Tu La Võ Thần

Chương 3825: Sớm đã bị xem thấu

"Khốn kiếp, ngươi lại dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?"
"Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Sau khi bị thương, trên mặt Mạnh Như Phi, phần nhiều không phải là đau đớn, mà là phẫn nộ. Trước mặt người mà mình ngưỡng mộ, lại bị người đánh trọng thương, điều này khiến hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, cho nên mới tức giận như vậy.
Và tất cả chuyện này, đều là do Sở Phong gây ra.
"Ta biết ngươi là ai, không cần phải cường điệu."
"Ngươi chỉ cần biết, trong mắt ta, ngươi cũng giống bọn chúng, đều là rác rưởi là được." Mà đối với Mạnh Như Phi đầy mắt sát ý, Sở Phong lại chẳng thèm liếc nhìn.
Thái độ đó, chính là hoàn toàn không hề xem Mạnh Như Phi ra gì.
"Ngươi!!!"
Mạnh Như Phi còn định nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, thì đã nghe thấy một tiếng 'phanh', Mạnh Như Phi vốn đang ngồi dưới góc tường, liền lần nữa hung hăng đâm vào trên vách tường.
Là Sở Phong, Sở Phong như quỷ mị, đi đến trước mặt Mạnh Như Phi, đồng thời dùng tay bóp lấy cổ Mạnh Như Phi, mạnh mẽ xách Mạnh Như Phi lên, áp vào trên vách tường.
"Ta Tu La là người hiểu lý lẽ, ngươi không trêu chọc ta, ta sẽ không trêu chọc ngươi."
"Nhưng ta đã nhắc nhở qua ngươi, cho nên tốt nhất ngươi nên minh bạch vị trí của mình."
"Ta sẽ không quan tâm phía sau ngươi có ai chống lưng, nhưng chỉ cần ngươi chọc ta khó chịu, ta tùy thời có thể lấy mạng ngươi."
Lời của Sở Phong nói có vẻ hời hợt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo thấu xương.
Mạnh Như Phi đối mặt với Sở Phong, khi nhìn thấy ánh mắt này của Sở Phong, ngọn lửa giận đang bùng cháy trong cơ thể hắn trong chớp mắt liền bị dập tắt, thậm chí cả cơ thể hắn, từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh run.
Chỉ từ ánh mắt này, hắn liền nhìn ra, tên gia hỏa có tên Tu La này, không phải là nói đùa, hắn thật sự sẽ giết mình.
"Tu La, ngươi đừng ỷ vào tu vi mình mạnh, mà ở đây làm càn."
"Ngươi nên biết, Mạnh Như Phi không chỉ có tu vi xuất chúng, mà giới linh thuật của hắn cũng rất lợi hại."
"Tu vi của ngươi dù có mạnh hơn, thì ở đây cũng không có tác dụng, ở đây chỉ có giới linh thuật mới có ích thôi."
Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn vang lên, đó là một tên nam tử có khuôn mặt trắng trẻo.
Từ khi Sở Phong dạy dỗ Lý Tiêu, luôn có người bí mật truyền âm cho Mạnh Như Phi, hi vọng Mạnh Như Phi có thể dạy dỗ Sở Phong.
Mà tên nam tử này, chính là một trong số đó, đồng thời hắn là kẻ đáng ghét nhất trong số đó.
Những người này bí mật truyền âm, đều bị Sở Phong nghe được, cho nên hắn đã nói gì, Sở Phong đều biết.
Tên gia hỏa này, không chỉ nhiều lần hi vọng Mạnh Như Phi dạy dỗ Sở Phong, mà còn ở trong lúc bí mật truyền âm, nhục mạ Sở Phong, để Mạnh Như Phi ra tay, còn vu hãm Sở Phong, nói Sở Phong nhìn chằm chằm vào mông Ân Trang Hồng, thật sự là vô sỉ đến cực điểm.
"Ngươi đây là đang cảnh cáo ta?" Sở Phong nhíu mày, cất giọng hỏi.
"Ta... ta đây là nhắc nhở ngươi, để ngươi rõ ràng mình bao nhiêu cân lượng." Tên nam tử kia vốn muốn giận dữ mắng mỏ Sở Phong, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Phong, thì có chút sợ, đem những lời khó nghe định nói ra, nói uyển chuyển hơn rất nhiều.
'Ô oa-'
Nhưng ngay khi lời nói của hắn vừa dứt, thì đã thấy Sở Phong phất tay áo một cái, lập tức kình phong quét ngang ra.
Mà vị kia liền ngã bay đi, lúc rơi xuống đất thì máu me khắp người, vết thương còn nghiêm trọng hơn cả Lý Tiêu và Mạnh Như Phi, đã trực tiếp ngất đi.
Mặc dù hắn đã sợ, nhưng hắn vẫn phải trả giá thảm hại cho những lời nói của mình.
"Còn ai muốn nhắc nhở ta sao?" Sở Phong quét ánh mắt lạnh lẽo về phía những tiểu bối còn lại.
"Khụ..." Các tiểu bối ánh mắt né tránh, không ai dám trả lời.
Chuyện đến nước này, bọn hắn đã hiểu rõ, người có tên Tu La này là cỡ nào ngông cuồng.
Huống hồ, khi tận mắt nhìn thấy, ngay cả Mạnh Như Phi cũng bị đánh bại, thì đã nói cái tên gia hỏa Tu La này, rất có thể là một vị Nhị phẩm Tôn giả.
Nhị phẩm Tôn giả, đặt ở toàn bộ Gia Thiên Tinh vực, vậy cũng là tồn tại cao cấp nhất trong lớp tiểu bối.
Đương nhiên, vẫn còn một khả năng khác, đó chính là tên gia hỏa này, căn bản không phải là một tên tiểu bối.
Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều cảm thấy, khả năng thứ hai càng hiện thực hơn.
Dù sao, là một tiểu bối mà có được tu vi của Nhị phẩm Tôn giả, thật sự là quá khó khăn, mà người có tu vi đó, thì không ai mà không phải là những nhân vật nổi danh khắp Gia Thiên Tinh vực, thế nhưng Tu La này, bọn hắn lại mới vừa gặp, trước đó thậm chí chưa từng nghe qua.
"Gã này, nhất định không phải tiểu bối, haizz, thân là trưởng bối, mà lại đến đây ức hiếp vãn bối, thật là quá vô sỉ."
Nghĩ đến đây, bọn gia hỏa này đối với Sở Phong càng thêm căm hận.
Đương nhiên, sự căm hận cùng khó chịu của bọn chúng, vẫn cứ chỉ dám chôn ở trong lòng, bên ngoài không ai dám đối đầu với Sở Phong.
"Vậy... vậy Tu La huynh đệ, ta mở cửa bây giờ nhé?" Phạm Trù hỏi.
"Phạm Trù huynh, mở cánh cửa thứ tư." Sở Phong nói.
"Được." Phạm Trù cũng không do dự, tay cầm chìa khóa, liền đi mở cánh cửa đồng thứ tư.
Răng rắc-
Chìa khóa vừa mới chuyển động, cánh cửa đồng liền được mở ra, chỉ là chìa khóa còn chưa kịp rút ra khỏi cửa, đã hóa thành một sợi quang mang rồi từ từ tan biến.
Quả nhiên, giống như dự đoán của mọi người, bọn họ chỉ có một cơ hội để lựa chọn.
Oanh-
Bỗng nhiên, cánh cửa đồng mở ra, một luồng sức mạnh như thủy triều, trong chớp mắt đã ùa vào bên trong.
Thủy triều kia, chính là những phù chú tụ lại mà thành, phù chú nhúc nhích, tựa như có sinh mệnh.
Sức mạnh phù chú này, nuốt chửng tất cả tiểu bối, khiến chúng không thể động đậy.
"Ha ha ha ha"
"Không nghe lời ta, đây chính là kết cục."
Bỗng nhiên, một tiếng cười chế nhạo vang lên, là của Mạnh Như Phi.
Hắn cho rằng Sở Phong đã chọn sai cửa, nên mới có kết cục như thế, vì vậy liền mở miệng giễu cợt.
Và cùng lúc đó, những tiểu bối khác cũng nghĩ giống Mạnh Như Phi, đều cho rằng Sở Phong chọn sai, nên mới thành ra như vậy.
Trong chốc lát, đủ loại chửi mắng Sở Phong không ngừng vang lên, đương nhiên những lời chửi mắng này, chỉ là mọi người vụng trộm nói ở trong lòng, bọn chúng vốn dĩ không dám thật sự nói ra.
"Ngươi còn chưa động thủ, lãng phí thời gian làm gì?"
Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang lên trong tai Sở Phong, đó là bí mật truyền âm, và người nói chuyện đó, chính là Ân Trang Hồng.
Sở Phong nhìn về phía Ân Trang Hồng, phát hiện nữ tử lạnh lùng đó, lúc này đang nhìn mình.
"Sao ngươi biết, ta có thể phá vỡ trận pháp này?" Sở Phong dùng phương thức bí mật truyền âm để hỏi lại.
"Ta biết ngươi là ai, không cần phải giả bộ đâu." Ân Trang Hồng nói.
Nghe đến đây, trong lòng Sở Phong căng thẳng, sau đó lại thoải mái bật cười.
Quả nhiên, cuối cùng Sở Phong vẫn không thể nào giấu diếm qua được Ân Trang Hồng, xem ra ngay từ đầu, Ân Trang Hồng đã biết mình là ai rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận