Tu La Võ Thần

Chương 2601: Vượt mọi chông gai

Cái trận pháp kia như thể đang nhai nuốt, mềm oặt một hồi, mới bình tĩnh trở lại. Nhưng khi trận pháp kia bình tĩnh trở lại, cái lối ra tựa như cánh cổng kia vẫn chưa mở ra.
Tình huống này, dù trận pháp đã tĩnh lặng, đám người vây xem vẫn không thể bình tĩnh.
"Sở Phong, Sở Phong, ta là Anh Minh Triều, ngươi có nghe được lời ta không?"
"Sở Phong, ta là Tử Huân Y, nếu ngươi không sao, có thể trả lời một tiếng?"
Anh Minh Triều và Tử Huân Y, cùng tộc trưởng Hộ Trận nhất tộc và những nhân vật lớn khác, giờ phút này đều luống cuống. Trận pháp kia cực kỳ quỷ dị, cho dù là Anh Minh Triều và Tử Huân Y vận hành đại trận này, thứ có thể liên lạc với Sở Phong, cũng không thể thấy tình hình bên trong, đồng thời không thể bắt được bóng dáng của Sở Phong.
Trước mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Phong có thể gặp bất trắc, làm sao bọn họ không hoảng hốt? Dù sao, đây chính là nơi không biết chôn vùi bao nhiêu thiên tài kinh khủng. Nhất là khi Anh Minh Triều và Tử Huân Y truy hỏi, trận pháp vẫn không có phản ứng, mọi người càng thêm xác định, Sở Phong có thể đã gặp phải bất trắc.
"Ai, Sở Phong tiểu hữu thật là cố chấp, sao không nghe theo lời thành chủ đại nhân, bây giờ gieo gió gặt bão rồi."
"Thật đáng tiếc, một đời tuyệt thế kỳ tài, cứ vậy mà bỏ mình, đây là tổn thất của Bách Luyện phàm giới ta."
Trong lúc nhất thời, đám người vây xem xôn xao, có người tiếc nuối, có người đau lòng, cũng có người trách Sở Phong tùy hứng làm bậy, không nghe lời Anh Minh Triều, mới rơi vào tình cảnh này.
"Đều im miệng cho ta."
"Nếu còn ai nói Sở Phong không phải, ta sẽ cắt đầu lưỡi hắn." Tử Huân Y bỗng nhiên quát lớn, thanh âm giận dữ, không chỉ vang vọng đất trời, còn rót vào linh hồn đám người, dọa những người ở đây thân thể đều run lên.
Trong khoảnh khắc, tất cả đều ngậm miệng, dù là những người tiếc hận cũng không dám hé răng. Bởi vì biểu hiện của Tử Huân Y lúc này vô cùng đáng sợ, nếu họ còn trêu vào nàng, chỉ sợ không chỉ mất cái lưỡi, mà còn mất mạng. Mà cũng không thể trách Tử Huân Y, nàng và Sở Phong quen biết không lâu, nhưng lại rất coi trọng Sở Phong, nếu không đã không đến cứu hắn. Hiện tại, Sở Phong có lẽ đã gặp chuyện, những người này lại ngồi đó châm chọc, nàng tự nhiên không nhịn được.
Ầm
Nhưng đúng lúc mọi người cảm thấy Sở Phong đã gặp bất trắc. Trận pháp chợt bùng lên ánh sáng quỷ dị, một lúc sau, cánh cửa đóng chặt lại mở ra. Khi cánh cửa mở, tất cả đều chuyển ánh mắt sang, không khỏi nhìn về cánh cửa đó. Dưới muôn vàn ánh mắt, một bóng người bước ra.
Người này không ai khác, chính là Sở Phong. Chỉ là Sở Phong giờ phút này so với khi tiến vào trận pháp hoàn toàn khác biệt. Sở Phong hiện giờ đang mặc một bộ chiến giáp màu vàng, chiến giáp này mặc dù chỉ là ánh sáng, nhưng không phải do kết giới ngưng tụ thành, rốt cuộc là vật chất gì, mọi người khó đoán.
Ngoài kim giáp, tay trái Sở Phong còn kéo một chiếc la bàn màu vàng, trên la bàn có ánh sáng xoay tròn, rực rỡ chói mắt, khí thế phi phàm. Còn tay phải Sở Phong nắm một thanh đao lớn màu vàng, tuy mọi người không cảm nhận được uy thế của đại đao, nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt thường, cũng có thể cảm thấy uy lực của nó không tầm thường.
Quan trọng nhất là, tinh thần Sở Phong lúc này rất tốt, thậm chí còn tốt hơn khi mọi người lần đầu gặp hắn. Hiển nhiên, Sở Phong đã hoàn toàn bình phục.
"Thành công rồi, Sở Phong hắn thành công rồi!!!". Trong đám người, lại một lần nữa truyền đến tiếng hò reo như sấm dậy. Chỉ là lần này, không còn những lời xì xào bàn tán, mà là những tiếng reo hò. Tất cả mọi người đều ăn mừng, ăn mừng vì Sở Phong không chết, ăn mừng vì Sở Phong đã thành công.
"Trận pháp kia dường như có hiệu quả cách ly, ta nghe được lời các vị tiền bối, nhưng ta nói chuyện thì các vị tiền bối lại không nghe được, để các vị tiền bối lo lắng rồi." Sở Phong có chút hổ thẹn nói.
Giống như lời hắn nói, dù ở trong trận pháp chữa thương, Sở Phong vẫn có thể nghe được tiếng của mọi người. Khi Anh Minh Triều hỏi Sở Phong, hắn đã trả lời, nhưng rõ ràng, Anh Minh Triều không nghe được. Rõ ràng mình không sao, lại làm mọi người lo lắng, Sở Phong tự nhiên có chút áy náy.
"Không sao, ngươi không việc gì là tốt, ngươi không sao là tốt rồi." Tử Huân Y giờ phút này đã thay đổi hoàn toàn, trên mặt không còn tức giận, thay vào đó là nụ cười tươi tắn.
"Sở Phong, một thân bảo vật này, đều là đoạt được từ trong trận pháp sao?" Anh Minh Triều hỏi.
"Anh tiền bối, đây đúng là từ trong trận pháp chữa thương đoạt được, kim giáp, la bàn, chiến đao, đều có những sức mạnh riêng, chúng có thể giúp ta phá giải trận sinh tử này." Sở Phong đáp.
"Tốt, tốt, tốt, cái này thực sự quá tốt."
"Xem ra ngươi lần này cược đúng, những gì ngộ ra trong ảo cảnh quả thật hữu dụng."
"Nếu vậy, Sở Phong, việc này không nên chậm trễ, tranh thủ lúc bảo vật còn chưa biến mất, ngươi hãy lập tức phá trận đi." Anh Minh Triều thúc giục.
Chỉ nhìn bằng mắt thường, ông cũng có thể cảm nhận được kim giáp trên người Sở Phong hay đao và la bàn, đều không phải bảo vật thực chất. Mà không phải bảo vật thực chất thì sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán, Anh Minh Triều sợ bảo vật tan biến quá sớm, ảnh hưởng đến việc phá trận của Sở Phong.
"Vãn bối cũng có ý đó." Sở Phong nói xong liền vận dụng phương pháp phá trận mà mình lĩnh ngộ trong ảo cảnh, phá giải từng trận pháp nơi này. Sở dĩ làm vậy, theo Sở Phong, cái gọi là sinh tử trận, căn bản không có lối ra. Muốn sống sót ra ngoài, phải phá toàn bộ sát trận ở đây.
Ban đầu, dựa vào những gì lĩnh ngộ được trong ảo cảnh, Sở Phong chỉ có ba phần nắm chắc có thể phá giải được trận sinh tử này. Nhưng may mắn thay, trận pháp chữa thương kia không chỉ chữa khỏi hoàn toàn thương thế của Sở Phong, mà còn ban cho hắn sức mạnh đặc biệt. Sức mạnh đặc biệt này chính là kim giáp, chiến đao, và la bàn. Ba món này đều có tác dụng phá trận, có chúng, cơ hội phá trận của Sở Phong đã tăng từ ba phần lên năm phần.
Năm phần, đây đã là tỷ lệ rất cao. Nhưng dù vậy, vẫn là một canh bạc sinh tử, Sở Phong không dám xem thường. Mỗi bước đều cân nhắc tỉ mỉ trước khi thi triển thủ đoạn phá trận. Nhưng dù Sở Phong có cẩn thận đến đâu, nhiều sát trận trong sinh tử trận cũng không phải dạng vừa. Một đường xông tới, Sở Phong nhiều lần bị thương nặng, nhưng may là có kim giáp. Kim giáp không ngăn được lực tấn công, nhưng có công hiệu chữa thương, cho nên giờ phút này Sở Phong chỉ cần không bị thương chí mạng, liền không cần sợ. Bất kỳ vết thương ngoài da nào đều được kim giáp chữa trị.
Còn la bàn mới là tấm chắn phòng ngự cực mạnh, dù chỉ có thể ngăn cản tấn công chính diện, nhưng với Sở Phong, đó đã là một thủ đoạn phòng ngự cực kỳ mạnh. Và thanh chiến đao chính là một món lợi khí, có thể chém mở mọi thứ trong sinh tử trận này.
Nhưng sát trận trong sinh tử trận này không phải chém mở là có thể giải, mà vẫn cần dựa vào kết giới chi thuật, nếu không cưỡng ép chặt đứt, nó vẫn sẽ lại xuất hiện.
Nhưng cũng may, theo việc phá vỡ ngày càng nhiều trận pháp, Sở Phong càng thêm thuần thục, việc phá giải các trận pháp tiếp theo cũng ngày càng dễ dàng. Nhất là với những người bên ngoài, thấy Sở Phong băng qua những sát trận mạnh mẽ và kinh khủng mà không hề sợ hãi. Có thể nói là vượt mọi chông gai, uy phong lẫm liệt, phong thái vương giả, bộc lộ hoàn toàn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận