Tu La Võ Thần

Chương 186: Thả hổ về rừng

Chương 186: Thả hổ về rừng
Sở Phong dùng thủ đoạn sấm sét đánh bại người của Giới thị tộc, còn giẫm dưới chân bọn họ, hành động này thật sự quá táo bạo. Điều đó khiến cho chàng thiếu niên khỏe mạnh cùng nàng thiếu nữ gợi cảm trợn mắt há mồm, biểu cảm vô cùng đặc sắc, nhưng chủ yếu vẫn là sợ hãi, dù sao bọn họ đã bị trói buộc với Sở Phong, Sở Phong đắc tội người của Giới thị tộc, ngay cả bọn họ cũng phải liên lụy.
"Vị huynh đệ kia, không biết có thể tha cho hắn một lần được không?" Chàng thiếu niên hơi cao trong đám người Giới thị tộc không hề ra tay, mà lại cung kính thỉnh cầu Sở Phong. Về phần nguyên nhân hắn không ra tay, rất đơn giản, sau khi thấy rõ thực lực của Sở Phong, cũng như thủ đoạn của hắn, nếu hắn giao đấu với Sở Phong chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Tha cho hắn một lần, vậy hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?" Sở Phong cười lạnh nói.
"Vị huynh đệ kia, ta Giới Xuyên xin thề, chuyện hôm nay tuyệt không so đo, nếu em trai ta Giới Hoành dám gây phiền phức cho ngươi, không cần ngươi ra tay, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn."
Chàng thiếu niên hơi cao giơ tay lên cam đoan, đồng thời thả khí tức của mình ra, thì ra người này là một cao thủ Nguyên Vũ lục trọng. Sở Phong nhíu mày, hắn có chút khó xử, ban đầu hắn dự định giết hai người này làm thịt, tiện thể cướp đoạt đồ vật trên người họ, vì bọn họ có thể trốn khỏi cảm ứng tinh thần lực của Sở Phong, chắc chắn là người mang bảo vật. Nhưng mà hắn lại thấy được sự thành khẩn trong mắt Giới Xuyên, đồng thời Giới Xuyên cũng tỏa ra khí tức của mình, không phải thị uy với Sở Phong, mà là biểu thị thành ý, để Sở Phong hiểu rõ nội tình của hắn.
"Vị huynh đệ kia, vừa rồi là do em trai ta ăn nói lỗ mãng, cái này chút xem như bồi thường."
Giới Xuyên lấy túi càn khôn của mình xuống, đồng thời lấy cả túi càn khôn bên hông của Giới Hoành xuống, từ trong đó lấy ra hai cái giới linh la bàn rồi đưa hai túi càn khôn cho Sở Phong. Sở Phong nhận lấy túi càn khôn, sau khi kiểm tra phát hiện bên trong có mấy chục viên nguyên châu, còn có một ít dược vật trị thương, đối với người thường mà nói đồ vật trong này đã là có giá trị không nhỏ, nhưng đối với Sở Phong thì không tính là gì, nhưng mà đối mặt với Giới Xuyên như vậy, Sở Phong thật đúng là không nổi giận được, vì Sở Phong vốn là người mềm mỏng không ăn cứng.
Sở Phong lấy đồ vật trong hai túi càn khôn ra, nhét vào túi càn khôn của mình, sau đó trả lại hai túi càn khôn rỗng cho Giới Xuyên, lúc này mới kéo Giới Hoành đang nằm trên mặt đất dậy, nói: "Ngươi có một người anh trai tốt."
"Ta muốn làm thịt ngươi!" Giới Hoành vừa thoát khốn liền muốn ra tay như phát điên.
"Bốp." Không cần Sở Phong ra tay, Giới Xuyên đã tát một cái rõ vang vào mặt Giới Hoành, giận dữ nói: "Còn chê chưa đủ mất mặt sao? Mau cút cho ta!"
Vừa dứt lời, Giới Xuyên lại đạp Giới Hoành một cước, đá hắn bay xa hơn chục mét, Giới Hoành tuy rất giận, nhưng với Giới Xuyên thì không dám cãi lời, sau khi bò dậy cũng không nói gì, chỉ trừng mắt hung dữ liếc Sở Phong một cái rồi rời đi.
"Sở Phong huynh đệ, cảm ơn ngươi đã nể mặt Giới Xuyên, xem như chúng ta không đánh nhau không quen biết, nếu ngày khác hữu duyên, ta nhất định mời ngươi uống rượu." Giới Xuyên mỉm cười chắp tay với Sở Phong, sau đó đuổi theo Giới Hoành.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi đã gây ra đại họa rồi!" Khi hai người đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ, chàng thiếu niên khỏe mạnh lộ vẻ mặt đầy hoảng sợ.
"Ngươi thật không nên thả bọn họ đi, đây quả thực là thả hổ về rừng." Nàng thiếu nữ gợi cảm nói thẳng.
"Nếu các ngươi sợ thì có thể chọn quay đầu bây giờ, ta sẽ vạch cho các ngươi một đường trở về." Sở Phong cười nói.
"Chúng ta..."
Hai người này im lặng, tuy rằng Sở Phong trêu chọc đại địch khiến bọn họ rất e ngại, nhưng sự cám dỗ của việc vượt qua cánh cửa thứ hai cũng là rất lớn, dù sao chỉ cần vượt qua cánh cửa thứ hai, bọn họ sẽ có đủ số tiền còn lại để mua giới linh áo bào trắng, đó là cả một ngàn viên linh châu, đối với ai cũng không phải là con số nhỏ.
"Nếu không sợ thì tiếp tục đi, ta đảm bảo các ngươi sẽ an toàn vượt qua cái rừng cây vặn vẹo này." Sở Phong nói xong câu đó liền tiếp tục bước về phía trước, hai người phía sau cũng vội vàng theo sau.
Sở Phong không phải không hiểu đạo lý thả hổ về rừng, nhất là sau khi chứng kiến thủ đoạn ẩn tàng khí tức của người Giới thị tộc kia, Sở Phong trên đường đi đều vô cùng cẩn thận. Ở đoạn đường tiếp theo, xác thực có gặp mấy người Giới thị tộc, nhưng bọn họ chỉ dùng ánh mắt cao ngạo dò xét Sở Phong mấy người một chút rồi nhanh chóng rời đi, như thể sợ đám người Sở Phong đi theo mình vậy. Sau khi đi đường trọn mấy canh giờ, cuối cùng khi mặt trời lặn về phía tây, bọn họ cũng đi ra khỏi khu rừng vặn vẹo, tại lối ra khu rừng vặn vẹo, họ nhận được giới linh áo bào trắng, cùng một hạt giống linh quả.
"Thứ này, thật có thể cứu sống Đản Đản sao?"
Nhìn hạt giống linh quả nhỏ bằng hạt hạnh nằm trong lòng bàn tay, toàn thân màu xanh lá, Sở Phong có chút nghi ngờ, bởi vì thứ này dù có một vài chấn động kỳ dị, nhưng lại rất yếu, Sở Phong thực sự hoài nghi. Nhưng nhìn thấy lối ra không xa, nghĩ rằng khi đi ra nơi đó có thể nhìn thấy Tu La Quỷ Tháp, trong cái tháp quỷ kia có thể làm cho hạt giống này biến hóa, nên Sở Phong liền dứt khoát đi ra ngoài.
Khi Sở Phong ba người đi ra khỏi khu rừng vặn vẹo, ánh mắt của họ, đều bị một tòa cổ tháp ở phía xa hấp dẫn, tòa tháp này không cao, chỉ có sáu tầng, nhưng lại phi thường có mị lực. Hình dáng cổ tháp cực kỳ đặc biệt, giống như răng nanh lớn nhọn hoắt nhô lên khỏi mặt đất, toàn thân màu đen, nhưng dưới ánh chiều tà lại tản ra ánh sáng đỏ quỷ dị, tựa như bản chất màu đen được khoác lên một chiếc áo ngoài màu huyết hồng trông rất quái dị. Tuy cổ tháp có vẻ kinh dị, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đẹp, và đây chính là mị lực của nó, bởi vì nó chính là Tu La Quỷ Tháp trong truyền thuyết.
Chỉ có điều lúc này Tu La Quỷ Tháp đang đóng, tất cả những người muốn vượt qua cánh cửa thứ ba, đều đang chờ ở quảng trường bên ngoài tháp quỷ, phải đợi khi tháp quỷ mở ra mới cùng nhau bước vào.
"Tu La Quỷ Tháp, thật muốn vào trong xem một chút." Chàng thiếu niên khỏe mạnh lộ vẻ mong chờ trên mặt.
"Chỉ có ngươi thôi? Thôi đi, ngươi mà vào bên trong, chỉ tầng thứ nhất uy áp thôi cũng đã có thể nghiền nát ngươi rồi." Thiếu nữ không chút khách khí đả kích nói.
Đối với lời thiếu nữ, thiếu niên cũng không phản bác, vì thiếu nữ nói đúng, cái Tu La Quỷ Tháp này không phải giới linh sư bình thường có thể bước vào, đó cũng là vì sao, hắn không có ý định đi vào Tu La Quỷ Tháp đó.
"Sở Phong đệ, chúc ngươi có thể lên tới tầng thứ ba, nghe nói ở tầng thứ ba có thể khiến hạt giống linh quả mọc ra nhánh lá, khi đó hạt giống linh quả này sẽ rất đáng tiền đấy." Nàng thiếu nữ gợi cảm, đưa hạt giống linh quả của mình cho Sở Phong.
"Sở Phong huynh đệ ngươi nhất định có thể, ta chờ ngươi ở ngoài, sau khi ngươi thành công thì đến tìm ta, ta mời ngươi ăn tiệc!"
Chàng thiếu niên khỏe mạnh, cũng đưa hạt giống linh quả của mình cho Sở Phong, đồng thời đưa cho Sở Phong một địa chỉ, đó là nơi nghỉ ngơi của anh ta bên ngoài giới linh công hội. Tuy nhận hạt giống linh quả thực sự có giá trị không nhỏ, nhưng dưới sự giúp đỡ của Sở Phong, bọn họ đã miễn phí nhận được giới linh áo bào trắng, tiết kiệm được một ngàn viên nguyên châu, nên rất cảm kích Sở Phong, tự nhiên không để ý hạt giống linh quả này.
Sau khi chàng thiếu niên khỏe mạnh và nàng thiếu nữ rời đi, Sở Phong cũng tiến vào quảng trường, tất cả những người chuẩn bị bước vào giới linh quỷ tháp đều đang chờ ở đây, đợi đến khi trời tối, lúc Tu La Quỷ Tháp mở ra mới bước vào bên trong.
Và khi Sở Phong vừa bước vào quảng trường này, một đôi mắt lộ sát cơ cũng đã lặng lẽ để mắt tới Sở Phong.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận