Tu La Võ Thần

Chương 4193: Bị kích thích?

Chương 4193: Bị kích thích?
Khi biết được Sở Phong cũng tiến vào nơi này, Triệu lão đầu liền lập tức dẫn theo cháu gái Triệu Mộng Lộ đến gặp. Mặc dù không nói rõ, nhưng Sở Phong cảm nhận được Triệu lão đầu rất muốn tác hợp hắn và Triệu Mộng Lộ.
"Sở Phong tiểu hữu à, Kim Hạc lão đầu cũng không ít lần khen ngợi ngươi với chúng ta."
"Nói ngươi là người mà hắn gặp được, là thiên tài tu võ mạnh nhất từ trước đến nay."
"Không biết tu vi hiện tại của ngươi thế nào rồi?"
Đột nhiên, Triệu lão đầu hỏi Sở Phong.
Vừa dứt lời, không đợi Sở Phong mở miệng, Kim Hạc Chân Tiên đã lên tiếng.
"Triệu lão đầu, ta sợ ngươi bị dọa đấy, nên tiêm phòng trước cho ngươi."
"Thiên phú của Sở Phong tiểu hữu phi thường cao minh."
"Dù ta và hắn mới tách ra mấy năm ngắn ngủi, nhưng tu vi của hắn không thể trì trệ, rất có thể đã tăng vọt."
Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Được được được, không cần ngươi nói, ta muốn nghe Sở Phong tiểu hữu nói."
Triệu lão đầu mất kiên nhẫn liếc Kim Hạc Chân Tiên, rồi mới nhìn về phía Sở Phong.
Cùng lúc đó, Kim Hạc Chân Tiên và Triệu Mộng Lộ cũng đều nhìn về phía Sở Phong.
Trong mắt họ đều tràn đầy mong đợi.
Thấy họ kỳ vọng vào mình, Sở Phong có chút ngượng ngùng, sợ bọn họ thất vọng nên khẽ hắng giọng rồi mới lên tiếng.
"Nói ra thật xấu hổ, Sở Phong tuy tu luyện chăm chỉ nhưng tu vi tăng trưởng vẫn còn thiếu."
"Bây giờ cũng chỉ vừa mới bước vào Chí Tôn cảnh mà thôi."
"Cái gì?! Chí Tôn cảnh?!"
Vừa nghe Sở Phong nói, ba người đều kinh hãi.
"Sở Phong, ngươi nói ngươi bây giờ là Chí Tôn cảnh?"
Kim Hạc Chân Tiên hỏi lại.
"Ừm, nhất phẩm Chí Tôn."
Sở Phong đáp.
"Tê..."
Nghe Sở Phong xác nhận, Kim Hạc Chân Tiên lập tức hít sâu một hơi.
Nhưng cùng lúc đó, lại cau mày, lộ vẻ buồn rầu.
"Kim Hạc tiền bối, ngài sao vậy?"
Sở Phong hỏi.
"Không sao không sao."
"Sở Phong à, ngươi vừa vào đây, trải qua kết giới trận pháp đáng sợ kia, chắc chắn thân thể khó chịu. Nhưng đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
"Chúng ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Nghỉ ngơi tốt, có lẽ tu vi ngươi cũng sẽ hồi phục nhanh hơn."
Kim Hạc Chân Tiên vừa nói vừa đẩy Sở Phong về tẩm điện.
Sở Phong cũng không muốn tán gẫu với Triệu lão đầu và Triệu Mộng Lộ nữa. Nghe Kim Hạc Chân Tiên nói vậy, hắn liền gật đầu rồi về tẩm điện nghỉ ngơi.
"Ai..."
Chỉ khi Sở Phong đi rồi, Kim Hạc Chân Tiên mới thở dài: "Xem ra Sở Phong tiểu hữu đã bị kích thích không ít rồi."
"Đúng vậy, thế mà còn sinh ảo tưởng, còn nói mình là Chí Tôn cảnh, hắn có biết Chí Tôn cảnh là khái niệm gì không?"
Triệu Mộng Lộ nói.
"Mộng Lộ, không được vô lễ."
Triệu lão đầu khiển trách.
"Gia gia, không phải cháu vô lễ, nhìn hắn xem, lại còn nói hắn là Chí Tôn cảnh."
"Kim Hạc gia gia không phải nói lúc trước chia tay Sở Phong tại Bách Luyện Phàm Giới, Sở Phong chỉ mới là Vũ Tổ cảnh sao?"
"Mấy năm ngắn ngủi, tu vi hắn làm sao có thể thay đổi lớn như vậy?"
"Nếu hắn nói bây giờ đã bước vào Chân Tiên cảnh, thì miễn cưỡng còn tin được."
"Nhưng hắn lại nói bước vào Chí Tôn cảnh, đây chẳng phải là quá ảo sao?"
"Đừng nói cháu không tin, gia có tin không?"
Triệu Mộng Lộ hỏi Triệu lão đầu.
"À..."
"Cái này..."
Mặc dù Triệu Mộng Lộ nói khó nghe, nhưng Triệu lão đầu cũng không thể phủ nhận rằng lời nàng rất đúng.
Thực tế, ngay cả Kim Hạc Chân Tiên cũng lắc đầu liên tục, thở dài không ngừng. Ngay cả ông cũng thấy câu trả lời của Sở Phong quá sức tưởng tượng. Dù Sở Phong có thiên phú đến đâu, cũng không thể chỉ trong mấy năm ngắn ngủi vượt qua Chân Tiên, Thiên Tiên, Võ Tiên, Tôn Giả để bước vào Chí Tôn cảnh.
Chớ nói Chí Tôn cảnh, chỉ cần đạt Tôn Giả cảnh, cũng đã có thể tung hoành tại Đại Thiên Thượng Giới rồi.
Nên biết, Kim Hạc Chân Tiên là cung chủ Đường Hoàng Cung, tu luyện đến nay vẫn dừng lại ở đỉnh phong Võ Tiên cảnh. Mà Đường Hoàng Cung lại là thế lực mạnh nhất nhì ở Đại Thiên Thượng Giới, chỉ sau Sở Thị Thiên Tộc.
Theo Kim Hạc Chân Tiên biết, người mạnh nhất Sở Thị Thiên Tộc cũng chỉ là Tôn Giả sơ kỳ. Sở Phong dù thiên phú dị bẩm, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy bước vào Chí Tôn cảnh.
Đây là lý do tại sao Kim Hạc Chân Tiên cho rằng Sở Phong bị kích thích. Ông không hề nghi ngờ Sở Phong đang nói dối. Vì ông biết Sở Phong không phải loại người hay nói mạnh miệng. Ông chỉ cảm thấy Sở Phong bị kích thích nên tư tưởng không ổn định, mới nói ra lời như vậy.
"Mộng Lộ à, Sở Phong tiểu hữu vừa đến đây, không thích ứng là bình thường."
"Nhưng thiên phú của hắn, ta đã thấy qua, hắn thực sự là kỳ tài tu võ hiếm có, là thiên tài yêu nghiệt."
"Ta nghe nói con nấu cơm rất có bản lĩnh."
"Chi bằng con ngày thường chăm sóc Sở Phong nhiều hơn, thường xuyên trò chuyện với hắn, có lẽ tâm tình hắn tốt hơn, tinh thần cũng sẽ mau hồi phục."
"Đợi đến khi tu vi hắn hồi phục, khi đó hắn rốt cuộc là cảnh giới nào, chúng ta sẽ biết thôi."
"Theo ta đoán, thiên phú của Sở Phong tiểu hữu, bước vào Chân Tiên cảnh chắc chắn không khó, kể cả bước vào Thiên Tiên cảnh cũng không phải không có khả năng."
Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Thiên Tiên cảnh?"
"Kim Hạc gia gia, ngài nói thật sao?"
"Tuổi của hắn mà đã có tu vi Thiên Tiên cảnh sao?"
Triệu Mộng Lộ rất khó tin.
"Ta lừa con bao giờ đâu, Mộng Lộ."
Kim Hạc Chân Tiên đáp.
"Đúng, Kim Hạc lão nhân này xưa nay không nói dối."
"Mộng Lộ, con phải chăm sóc Sở Phong thật tốt đấy, người có thiên phú như vậy, nếu không bị kẹt ở cái nơi này, chắc chắn không thèm để mắt đến con đâu, con nên nắm chắc cơ hội, biết không?"
Triệu lão đầu cũng ở một bên nói vào.
"Vâng gia gia."
Triệu Mộng Lộ gật đầu.
Hôm sau, tu vi Sở Phong vẫn chưa hồi phục, dứt khoát hắn ra ngoài đi dạo. Hắn muốn tìm hiểu tình hình nơi đây. Đúng như lời Kim Hạc Chân Tiên nói, người ở đây đều bị kết giới đen cuốn vào, nhưng thời gian đã quá lâu, họ đã thích nghi với cuộc sống ở đây. Nhìn qua không giống những người bị giam cầm, bởi vì mọi người đều vui vẻ, bầu không khí rất hòa hợp.
Chuyện này cũng bình thường thôi, vì có những người bị mắc kẹt quá lâu, đã kết hôn sinh con ở đây. Triệu lão đầu là một ví dụ, ông đến đây rồi tìm một bạn đời, sau đó sinh con trai, rồi mới có Triệu Mộng Lộ. Thế nên, chớ nói Triệu Mộng Lộ, cô đã sinh ra và lớn lên ở đây, mà ngay cả cha Triệu Mộng Lộ cũng sinh ra và lớn lên tại đây. Đối với họ, họ không hiểu biết về thế giới bên ngoài, cũng không biết sự nguy hiểm bên ngoài. Về chuyện bên ngoài, tất cả chỉ là nghe nói. Những gì họ biết và thực sự hiểu chỉ có ở nơi này. Vì vậy, nhiều người trong số họ không khao khát nhìn thế giới bên ngoài, họ cảm thấy bị giam cầm mãi ở đây cũng rất tốt. Dù sao, đối với họ, có lẽ nơi này mới là thế giới của họ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận