Tu La Võ Thần

Chương 6189: Nguy hiểm tinh không

Tống Trường Sinh sau khi cảm thán, ánh mắt lại nhìn về phía nơi sâu thẳm, không thấy đáy trong tinh không. Đời này của hắn đã bước vào vô số bí cảnh di tích, những nơi người đời từng đến hắn đều đã đến, những nơi người đời chưa từng đặt chân tới hắn cũng đều trải qua. Bàn về kiến thức, hắn tự nhận là trong giới tu võ mênh mông này, ít ai sánh bằng. Nhưng đối với không gian mênh mông này, hắn tràn đầy tò mò và khát khao. Mong muốn khám phá, đã bị khơi dậy từ lâu. Cho dù vừa mới im lặng thỏa thuận với cô gái áo bào trắng kia, có được đóa hoa sen kia, liền cứ thế mà rời đi, không thể tiếp tục đi sâu hơn nữa, nhưng hắn vẫn không nỡ rời đi. Nơi này, cũng là do hắn vô tình phát hiện trong khoảng thời gian gần đây. Thế nhưng giới tu võ mênh mông, hắn gần như đã đi khắp, trước đây vì sao không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào? Rõ ràng nơi này vừa mới mở ra không bao lâu. Mà những thứ tốt trong đó lại vượt quá tưởng tượng của hắn, siêu việt tất cả những nơi hắn từng thám hiểm trước kia. Đó cũng là lý do hắn cảm thán, còn chưa đủ hiểu rõ về giới tu võ này. Trước mắt, nơi này là nơi có chủ. Hắn suy đoán, có lẽ đây là nơi ở của một chủng tộc viễn cổ. Cô gái áo bào trắng kia hẳn là tộc nhân của chủng tộc viễn cổ cư ngụ tại nơi này. Lúc thần thời đại mở ra, cô gái áo bào trắng kia đã không bước vào, nhưng lại lựa chọn ra tay, chỉ đơn giản là muốn thể hiện sự uy nghiêm của chủng tộc viễn cổ. Nhưng dù sao cũng đã giao thủ, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của nữ tử kia, cho dù là hắn, cũng không có nắm chắc thắng được nàng ta. "Không biết vị tiền bối kia, có biết sự tồn tại của nơi này không." Bỗng nhiên, Tống Trường Sinh nghĩ tới một điều gì đó. "Sở Hiên Viên, Lỗ Mũi Trâu.""Nếu như các ngươi còn đang rảnh rỗi." Tống Trường Sinh càng nghĩ càng thêm cảm thán. Hai vị kia, từng là những tên gia hỏa khiến hắn đau đầu nhất, đều từng cướp đi bảo bối từ tay hắn. Trước đây, hắn luôn mong muốn hai người này đừng xuất hiện, thì tất cả chỗ tốt đều là của hắn. Nhưng bây giờ, hắn lại bắt đầu hoài niệm thời điểm hai tên gia hỏa kia còn ở đó. Loại địa phương này, nếu ba người bọn họ liên thủ, có lẽ có thể thật sự tìm hiểu rõ ràng. ... Cùng lúc đó, trong đạo thiên hà thứ chín... Một thế giới bình thường bất kỳ, nếu như xuất hiện trong mắt thế nhân giới tu võ đương thời, đều sẽ khiến người ta vô cùng chấn động. Ví dụ như một viên tinh cầu toàn thân màu nâu, diện tích của nó lớn gấp mấy ngàn lần Bình Uyên thượng giới, có thể so sánh với một tinh vực khá lớn trong Thần Thể thiên hà. Mà tất cả mọi thứ trong thế giới này đều cực kỳ to lớn, hoa cỏ cây cối đều lớn hơn vạn lần so với giới tu võ đương thời. Cho dù một cọng cỏ cũng đủ cao tới mấy chục ngàn mét, cây cối càng cao tới mấy triệu mét. Còn những người sinh sống ở đó, dù là trẻ con, cũng cao tới mấy trăm ngàn mét, người trưởng thành lại cao tới một triệu mét. Bất quá đây chỉ là dùng góc nhìn của người bình thường để quan sát, cảm giác chúng lớn đến khoa trương. Đối với bọn họ mà nói, thế giới của họ vốn như vậy, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng điều kỳ lạ là, chủng tộc mạnh nhất trong thế giới này lúc này, đang quây thành một vòng, chỉnh tề quỳ lạy trên mặt đất. "Hắt xì~" Bỗng nhiên, một tiếng hắt hơi vang lên. Tiếng hắt hơi này khiến cả ngàn vạn Cự Nhân tộc run rẩy cả người. Thoáng nhìn, nơi bọn họ đang quỳ lạy chỉ là một mảnh đất trống, không có gì cả. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có một tồn tại cực kỳ nhỏ bé, đối với họ mà nói, tựa như hạt bụi nhỏ nhoi. Đó là một cái bóng, dáng hình của nhân tộc bình thường. Đổi lại người khác, đối diện với những cự nhân kia, một người thôi cũng đủ khiến người ta sợ mất mật, nhưng lúc này, bị mấy triệu cự nhân vây quanh, vị này lại không hề sợ hãi. Ngược lại còn nằm trên mặt đất, một tay kê sau gáy làm gối, một tay quạt phe phẩy, cho mình hưởng gió mát, đồng thời còn bắt chéo hai chân không ngừng vặn vẹo, thật là thảnh thơi. Bởi vì hắn, chính là đối tượng mà ngàn vạn cự nhân này quỳ lạy. Người này, Sở Phong và Tống Trường Sinh đều nhận ra. Chính là sư tôn của Sở Phong, Lỗ Mũi Trâu lão đạo. Bên cạnh Lỗ Mũi Trâu lão đạo, còn có một cái đan lô to lớn, ngọn lửa trong đan lô bùng cháy, còn bên ngoài đan lô thì rơi vãi những chân kiến to lớn, nhưng lại không thấy đầu và thân con kiến. "Các ngươi quỳ lạy lão phu làm gì, vật liệu đan dược của lão phu vẫn chưa đủ, mau đi bắt một ít Thái Cổ Ngưng Thần Nghĩ đi." Lỗ Mũi Trâu nói. "Đại nhân, chúng ta thật sự không tìm được." Một thanh âm như sấm rền truyền đến, người khổng lồ kia vừa mở miệng, ở góc nhìn của Lỗ Mũi Trâu, mặt đất cũng rung chuyển. "Không tìm được?""Không tìm được thì lão phu lấy cả tộc của các ngươi để luyện đan.""Mau đi tìm cho lão phu." Lỗ Mũi Trâu phất ống tay áo một cái, trong chốc lát mặt đất rung động càng thêm dữ dội, ngay cả Lỗ Mũi Trâu và cái đan lô to lớn cũng bị rung chuyển theo. Cự Nhân tộc nhanh chóng chạy tứ tán. Nhưng Lỗ Mũi Trâu dường như đã quen, sau khi mặt đất bình tĩnh lại, vẫn tiếp tục nằm trên mặt đất. Chỉ là xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Sao đang yên lành lại hắt hơi một cái, là ai đang nhớ lão phu sao? Chẳng lẽ là tên đồ đệ tốt của ta?" Nghĩ đến đồ đệ của mình, Lỗ Mũi Trâu lộ vẻ mong chờ: "Đồ đệ tốt của ta, mau lại đây đi, đạo thiên hà thứ chín này, so với tám đạo trước kia vui vẻ hơn nhiều.""Nơi này mới thật sự là giới tu võ."... Cùng lúc đó, ở sâu hơn trong tinh không của đạo thiên hà thứ chín, một con rùa đen toàn thân đang bò chậm chạp. Con rùa đen này ngoại trừ mai rùa có vẻ vuông vắn thì toàn thân mọc đầy gai nhọn, đôi mắt đỏ ngầu, càng bộc lộ sát khí, nhìn vào đã biết không phải là loài lương thiện. Thoạt nhìn bò chậm chạp, kỳ thực tốc độ lại cực nhanh, thêm vào thể tích của rùa đen cực lớn. Rùa này lớn bao nhiêu? Cũng không kém mấy so với thế giới của đám cự nhân chỗ Lỗ Mũi Trâu. Mà con rùa này, còn có một cái tên nổi danh ở đạo thiên hà thứ chín, Thôn Thiên Ngao Quy. Ở trên mai rùa Thôn Thiên Ngao Quy, là một thế giới chân chính. Bên trong thế giới trồng đầy kỳ trân dị thảo, đều do lực huyết mạch của Thôn Thiên Ngao Quy này bồi dưỡng mà thành. Bởi vậy, tất cả cây cỏ hoa lá trong thế giới này đều tản ra mùi thuốc nồng nặc và năng lượng thiên địa, mỗi một thứ đều là chí bảo tu luyện trong mắt người đời. Vốn những thứ này đều là để Thôn Thiên Ngao Quy tự mình tu luyện dùng. Nếu có ai dám nhòm ngó đến những kỳ trân dị thảo này, chắc chắn sẽ phải gánh chịu kiếp nạn diệt tộc. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này trên mai rùa của con Thôn Thiên Ngao Quy, lại xuất hiện một tòa cung điện. Trên đỉnh cao nhất của cung điện, có một người đang dùng những kỳ trân dị thảo do Thôn Thiên Ngao Quy dùng huyết mạch bồi dưỡng để xuyến lẩu. Hơn nữa còn là những kỳ trân dị thảo thượng phẩm nhất. Người này, chính là Sở Hiên Viên. Sở Hiên Viên vừa ăn lẩu, vừa nhìn ngắm tinh không. "Ngươi còn có tâm trạng ăn à." Bỗng nhiên, một tiếng trách mắng vang lên, một bóng dáng bay vào đỉnh cung điện, chính là lão viên hầu. "Ngươi không phải nói ngươi cảm nhận được huyết mạch của Phong Nhi bị hao tổn?""Ngươi làm cha kiểu gì, tâm lớn vậy?" Lão viên hầu hỏi. "Tu võ cũng như đường đời, quá mức thuận buồm xuôi gió, cuộc sống dễ dàng thì thời gian trôi qua nhanh, nhưng bất lợi cho việc tôi luyện ý chí, cũng như bứt phá vượt trội." Sở Hiên Viên nói. "Ý gì, ngươi nói là Phong Nhi nếm đắng còn chưa đủ, vẫn phải nếm thêm nữa à?""Hiên Viên, Phong Nhi thời gian qua cũng không dễ chịu hơn ngươi đâu.""Ngươi lúc đó không còn cách nào chỉ có thể dựa vào mình, nhưng Phong Nhi thì không phải, rõ ràng ngươi có thể che chở nó lớn lên, lại cứ ném nó ra ngoài chịu khổ, nó đã khổ không ít rồi, còn khổ hơn cả ngươi ấy.""Ngươi thì không ai quản, nó thì có người có thể quản lại cứ mặc kệ." Trong mắt lão viên hầu toàn là oán trách. "Không giống nhau, ta biết Phong Nhi đã nếm không ít đắng cay trong đời, nhưng bởi vì nó thiên phú tốt hơn, những gian khổ trong tu luyện thật ra vẫn chưa đủ.""Phá trước rồi xây, nó cũng nên trải qua.""Ngươi và ta có thể có ngày hôm nay, chẳng phải đều như vậy sao?" Sở Hiên Viên nói. Nghe vậy, lão viên hầu trầm mặc, hắn và Sở Hiên Viên có thể nhanh chóng trưởng thành, thật sự cũng đều đã trải qua những đại kiếp. "Yên tâm đi, tâm tính của Phong Nhi sẽ không bị ảnh hưởng, sớm muộn gì nó cũng sẽ bứt phá được trói buộc." Sở Hiên Viên nói. "Ai ~""Biết vậy, ta đã không nên đến sớm như thế, cha ngươi không tìm được không nói, em bé cũng không quản được." Lão viên hầu vẫn không thể chấp nhận, quay người rời đi. Sau khi lão viên hầu đi, trong mắt Sở Hiên Viên hiện lên một tia bất an. Lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì cái phiến tinh không kia là nơi nào?" Cho dù là hắn, cũng ngửi thấy được một chút nguy hiểm.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận