Triều đồng ý, Tử Huân Y lập tức trở nên lo lắng.
"Tử Huân Y, chúng ta có thể bảo đảm rằng nếu theo cách của chúng ta thì Sở Phong nhất định sẽ thoát nạn không?" Anh Minh Triều hỏi ngược lại.
"Ta..." Tử Huân Y không trả lời, vì nàng không biết phải trả lời như thế nào.
"Lúc đầu ta chắc chắn, nhưng bây giờ ta cũng không thể chắc chắn được, cho nên... hãy để Sở Phong tự quyết định đi, dù sao... đây là liên quan đến tính mạng của chính hắn." Anh Minh Triều nói.
"Cảm ơn tiền bối, vậy vãn bối xin bắt đầu." Trong lúc nói chuyện, Sở Phong bắt đầu khoanh chân ngồi xuống đất, lực lượng kết giới tỏa ra từ trong cơ thể. Hắn đang bày trận, trận pháp này thực ra rất đơn giản, nhưng do hiện giờ Sở Phong thân thể bị tổn hại nghiêm trọng, ngay cả lực kết giới cũng trở nên yếu hơn trước kia, cho nên trận pháp này phải mất tận hai giờ mới bố trí xong. Trận pháp này tựa như một lối đi, nó có hai cánh cửa, một cửa là vào, một cửa là ra.
Nhìn trận pháp này, Sở Phong hít sâu một hơi. Trận pháp này là do hắn lĩnh ngộ được từ trong ảo cảnh. Chỉ ở nơi không biết táng này mới có thể bố trí được. Thế nhưng nhìn vào cái trận pháp sinh tử nửa vời này, Sở Phong cũng không biết sau khi tiến vào sẽ xảy ra hậu quả gì. Nhưng Sở Phong vẫn dưới sự chú mục của mọi người, lê lết thân thể trọng thương, đi vào bên trong trận pháp.
Ầm
Sở Phong tiến vào trận pháp, trận pháp lập tức bắn ra những tia sáng chói lóa, nhưng quang mang đó là ánh sáng màu máu. Thậm chí, bên trong trận pháp còn truyền đến từng đợt âm thanh cổ quái. Âm thanh đó, tựa như là đang nhai nuốt. Chính là đang nhai nuốt Sở Phong.
Giờ phút này, rất nhiều người ở đây đều thật sâu toát mồ hôi lạnh vì Sở Phong. Vì họ đều không biết, liệu Sở Phong đã tiến vào đó rồi, có thể từ cái trận pháp cổ quái, quỷ dị đó mà đi ra hay không.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận