Tu La Võ Thần

Chương 5651: Lật bàn hi vọng

Chương 5651: Lật bàn hy vọng
"Ta vừa mới chỉ là x·á·c định, phương p·h·áp kia chứa đựng ở trong đó, nhưng ta cũng không nắm chắc có thể lĩnh ngộ toàn bộ nội dung."
"Vậy thì thế này, chúng ta phân c·ô·ng một chút, ngươi... lĩnh ngộ một nửa này, ta lĩnh ngộ nửa kia."
Sở Phong vừa nói vừa dùng ngón tay chia ra khu vực mỗi người cần lĩnh ngộ. Đồng thời, vì bản thân có mười ba quả trái cây, thời gian tăng cường ngộ tính cũng dài hơn, nên Sở Phong vẽ phần khu vực cho mình cũng nhiều hơn.
"Được." Phục Tinh cũng đồng ý.
Sau đó, hai người thừa thế xông lên, nuốt hết toàn bộ trái cây. Ấn ký cũng theo đó tăng cường. Nhưng cả hai không rảnh lo những điều này, vì đây là cơ hội cuối cùng của họ, nhất định phải trong thời gian ngộ tính tăng lên mà lĩnh ngộ toàn bộ nội dung trên vách tường đại điện. Nếu không, chỉ có thể rời đi, không thể nhìn t·r·ộ·m bí m·ậ·t thật sự của Cửu t·h·i·ê·n Bí Địa này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, may mà Sở Phong vẫn thuận lợi lĩnh ngộ toàn bộ khu vực mình phụ trách. Đến khi mở mắt ra thì thời gian tăng ngộ tính của hắn ngắn hơn Phục Tinh, nên nàng đang nhìn mình. Thấy Phục Tinh vốn là người nghiêm túc, mà lúc này khóe miệng lại có đường cong không dễ nhận thấy, Sở Phong biết kết quả.
"Xem ra thành công rồi." Sở Phong nói.
"Còn ngươi?" Phục Tinh hỏi.
Sở Phong cũng không vòng vo, phất tay áo, kết giới chi lực tràn đầy phóng thích ra, phác họa một trận pháp cầu phức tạp. Thấy vậy, Phục Tinh cũng phóng thích kết giới chi lực, bố trí một tòa trận pháp cầu. Hai trận pháp cầu có thể tương dung, chồng lên thành một trận pháp cầu hoàn chỉnh. Mà nội dung trận pháp cầu này chính là để mở một cánh cửa khác. Sở Phong và Phục Tinh liên thủ bày trận, rất nhanh đã bố trí xong một tòa trận pháp.
Thời khắc trận pháp hoàn thành. Cả đại điện cũng rung động theo!!! Vì phản ứng sinh ra trong trận pháp đại điện, kết giới chi lực tràn đầy từ bốn phương tám hướng tụ tập về trận pháp do hai người bố trí. Rất nhanh, một cánh đại môn hiện lên ở chính giữa đại điện. Khi đại môn xuất hiện, nó liền chậm rãi mở ra. Dù chưa bước vào trong, nhưng đứng bên ngoài cũng thấy rõ. Cảnh tượng trong cánh cửa lớn này cũng là một đại điện khác, trong đại điện cũng có một bồn hoa lớn. Ngoại trừ hoa văn tượng đá trên vách tường khác biệt, diện tích hay cách bố trí cảnh tượng đều giống y đúc đại điện hai người đang ở.
Sở Phong và Phục Tinh nhìn nhau, rồi cùng bước vào trong. Khi cả hai vừa bước vào, đất trong bồn hoa lập tức sục sôi, khói bụi nổi lên tứ phía. Đồng thời, một cây đại thụ che trời đột ngột mọc lên từ mặt đất. Gốc cây gỗ này cực lớn, cao đến vạn mét, và khác với những cây khác, nó không hề khô cằn. Nhánh lá xum xuê, nhưng thân cây hay lá cây đều có màu đen, vô cùng quỷ dị. Điều quỷ dị nhất là, cây đại thụ đen kịt này lại tản ra từng đợt ánh sáng nhạt. Ánh sáng nhạt nổi bật trên nền cây đen càng trở nên sáng rõ. Dường như biểu thị cây này không hề đơn giản. Nhưng vì cây cối đều đen ngòm, Sở Phong và Phục Tinh không tài nào thấy bên trong cây có quả đen nào không.
"Hậu sinh, cũng có chút bản lĩnh."
"Bất quá các ngươi... chỉ có ba cơ hội thôi."
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên từ sau đại thụ. Giọng nói này nghe như của đứa trẻ khoảng mười tuổi. Cùng với tiếng nói, một bóng người cũng bước ra từ phía sau cây đại thụ đen. Đó là một sinh vật hình người cao khoảng hai mét. Sở dĩ nói là sinh vật hình người, vì không nhìn thấy mặt hắn, nhưng thân thể lại giống người. Y phục của hắn cũng rất đặc biệt, là một bộ áo giáp màu đen bá khí, nhưng áo giáp này không phải làm từ sắt thép, mà giống như làm từ vỏ cây màu đen kia. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể thấy miệng và mắt. Lúc hắn nói chuyện, những chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra, miệng này căn bản không phải miệng người. Mắt hắn có màu trắng, nhưng lại long lanh, tựa như mắt yêu thú. Nhưng khác với yêu thú là yêu thú thường lộ s·á·t cơ, thú tính khó kiềm, còn đôi mắt này không những hung tợn mà còn đầy tự tin.
"Cơ hội đầu tiên, bắt đầu."
Tên kia vừa nói dứt lời, bỗng thân thể rung lên, ngay sau đó, kết giới chi lực tràn đầy phun trào từ trong cơ thể y như thủy triều. Lập tức, kết giới chi lực hóa thành cơn sóng dữ, đánh thẳng về phía Sở Phong và Phục Tinh. Hoàng Long Thần Bào có chiến lực Bán Thần cấp sáu, nhưng chỉ với đòn ra tay này, Sở Phong và Phục Tinh đều không dám k·h·i·n·h thường. Chiến lực của hắn không thể so với lũ hung thú tím trước đó. Thấy vậy, Sở Phong và Phục Tinh vội vàng liên thủ bố trí một trận pháp phòng ngự như tường đồng vách sắt, chia đôi đại điện, ngăn cản đòn thế công đó. Hai luồng kết giới chi lực va vào nhau, cả hai đều cảm thấy áp lực cực lớn. Kết giới chi lực của đối phương quá mạnh, dù Sở Phong và Phục Tinh liên thủ cũng phải dốc hết sức. Bằng không, kết giới phòng ngự hai người bố trí sẽ bị đối phương phá hủy bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, bỗng nhiên sắc mặt Sở Phong khẽ đổi, hắn kinh ngạc p·h·át hiện một luồng khí tức truyền tống lại hiện lên trước người mình và Phục Tinh. Dù không nhìn thấy, nhưng Sở Phong vẫn cảm nhận được biến hóa.
"Cẩn t·h·ận." Thấy có điều bất ổn, Sở Phong vội từ bỏ việc thúc đẩy trận pháp, chọn rời khỏi chỗ đó. Cùng lúc đó, cũng mang Phục Tinh đi theo. Hành động này của Sở Phong khiến trận pháp phòng ngự liên thủ của cả hai tan rã ngay tức khắc. Phục Tinh không hiểu, ban đầu có chút tức giận. Cho đến khi cô p·h·át hiện tên gia hỏa đen kia đang cầm kết giới đ·ạ·i đ·ao, xuất hiện tại vị trí mà cô và Sở Phong vừa đứng thì mới vỡ lẽ. Nhưng lúc Phục Tinh p·h·át hiện tên kia thì hắn cũng đang dõi theo nàng, nở một nụ cười quỷ dị.
Bá!
Ngay sau đó, tên kia biến m·ấ·t không thấy.
Oanh!
Tiếp theo đó, kết giới chi lực mạnh mẽ bao trùm lên Sở Phong và Phục Tinh. Là gia hỏa kia, đã xuất hiện sau lưng hai người, trực tiếp dùng kết giới chi lực đánh trúng họ. Lực kết giới này tuy không gây thương tích cho hai người, nhưng đã hất cả hai bay thẳng ra ngoài đại điện. Giờ phút này, tên kia hạ xuống, vác kết giới đ·ạ·i đ·ao lên vai. Dù ánh mắt vẫn trắng dã, quỷ dị, h·u·n·g h·ã·n, nhưng Sở Phong và Phục Tinh đều thấy được sự khinh miệt trong đó.
"Vẫn còn hai cơ hội."
Tên kia nói xong thì đặt kết giới đ·ạ·i đ·ao xuống bên cạnh, rồi nhắm nghiền hai mắt.
"Chúng ta bị coi thường rồi." Phục Tinh nhìn Sở Phong.
Sở Phong không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ. Đúng là bị coi thường, nhưng đối phương thật sự rất mạnh!!! Sở Phong tự nhận, chiến lực kết giới của mình đã rất mạnh. Thế nhưng, tên kia dường như đã đạt đến giới hạn chiến lực kết giới. Không những vậy, cách hắn sử dụng kết giới chi t·h·u·ậ·t cũng đạt đến độ thuần thục như lửa, đăng phong tạo cực. Dù là đợt kết giới thủy triều vừa nãy, hay việc dịch chuyển đến gần họ, rồi lực kết giới hất cả hai ra ngoài, tất cả đều là trận pháp, hơn nữa lại cực kỳ tinh diệu, là loại trận pháp cường đại mà Sở Phong vẫn chưa nắm giữ. Chiến lực đỉnh cao, thêm trận pháp cường đại, lại có đủ kinh nghiệm chiến đấu. Tên này đơn giản là một tồn tại không thể đánh bại. Trừ phi Sở Phong và Phục Tinh có thể xuất ra t·h·ủ ·đ·o·ạ·n tăng cường chiến lực, tăng chiến lực đến cực hạn. Bằng không, phần thắng rất mong manh.
Bá!
Ngay lúc này, cổ tay Phục Tinh khẽ xoay, một miếng sắt đen xuất hiện trong tay cô. Nhưng đó thật ra không phải miếng sắt mà là một thanh k·i·ế·m, chỉ là vì quá sơ sài nên thoạt nhìn mới tưởng là miếng sắt. Thấy thanh k·i·ế·m này, Sở Phong không khỏi liếm môi một cái. Thanh k·i·ế·m này chính là một món đồ tốt. Cũng là hy vọng lật bàn của hai người.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận