Tu La Võ Thần

Chương 2205: Thầy trò tâm sự

Chương 2205: Thầy trò tâm sự "Lão già? Đản Đản, ngươi nói có phải là phó hội trưởng Hồng Điệp Hội kia không?" Sở Phong hỏi.
"Ngoài hắn ra thì còn ai nữa, chẳng lẽ ngươi không thấy, đây là một tên có máu phản bội sao?" Đản Đản nói.
"Ngược lại cũng đúng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của Hồng Điệp Hội, ta dường như không có lý do gì để nhúng tay." Sở Phong nói.
"Xin nhờ, ngươi có quá nhiều lý do có được không." Đản Đản kích động đứng dậy, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Sở Phong như sắt vụn không thành thép.
"Thực ra, tiền bối Lưu đối với ta không tệ, mà hội trưởng Hồng Điệp Hội lại là đệ tử của nàng, vì tiền bối Lưu, ta dường như có lý do giúp họ đối phó với phó hội trưởng kia, nhưng dù sao ta không phải người Hồng Điệp Hội... nếu như..."
"Đồ ngốc, ta không nói về cái này." Đản Đản cắt ngang lời Sở Phong.
"Vậy còn có lý do gì?" Sở Phong hiếu kỳ hỏi.
"Lý do gì?" Đản Đản hai tay chống nạnh, nói: "Hắn đánh ngươi bị thương, đó chính là lý do để ngươi giết hắn."
Nghe lời này, Sở Phong chợt cười, rồi hắn cũng đứng lên, nói: "Đây quả thật là một lý do."
Mà khi Sở Phong nói xong, trong mắt hắn cũng hiện lên một vòng hàn ý.
Hôm nay, hắn rõ ràng mới gặp Triệu Nhược Phàm lần đầu, hai người có thể nói không oán không thù, nhưng hắn lại ra tay với mình, không những làm mình bị thương, còn khiến mình nằm trên đất.
Mối thù này, Sở Phong thực sự không thể không báo, thêm vào đó, Sở Phong cảm thấy nhân phẩm của người này không tốt, lại có ác ý rất lớn với Lưu Thành Khôn.
Sở Phong liền quyết định, dứt khoát một lần cho xong, diệt trừ người này, dù sao giữ lại hắn, cũng là tai họa.
"Như vậy mới giống Sở Phong ta quen." Thấy Sở Phong như vậy, Đản Đản mới vui vẻ cười.
Quá hiểu Sở Phong, nàng đã nhìn ra, Sở Phong đã có sát tâm, Triệu Nhược Phàm kia sớm muộn gì cũng phải chết.
Và trên thực tế, Đản Đản cố ý đánh thức Sở Phong, nàng nhìn ra, Sở Phong vì không gia nhập Hồng Điệp Hội, mà trở nên bó tay bó chân.
Nếu là bình thường, một người dám ra tay với Sở Phong, thậm chí còn khiến Sở Phong nằm bẹp xuống đất, Sở Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
Nhưng lần này, Sở Phong lại không truy cứu tới cùng, chỉ là vì Triệu Nhược Phàm kia là người Hồng Điệp Hội, Sở Phong cảm thấy mình không gia nhập Hồng Điệp Hội, thì không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Hồng Điệp Hội, lại càng không nên đối phó với người của Hồng Điệp Hội.
Mà sở dĩ hắn cảm thấy như vậy, kỳ thực vẫn là áy náy với Lưu Thành Khôn, dù sao... hắn nhiều lần cự tuyệt lời mời của Lưu Thành Khôn.
Nhưng bây giờ, Đản Đản đã nhắc nhở Sở Phong, muốn đối phó một người, không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần một lý do đơn giản là đủ rồi.
Và cùng lúc đó, tại một cấm địa vô cùng bí ẩn của Hồng Điệp Hội, hội trưởng Hồng Điệp Hội và Lưu Thành Khôn đang ở chỗ này.
"Hội trưởng đại nhân, hôm nay cảm ơn ngươi đã ra tay, phó hội trưởng Triệu cố ý làm khó dễ ta, nếu không phải ngươi nói Sở Phong là do ngươi mời đến, e là ta khó mà xuống nước được." Lưu Thành Khôn vẻ mặt cảm kích nói.
"Sư tôn, ở đây không có người ngoài, người đừng gọi ta là hội trưởng đại nhân, gọi tên ta là được." Hội trưởng Hồng Điệp Hội nói.
"Hội trưởng đại nhân, mặc kệ có người khác hay không, người đều là hội trưởng, ta nên tôn xưng người." Lưu Thành Khôn cung kính nói.
"Nhưng sư tôn, vị trí hội trưởng này, vốn nên là của người, dù sao Hồng Điệp Hội này, là do mẹ người tự tay sáng lập, người..." Nói rồi, hội trưởng Hồng Điệp Hội có chút kích động, dường như cô ấy cảm thấy bất công cho Lưu Thành Khôn.
"Ai, thể trạng của ta ta rõ, bao nhiêu năm nay, nếu không nhờ con một mực chữa trị cho ta, ta đã sớm chết, còn gì mà kế thừa Hồng Điệp Hội nữa."
"Hơn nữa, thực lực con vẫn còn đó, con làm hội trưởng, không ai dám không phục, dù là Triệu Nhược Phàm cũng phải phục."
"Nhưng nếu ta làm hội trưởng, thì ai sẽ chịu phục, e rằng Hồng Điệp Hội sẽ hủy trong tay ta." Lưu Thành Khôn cười khổ nói.
"Sư tôn, người là bị bệnh tật quấn thân, nên mới khiến tu vi bị ảnh hưởng, nếu không phải người trời sinh mắc bệnh này, tu vi sao chỉ dừng lại ở nhất phẩm Võ Tổ, có khi bây giờ đã là ngũ phẩm Võ Tổ rồi cũng nên." Hội trưởng Hồng Điệp Hội nói.
"Đây là mệnh rồi, nói nhiều cũng vô dụng." Lưu Thành Khôn cười khoát tay.
"Không, sư tôn, đây không phải là mệnh, mệnh là do người định, không phải do trời định."
"Ta đã nghĩ ra cách chữa khỏi bệnh này cho người, người xem này." Hội trưởng Hồng Điệp Hội, vẻ mặt tươi cười mang hai tấm lệnh bài ra.
Hai tấm lệnh bài này, nhìn có vẻ bình thường, chỉ là hai miếng lệnh bài làm từ gỗ mà thôi.
Nhưng hai tấm lệnh bài này, tuyệt đối không bình thường, bên trong mơ hồ lóe ra chút tia sáng, quang mang kia không phải ánh sáng thông thường, mà là kết giới chi lực, hơn nữa là Tiên cấp kết giới chi lực.
Nhất là khi Lưu Thành Khôn nhìn thấy bốn chữ lớn trên lệnh bài, càng thay đổi sắc mặt.
Bốn chữ đó chính là "Kim Hạc Chân Tiên!!!".
"Kim Hạc Chân Tiên, Tiểu Lỵ, con lấy được lệnh mời của Kim Hạc Chân Tiên rồi sao?!" Lưu Thành Khôn vô cùng kích động hỏi.
"Sư tôn, cuối cùng người chịu gọi tên con rồi." Lúc này, hội trưởng Hồng Điệp Hội, cười rất tươi, sau đó gật đầu nói: "Đây thực sự là lệnh mời do Kim Hạc Chân Tiên cấp cho."
"Sư tôn, người cũng biết, muốn chữa bệnh cho người, chỉ có Tiên bào Giới Linh sư mới có thể làm được, mà Kim Hạc Chân Tiên này, không chỉ là một vị Tiên bào Giới Linh sư, còn là một cường giả cấp Chân Tiên, linh thuật giới của ông ấy, vượt xa những Tiên bào Giới Linh sư bình thường khác." Hội trưởng Hồng Điệp Hội nói.
Còn Lưu Thành Khôn thì liên tục gật đầu, hắn đương nhiên biết Chân Tiên lợi hại thế nào, đây chính là tồn tại áp đảo trên cả Võ Tổ.
Nếu nói cảnh giới Võ Tổ đã là giới hạn cực hạn sức mạnh của nhân loại nhục thân, vậy thì Chân Tiên cảnh, chính là tồn tại đã siêu thoát khỏi sự trói buộc của thân thể nhân loại.
"Tuy muốn Kim Hạc Chân Tiên chữa bệnh cho sư tôn, là điều không thể nào, nhưng lần này Kim Hạc Chân Tiên, tại hội thành tiên được tổ chức tại Vân Hạc Sơn, tự tay luyện chế ra một tòa đại trận, tiến vào trận kia, những Long Văn cấp hoàng bào giới linh sư, liền có cơ hội lĩnh ngộ được phương pháp câu thông Tiên cấp kết giới chi lực."
"Mà lệnh mời này, chính là giấy thông hành để tham gia thịnh hội lần này, ta đã quyết định, ta và phó hội trưởng Triệu cùng đi, hai người chúng ta đều là hoàng bào giới linh sư, dù cho ta không thể một lần trở thành Tiên bào Giới Linh sư, nhưng phó hội trưởng Triệu, cũng có cơ hội trở thành Tiên bào Giới Linh sư."
"Chỉ cần hai người chúng ta có một người trở thành Tiên bào Giới Linh sư, vậy thì có thể chữa trị dứt điểm bệnh tình cho sư tôn."
"Mà chỉ cần bệnh tình của sư tôn khỏi hẳn, sống thêm năm ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề, thành tựu của người sau này, nhất định sẽ vượt qua phó hội trưởng Triệu, lúc đó, ta sẽ để sư tôn làm hội trưởng." Hội trưởng Hồng Điệp Hội rất kích động nói.
Và lúc này, Lưu Thành Khôn vốn đang kích động, lại có chút trầm mặc.
"Sư tôn, người sao vậy, chẳng lẽ người không vui sao?"
"Thực sự, ta đã phải bỏ ra một số tiền lớn, mới mua được hai khối lệnh mời này từ người khác, điều này quả thực tổn hại tích lũy của Hồng Điệp Hội."
"Nhưng sư tôn, ta làm vậy cũng là vì người." Hội trưởng Hồng Điệp Hội nói.
"Tiểu Lỵ à, vi sư biết tấm lòng của con, sao ta có thể trách con, huống hồ con là hội trưởng, con có quyền làm bất kỳ quyết định nào."
"Chỉ là, người cùng con đi đến Vân Hạc Sơn này, có thể đổi một người được không?" Lưu Thành Khôn nói.
"Đổi người?" Hội trưởng Hồng Điệp Hội nhướng mày, nói: "Sư tôn, xin thứ lỗi cho đệ tử bất hiếu, cho đệ tử nói một câu không nên nói."
"Con biết khúc mắc của người và phó hội trưởng Triệu rất sâu, nhưng nếu đặt đại cục lên bàn cân, thì trong số hoàng bào giới linh sư của Hồng Điệp Hội chúng ta, chỉ có hắn và ta có cơ hội trở thành tiên bào mà thôi."
"Nếu để người khác đi, e là sẽ lãng phí một cách vô ích... tấm lệnh mời ta phải bỏ ra một số tiền lớn mới mua được."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận