Tu La Võ Thần

Chương 2306: Loạn thế xuất anh hùng

Chương 2306: Loạn thế xuất anh hùng
"Thương thế của tướng công, ta đã chữa khỏi rồi, chẳng mấy chốc hắn sẽ tỉnh lại." Yêu nữ nói với Sở Phong.
"Chờ tướng công của ta tỉnh lại, chúng ta liền đi bát hoang bãi tha ma."
"Bát... bát hoang bãi tha ma, rảnh rỗi sinh nông nổi, đi đi... Đến đó làm gì?" Nhưng mà yêu nữ này vừa mới dứt lời, Vương Cường liền đột ngột ngồi dậy, vẻ mặt kháng nghị nói ra.
"Tướng công, ngươi tỉnh rồi, sao tỉnh nhanh vậy, có phải ngươi đang giả bộ ngủ không?" Yêu nữ tiến lên phía trước, mặt đầy nghi hoặc hỏi Vương Cường.
"Cái... Vờ ngủ cái con khỉ, ta là bị ngươi làm tỉnh." Vương Cường hếch miệng rộng, vẫn rất kháng nghị nói: "Đang yên đang lành, đi bát hoang bãi tha ma làm gì? Tìm... tìm cái c·h·ết sao?"
"Tướng công, cái di tích bát hoang bãi tha ma kia, thế nhưng là do ta p·h·át hiện, đây chính là di tích của Khải Hồng đại sư."
"Trong di tích đó, rất có thể cất giấu truyền thừa của Khải Hồng đại sư, mà truyền thừa của Khải Hồng đại sư lại không phải tầm thường."
"Bây giờ, ngươi, ta, Sở Phong, ba người chúng ta đều là Tiên bào Giới Linh sư, há lại có lý do bỏ qua di tích này?" Yêu nữ nói với Vương Cường.
"Nói thì nói vậy, nhưng mà nhiều thế lực như thế, nhiều cao thủ như vậy đều nhòm ngó bát hoang bãi tha ma, chúng ta chút thực lực này, làm sao đi giành với người ta?"
"Huống hồ, ngươi và Sở Phong, hiện tại đều... đều đang bị truy nã, đi nơi rắc rối như vậy, quá... quá nguy hiểm." Vương Cường lắc đầu, hắn thực sự không muốn đi.
"Ngươi không hiểu rồi, dù sao thì di tích là ta phát hiện, ta biết rõ, những người kia chưa chắc đã biết, chỉ cần chúng ta đi, tuyệt đối sẽ có thu hoạch."
"Về phần cái gọi là truy nã, chúng ta ngụy trang dung mạo một chút, ai mà nhận ra?" Yêu nữ nói.
"Yêu nữ, ngươi có chắc không?" Sở Phong hỏi yêu nữ.
"Đương nhiên là có chắc, ta xưa nay không làm chuyện không chắc."
"Huống chi, lão gia hỏa c·ướp ánh trăng Tiên Linh Thảo của ta, cũng ở bát hoang bãi tha ma, ta muốn tìm hắn báo t·h·ù, đây là một cơ hội khó có được, ta không muốn bỏ lỡ." Yêu nữ kiên định nói.
"Đã vậy thì có thể đi, Vương Cường, chi bằng nghe nương tử của ngươi, đi xem thử đi, Khải Hồng đại sư kia, xác thực không phải tầm thường, ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này." Sở Phong nói với Vương Cường.
"Huynh đệ, ngươi thật muốn đi à?" Vương Cường hỏi Sở Phong.
"Muốn." Sở Phong khẽ gật đầu.
"Đã ngươi muốn đi, vậy thì... Vậy chúng ta đi thôi." Vương Cường sảng khoái nói.
"Ta nói, ngươi ý gì, ta nói thì ngươi ra sức từ chối, Sở Phong nói thì ngươi lập tức đồng ý?" Yêu nữ rất khó chịu, một tay túm lấy vạt áo Vương Cường.
"Không không không, chủ yếu là ta vẫn là thuận theo ý của ngươi." Thấy yêu nữ tức giận, Vương Cường lập tức nhận lỗi.
Bây giờ hắn không phải lúc trúng độc, mà khi thân thể không có vấn đề thì yêu nữ đối với hắn không phải lúc nào cũng dịu dàng. Chỉ cần yêu nữ bắt đầu không dịu dàng thì hắn nhất định phải lập tức nhận lỗi, nếu không sẽ xui xẻo. Vô sỉ như Vương Cường, hắn vẫn lường trước được điểm này.
"Còn cả Sở Phong ngươi nữa, yêu nữ, yêu nữ, kêu nghiện phải không? Ta có tên được không?" Sau đó yêu nữ lại đưa ánh mắt không vui nhìn về phía Sở Phong.
"Ngươi có tên, vậy ngươi tên gì?" Sở Phong hỏi.
"Triệu Hồng." Yêu nữ nói.
"Triệu Hồng?" Nghe lời này, Sở Phong lập tức trong lòng khẽ động.
Triệu Hồng, đây không phải là tên kiếp trước của yêu nữ sao?
Nhưng theo lời của vị lão tăng thần bí kia, yêu nữ vốn không biết về ký ức kiếp trước của mình, lẽ nào yêu nữ đã khôi phục ký ức kiếp trước rồi?
"Triệu Hồng, cái tên này, ai đặt cho ngươi?" Sở Phong dò hỏi.
"Nói đến đây thì ta cũng không rõ, chỉ là vừa sinh ra ta đã biết mình tên Triệu Hồng." Yêu nữ nói.
"Vậy liên quan đến chuyện ánh trăng tiên linh hoa, cùng với những võ kỹ, kết giới trận pháp mà ngươi nắm giữ, là ngươi học sau này, hay là bẩm sinh đã biết?" Sở Phong hỏi.
"Cũng giống như cái tên vậy." Yêu nữ nói.
"Thì ra là thế." Giờ khắc này, Sở Phong cuối cùng đã hiểu, nguyên lai yêu nữ cũng không phải quên hết ký ức kiếp trước. Ít nhất, nàng còn nhớ được một chút.
"Sở Phong, yêu nữ này cũng đủ đáng thương, ngay cả ký ức kiếp trước cũng không biết, có nên nói cho nàng sự thật để nàng trở thành một người hoàn chỉnh, không còn là một yêu nữa hay không?" Lúc này, giọng nói của Nữ Vương Đại Nhân bỗng vang lên.
"Mặc dù có được ký ức, nàng trở nên hoàn chỉnh, nhưng nếu không nhớ lại đoạn ký ức kia, đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao... đó không phải ký ức vui vẻ gì."
"Hơn nữa, ta nói, nàng chưa chắc đã tin." Sở Phong đáp lời Nữ Vương Đại Nhân.
"Cũng đúng, con yêu nữ này tính tình nóng nảy, cực kỳ không ổn định, không cho nàng biết chuyện đó có lẽ là chuyện tốt."
"Nhỡ đâu nàng không tin, cảm thấy ngươi đang l·ừ·a nàng, thì ngươi sẽ gặp xui xẻo."
"Nếu nàng tin, cũng có thể vì bị kích t·h·í·c·h mà m·ấ·t kh·ố·n·g chế, lúc đó, ngươi cũng không may."
"Đã vậy thì vẫn là không nên nói cho nàng biết." Nữ Vương Đại Nhân nói.
"Đã quyết định rồi, vậy chúng ta lên đường đi." Yêu nữ nói.
"Chờ một chút, ngươi... ngươi như thế này, ra ngoài sẽ dọa c·h·ết người được không, có thể ngụy trang một chút, giống... giống người bình thường một chút được không?" Vương Cường nói.
"Sao, ngươi chê lão nương x·ấ·u à?" Nghe được lời này, yêu nữ lập tức nổi giận.
"Không không không, sao ta có thể chê nương tử của ta x·ấ·u được, ta ta ta... ta đây là vì sự an toàn của chúng ta." Vương Cường cười hì hì nói.
"Hừ, biến hóa hình dạng, cái này còn không đơn giản sao." Yêu nữ vừa nói, một tầng Tiên cấp kết giới chi lực bao phủ thân thể, sau đó yêu nữ liền biến thành một mỹ nữ mặt mày tuấn tú, dáng người xinh đẹp.
Ngoại hình mà yêu nữ biến hóa, tuyệt đối có thể tính là một mỹ nữ có phẩm chất không tệ. Chỉ là quá gợi cảm, quá xinh đẹp, dù có thể làm mê mẩn không ít nam nhân, nhưng lại không vừa mắt Sở Phong.
"Ai, quá... quá tục, ngươi không thể ngụy trang thành một cô gái có chút khí chất sao?" Vương Cường không hài lòng nói.
"Cái gì, ngươi thế mà chê gu thẩm mỹ của lão nương?" Nghe lời này, yêu nữ lập tức nắm lấy tai Vương Cường.
"Không không không, nương tử ta sai rồi." Vương Cường lập tức đau oai oái kêu lên, nhưng hiển nhiên hắn vẫn không hài lòng với hình dạng mà yêu nữ huyễn hóa.
Mà giờ khắc này, Sở Phong thì không khỏi nhớ tới bộ dáng kiếp trước của yêu nữ, cũng chính là bộ dáng của Triệu Hồng. Đó thật sự là một mỹ nữ hiếm có.
"Triệu Hồng, hay là để ta thiết kế cho ngươi một bộ ngoại hình thế nào?" Sở Phong nói với yêu nữ.
Nghe lời này, vẻ giận dữ lại hiện lên trong mắt yêu nữ, hai đạo ánh mắt giống như lưỡi d·a·o vô hình, nhìn về phía Sở Phong.
Vì yêu nữ nhận ra Sở Phong cũng không thích hình tượng mỹ nữ mà nàng tự thiết kế cho mình. Nhưng chẳng hiểu sao, sau khi do dự một chút, nàng không nổi nóng với Sở Phong, mà lại khẽ gật đầu nói: "Cũng được, cho ngươi một cơ hội."
Sau đó Sở Phong lập tức bố trí trận pháp, huyễn hóa một dung mạo mới cho yêu nữ. Khuôn mặt luôn vui vẻ, tự nhiên hào phóng, khí chất càng không phải tầm thường, dù mặc quần áo đỏ nhưng vẫn như tiên nữ bình thường.
Mà đây, chính là Triệu Hồng, hình dáng vốn có.
"Thế nào, hài lòng không?" Sở Phong dùng kết giới ngưng kết ra một chiếc gương, chiếu hình ảnh bộ dáng của yêu nữ hiện tại.
"Bình thường thôi."
"Bất quá, xem như ngươi có lòng, ta liền dùng cái này."
Yêu nữ ngoài miệng nói bình thường, nhưng Sở Phong lại nhìn ra, yêu nữ vô cùng thích bộ dáng hiện tại của mình.
Bởi vì lúc này yêu nữ đã đi ra ngoài, từ bộ pháp vui vẻ của nàng, và những động tác vui vẻ, Sở Phong liền thấy, giờ phút này tâm trạng yêu nữ rất tốt.
"Sao, ngươi hài lòng không?" Sở Phong cười hì hì nhìn Vương Cường, có chút ý vị trêu đùa.
"Hài lòng thì hài lòng, chỉ là đáng tiếc đây là huyễn hóa chứ không phải dáng vẻ thật của nàng." Vương Cường tiếc nuối nói.
"Không, đây chính là hình dạng ban đầu của yêu nữ, nói đúng hơn, là hình dạng ban đầu của Triệu Hồng." Sở Phong truyền âm nói với Vương Cường.
"Thật sao?" Nghe được lời này, Vương Cường lập tức biến sắc, trong mắt lóe lên ánh sáng đặc biệt.
"Ta lẽ nào lại l·ừ·a ngươi." Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Hắc hắc, vậy thì không tệ."
"Đi thôi, chúng ta đi bát hoang bãi tha ma xem một chút."
"Có lẽ thừa dịp loạn, chúng ta có thể t·r·ố·n." Vương Cường giờ phút này tâm tình cũng rất tốt, tuy ngoài miệng nói muốn chạy t·r·ố·n nhưng lại nhanh chóng đuổi theo yêu nữ, vừa đuổi vừa hô lớn: "Nương nương... Nương tử, đợi... chờ ta một chút."
"Kỳ thật ta lại cảm thấy, Vương Cường rất hợp với yêu nữ." Nữ Vương Đại Nhân nói.
"Vì sao?" Sở Phong không hiểu hỏi.
"Kỳ hoa xứng kỳ hoa mà." Đản Đản nói.
"Có vẻ có chút đạo lý." Sở Phong cười nhạt, sau đó cũng khẽ động thân hình, đuổi theo.
Giờ phút này Sở Phong cũng cực kỳ hưng phấn. Bởi vì hắn cũng rất mong đợi chuyến đi bát hoang bãi tha ma.
Dù sao hiện tại nơi đó cường giả tụ tập, cho dù không chiếm được chỗ tốt thì cũng có thể mở mang tầm mắt, đây là một cơ hội khó có được. Bởi vì Sở Phong tin chắc, loạn thế xuất anh hùng. Nơi càng loạn, cơ hội càng nhiều.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận