Tu La Võ Thần

Chương 2748: Cổ đồng chiến xa

Trong ba người, vị có thân hình hơi mập mạp, vung cánh tay lên, cái kết giới ẩn mình kia liền từ vô hình hóa thành hữu hình. Chỉ có điều, khi lớp kết giới vàng rực rỡ xuất hiện thì lại như bị thiêu đốt, bắt đầu tiêu tán, rất nhanh liền biến mất hoàn toàn. Chính là tên nam tử hơi mập mạp kia đã giải trừ trận pháp ẩn mình này.
"Ngươi tên gì?" Nam tử hơi mập nọ nhướng mày, tỏ vẻ rất khó chịu hỏi Sở Phong.
"Ta tên gì, liên quan gì đến ngươi?" Sở Phong lạnh nhạt đáp.
"Cũng phải, ngươi tên gì cũng chẳng liên quan đến ta." Nam tử hơi mập cười nhạt, rồi nói với Sở Phong: "Nhớ kỹ, ta tên Lý Hưởng."
"Vì sao ta phải nhớ tên ngươi?" Sở Phong hỏi.
"Ha ha." Nam tử tên Lý Hưởng lại cười nhạt, rồi nói với Sở Phong: "Bởi vì, ta là người chấm dứt sinh mệnh của ngươi, kết thúc cuộc đời này của ngươi."
Nói xong, Lý Hưởng đột nhiên đưa tay, hướng Sở Phong đánh tới. Chỉ có điều, sau khi hắn tung chưởng ra thì lại không phát ra chút võ lực nào, có thể nói ngay cả một gợn sóng cũng không nhấc lên. Sở Phong có chút không hiểu, không rõ tên Lý Hưởng này đang làm gì, trông như muốn tấn công mình nhưng lại không phóng ra chút võ lực nào.
"Ha ha ha..." Ngay lúc này, Lý Hưởng lại cười ha hả. Hắn vừa cười lớn vừa chỉ vào Sở Phong, nói với hai tên đồng bọn bên cạnh: "Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt của hắn kìa, ta chỉ hù dọa hắn một chút thôi mà hắn đã tưởng ta muốn giết hắn thật rồi, xem bộ dạng sợ hãi của hắn kìa."
"Ha ha, chúng ta thấy cả rồi, đúng là nhát như chuột, như vậy mà còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân?" Hai nam tử bên cạnh Lý Hưởng cũng cười ha hả.
Thấy ba người như vậy, Sở Phong chỉ cảm thấy không nói lên lời. Bản thân hắn rõ ràng là mắt cũng không hề chớp một cái, làm sao có thể nói là sợ hãi? Nghĩ đến đây, Sở Phong đã hiểu ra, ba tên này dù có thể nói là thiên tài tu luyện võ thuật nhưng trí thông minh của chúng lại đơn giản có thể xem như ngu xuẩn. Có lẽ do đối phương quá ngu xuẩn nên ngược lại Sở Phong không muốn so đo với bọn họ, mà là bay thẳng xuống, đỡ lấy tiểu nữ hài có đuôi rắn kia.
"Đồ tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ta khuyên ngươi đừng có xen vào chuyện người khác." Lý Hưởng uy hiếp Sở Phong.
Nhưng Sở Phong lại không thèm để ý tới hắn, mà quay sang hỏi tiểu nữ hài đuôi rắn: "Vì sao bọn hắn lại đánh ngươi?"
"Nha a, tiểu tử thối, lão tử nói chuyện với ngươi, ngươi làm bộ không nghe thấy sao, ngươi không coi chúng ta ra gì hả?"
"Xem ra nhất định phải cho ngươi chút nhan sắc để xem, nếu không ngươi sẽ không biết Lý Hưởng gia gia lợi hại."
Vừa nói, Lý Hưởng liền tản ra khí tức Nhất phẩm Chân Tiên, uy áp như bão táp quét ngang, cuốn về phía Sở Phong. Hắn muốn dùng uy áp của mình thổi bay Sở Phong, để tỏ rõ sự mạnh mẽ của mình. Chỉ là, khi luồng uy áp kia thổi đến trước người Sở Phong rồi lướt qua bên cạnh hắn, chỉ thấy áo choàng của Sở Phong bay phấp phới, tóc cũng bay múa, bụi đất xung quanh càng tung lên tận trời. Thế nhưng chân của Sở Phong vẫn đứng im không động, càng đừng nói đến chuyện bị thương.
"Ngươi tên này? !" Tên nam tử Lý Hưởng há to miệng, nhìn về phía hai người đồng bọn. Nhưng hai người kia cũng như Lý Hưởng, đều đã trợn tròn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Rõ ràng, cả bọn đều không hiểu vì sao sau khi Lý Hưởng ra tay, Sở Phong vẫn bình an vô sự.

Ngay lúc này, Sở Phong hơi động tâm niệm, uy áp của hắn quét ngang ra, trong nháy mắt đã đến gần ba người Lý Hưởng. Ba người bọn họ không kịp chuẩn bị, lập tức bị thổi ngã lăn quay, lăn lộn liên tục. Sở Phong đã nương tay, nên ba người Lý Hưởng chỉ bị thổi lăn lộn vài chục mét rồi dừng lại, chứ không hề bị thương. Ba người họ nhanh chóng bò dậy, nhất là Lý Hưởng, khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Phong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
"Ta s-át, ngươi... ngươi tiểu tử này, đúng là Nhị phẩm Chân Tiên?"
Cảm nhận được tu vi của Sở Phong, sắc mặt của ba người Lý Hưởng đã thay đổi hẳn. Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới thực lực của Sở Phong lại cao hơn bọn họ, dù sao ba người bọn họ đã là thiên tài trong mắt người đời. Nhưng bọn họ không biết, Sở Phong không phải Nhị phẩm Chân Tiên mà là Tam phẩm Chân Tiên. Sở Phong cố ý giấu tu vi, bởi vì hắn biết việc hắn làm ở Tiên Binh sơn trang sẽ nhanh chóng bị truyền ra. Mà tin tức truyền ra từ Tiên Binh sơn trang nói Sở Phong có tu vi Nhị phẩm Chân Tiên. Sở Phong làm vậy để phòng bất trắc, cố ý giấu tu vi, chính là để dành một đường lui trong lúc nguy cấp. Dù sao thì Sở Phong cũng chỉ giấu đi một phẩm tu vi, nhưng một phẩm này cũng đủ để đánh cho đối phương một đòn bất ngờ.
Lúc này, ánh mắt của Sở Phong cũng trở nên sắc bén, ngay cả không khí nơi đây cũng trở nên lạnh lẽo.
"Tiểu tử, ngươi ngươi... ngươi muốn làm gì, chúng ta chính là đệ tử chân truyền của Thánh Đan sơn trang, ngươi mà dám làm chúng ta bị tổn thương, ngươi gánh không nổi đâu." Lý Hưởng nói.
"Nói cho ta, vì sao các ngươi lại ra tay với tiểu nữ hài này?" Sở Phong nghiêm giọng hỏi.

Ngay lúc này, tiểu nữ hài đuôi rắn kia đột nhiên lộn một vòng, chui xuống đất, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
"Thấy không, thằng ngốc này muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả người ta chẳng thèm đoái hoài tới, đây chính là cái kết của việc xen vào chuyện người khác." Lý Hưởng nói với hai tên nam tử bên cạnh.
"Đúng vậy, đúng là xen vào chuyện người khác, đáng đời." Hai tên nam tử kia phụ họa theo.
"Ta nói có phải ngươi cũng muốn đi kết giới Tiên vực không?" Lý Hưởng hỏi Sở Phong. Giờ phút này hắn đã đứng lên, thái độ vẫn rất phách lối, mặc dù đã kinh ngạc trước tu vi của Sở Phong cao hơn bọn hắn, nhưng bọn chúng vẫn không hề sợ hãi Sở Phong. Có lẽ vì chúng là người của Thánh Đan sơn trang nên cảm thấy Sở Phong không dám thật sự làm tổn thương chúng.
"Phải thì sao?" Sở Phong hỏi, hắn đã dám ra tay, tự nhiên sẽ không sợ bọn chúng. Hơn nữa, Sở Phong cũng không thật sự làm tổn thương bọn chúng, nên người của Thánh Đan sơn trang cũng không thể tìm hắn gây sự. Dù cho người của Thánh Đan sơn trang có tìm Sở Phong gây phiền phức, Sở Phong cũng không cảm thấy Lý Khuy.
"Hừ, ta đoán nhé, ngươi chắc là cho rằng con bé đó là người của Xà tộc Viễn Cổ, nên mới muốn cứu nó, để rút ngắn quan hệ với Xà tộc Viễn Cổ, tiện thể vào kết giới Tiên vực đúng không?"
"Nhưng mà tiểu tử, ngươi nhầm rồi, đó căn bản không phải người của Xà tộc Viễn Cổ, nó chỉ là một con yêu xà thôi." Lý Hưởng nói.
"Ta chỉ là thấy bất bình khi ba người các ngươi to xác mà lại đi bắt nạt một đứa bé, không có gì khác." Nói xong, Sở Phong liền bay lên, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
"Ai... tên này." Thấy Sở Phong không coi chúng ra gì, cả ba người Lý Hưởng đều vô cùng khó chịu.
"Tránh ra cho ta." Ngay lúc này, một tiếng quát lớn đột ngột vang lên sau lưng Sở Phong.
Quay đầu quan sát, một chiếc chiến xa đang nhanh chóng lướt trên không trung đến. Chiếc chiến xa này không quá lớn, bề ngoài giống như thuyền, toàn thân màu đồng cổ, hình dáng rất oai phong. Phía sau chiến xa cắm một lá cờ lớn, đại kỳ tung bay trong gió, trên cờ có dùng tơ vàng thêu hai chữ lớn, Hàn Ngọc!!! Phía trước chiến xa, có hai nam tử đang đứng. Hai nam tử này đều có vóc dáng rất khôi ngô, ít nhất cũng cao hơn bốn mét. Gương mặt của chúng đều hung thần ác sát, như sát thần vậy. Hai người này đều khoác chiến giáp bạc, kết hợp với thân thể cường tráng, vô cùng uy phong lẫm liệt. Tu vi của bọn họ còn khiến Sở Phong sáng mắt hơn. Một người mặt dài là Ngũ phẩm Chân Tiên, còn một người mặt đen là Lục phẩm Chân Tiên. Nhưng điều đáng nói là, hai người này lại đều là tiểu bối, dù tuổi tác ít nhất cũng chín mươi tuổi, so với Sở Phong lớn hơn rất nhiều. Nhưng ở Đại thiên thượng giới, tiểu bối mà có tu vi đạt đến cảnh giới này thì không nhiều. Dù sao Sở Hiến Thạc kia cũng chỉ là Tứ phẩm Chân Tiên, còn hai người này rõ ràng còn mạnh hơn Sở Hiến Thạc. Tốc độ của chiến xa rất nhanh, khi Sở Phong vừa mới quan sát chiếc chiến xa, thì nó đã đến gần.
"Bảo ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?" Tên nam tử có tu vi Ngũ phẩm Chân Tiên, mặt dài quát lớn, một luồng uy áp tràn đầy quét ngang ra, hóa thành một cơn lốc lớn, trong nháy mắt đã đến gần Sở Phong.
Sở Phong không kịp phòng bị, bị cuốn vào cơn lốc kia, theo gió xoay tròn bay múa trên không. Mặc dù cơn lốc lớn đó không làm tổn thương Sở Phong, nhưng vì bị cuốn vào đó, đi theo nó di động giữa không trung nên hắn bị hất ra rất xa. Khi cơn lốc lớn kia tiêu tan thì chiến xa đã đi rất xa, nhưng lòng Sở Phong lại tràn đầy tức giận. Bầu trời lớn như vậy, mà chiếc chiến xa lại nhỏ như vậy, vị trí mà Sở Phong đang đứng hoàn toàn không cản trở đường đi của chúng, vậy mà chúng lại làm như vậy, thực sự là quá khinh người.
"Uy uy uy, ta nói tiểu tử, không phải ngươi muốn tìm người ta gây phiền phức đấy chứ, ta nói cho ngươi biết, ba người kia, ngươi chọc vào không nổi đâu."
Ngay lúc này, giọng của Lý Hưởng bỗng vang lên. Sở Phong nghe theo âm thanh mà quan sát, phát hiện ba tên này đang đạp không đi đến chỗ mình.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận