Tu La Võ Thần

Chương 5915: Đàn Vũ một nhà biến cố

"Ngươi tên là Đàn Vũ sao?" Sở Phong hỏi. Nghe người khác gọi thẳng tên mình, người đàn ông đầu tiên là ngớ ra, rồi mới gật đầu "Vâng, đại nhân làm sao biết được?"
"Là Triệu Phỉ nói cho ta." Sở Phong thẳng thắn. Mà Triệu Phỉ chính là người đã nói cho Sở Phong địa chỉ của tất cả người nhà họ Đàn. Người chủ của địa chỉ này, tên là Đàn Vũ. Trước khi đến, Sở Phong còn nghĩ rằng Đàn Vũ là tộc trưởng của một nhánh nhỏ trong nhà họ Đàn. Nhưng khi đến nơi thấy cảnh này, Sở Phong cảm thấy người này, hoặc không phải người đàn ông trước mặt, thì chính là cha của người này rồi.
"Thì ra đại nhân quen biết tiền bối Triệu." Người đàn ông chợt hiểu, xem như đã rõ tại sao Sở Phong lại có thể tìm tới đây.
"Ừ, đúng là ông ấy nói cho ta địa chỉ của ngươi." Sở Phong nói.
"Khó trách đại nhân lại tìm được ta. Mặc dù ta không còn quan hệ gì với Đàn gia, nhưng vẫn cảm ơn đại nhân đã chuyển lời. Chỉ là ta hơi nghèo khó, ở đây không có gì chiêu đãi hai vị đại nhân cả. Nếu hai vị đại nhân không chê, thì uống chén trà rồi hẵng đi nhé." Đàn Vũ nói xong, liền đi về phía chiếc nồi đất.
Thì ra ở trên bếp lửa còn đang đun thuốc, ngoài thuốc ra còn nấu một ấm trà. Đó là lá trà do chính tay hắn hái, tuy không quý báu gì nhưng hương trà rất dễ chịu. Đặc biệt lại lẫn với mùi thuốc nồng nặc, lại càng có một vị đặc biệt.
Sở Phong cảm thấy Đàn Vũ này tuy không có tu vi, nhưng cũng có chút can đảm, lại còn biết lễ nghĩa, ấn tượng khá tốt. Thế là Sở Phong cũng ngồi xuống cùng Tử Linh. Sau khi uống một ngụm trà, mới hỏi: "Ngươi sắc thuốc, là vì bị thương sao?" Sở Phong hỏi.
"Không phải bị thương gì đâu, mà là bệnh cũ thôi." Đàn Vũ nói.
"Thuốc của ngươi có lẽ là giảm đau, nhưng hiệu quả cũng không được tốt lắm." Sở Phong nói.
"Bệnh của ta, khó chữa trị lắm, thuốc này là tiền bối Triệu chỉ điểm, so với những loại khác thì hiệu quả cũng không tệ."
"Không thì... " Nói đến đây, Đàn Vũ cười gượng, "Ta có lẽ đã không sống đến ngày hôm nay."
"Vậy nên ngươi mới ở đây?" Sở Phong quan sát bình thuốc, xác định tất cả các vị thuốc trong đó đều lấy từ cánh rừng này. Đồng thời thảo dược trong rừng này tuy nhiều nhưng lại không có hung thú, rất thích hợp cho những người không có tu vi như Đàn Vũ sinh sống.
"Nói ra thì cũng vẫn là nhờ tiền bối Triệu. Là ông ấy đã giúp ta thanh lý yêu thú ở khu rừng này." Đàn Vũ cảm thán.
"Ta cho ngươi một viên thuốc, ngươi thử xem sao." Vừa nói Sở Phong vừa xòe tay ra, rồi một cỗ kết giới chi lực tràn đầy tụ tập lại, nhưng lại rất nhanh tập trung ở trong lòng bàn tay. Giờ khắc này, mắt của Đàn Vũ sáng rỡ lên. Hắn không cảm nhận được tu vi cụ thể của kết giới chi thuật Sở Phong, nhưng lại cảm nhận được kết giới chi thuật của Sở Phong rất cường đại.
Chủ yếu nhất là, dưới mắt hắn, có thể thấy kết giới chi lực tràn đầy ngưng tụ trong lòng bàn tay, tập hợp thành một tòa trận pháp cường đại. Sở Phong chỉ đưa mắt một cái, liền tạo ra một ngọn lửa nhỏ, rồi ngọn lửa đó bay vào trận pháp của Sở Phong.
Oanh. Rõ ràng chỉ là một ngọn lửa nhỏ bình thường. Nhưng khi rơi vào trong trận pháp của Sở Phong lại sinh ra sự biến đổi, ngọn lửa đó trở nên vô cùng cuồng bạo. Cũng may là vẫn còn ở trong trận pháp, nếu như nó thoát ra, ngọn lửa đó có thể trong nháy mắt thiêu rụi toàn bộ khu rừng.
Ngay sau đó, Sở Phong lại lấy ra từ trong túi càn khôn mấy loại thảo dược, theo thứ tự ném vào trong trận pháp. Các loại thảo dược đó đều phát ra ánh sáng nhạt, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là đã khiến người ta tinh thần phấn chấn.
"Thật là lợi hại." Đàn Vũ không khỏi cảm thán lên tiếng, hắn biết, người bình thường không thể có được kết giới chi thuật khống chế mạnh mẽ đến như vậy. Mà thảo dược Sở Phong tiện tay lấy ra, lại đều vô cùng có giá trị. Chỉ trong nháy mắt, trận pháp tan đi, trăm viên thuốc nổi lên, trôi về phía Đàn Vũ.
"Ngươi nuốt thử một viên trước đi." Sở Phong nói.
"Cảm ơn đại nhân." Đàn Vũ cũng không do dự, trực tiếp nuốt vào. Hắn không ngốc, nhìn ra Sở Phong luyện chế đan dược, chắc chắn có ích. Quả nhiên, sau khi ăn vào, tròng mắt của hắn trừng càng lớn.
"Đại nhân, đan dược này của ngài, quá linh nghiệm. Những cơn đau nhức bao năm qua không thể nào chữa trị không những đã biến mất, mà ta còn cảm thấy toàn thân thoải mái, ta…ta lại có thể cảm nhận được năng lượng thiên địa." Đàn Vũ kích động nước mắt tràn mi mà ra.
"Vậy là ai gây ra?" Sở Phong hỏi. Nghe thấy câu này, Đàn Vũ sững sờ. "Đại nhân, ngài nhìn ra vết thương của ta?" Nhưng rất nhanh lại cười khổ một tiếng, là đang cười chính mình ngu xuẩn. Sở Phong có thể luyện chế ra viên thuốc này, làm sao có thể không nhìn ra được vết thương của hắn?
"Ta có chút giao tình với một vị tiền bối của Đàn gia, từng hứa với ông ấy sẽ chăm sóc Đàn gia, lần này đến Đàn gia cũng chỉ muốn gặp vị tiền bối kia, nào ngờ Đàn gia lại phát sinh chuyện như vậy. Tuy nói Đàn gia bị diệt, vị tiền bối kia cũng không còn, nhưng ngươi dù sao cũng là người của Đàn gia. Nếu như có thể, ta cũng có thể báo thù cho ngươi." Sở Phong nói.
Hắn tự nhiên nhìn ra, Đàn Vũ vốn là người tu võ, là vì đan điền bị người ta móc đi, nên mới biến thành người bình thường. Những cơn đau nhức của hắn cũng là di chứng do đan điền bị móc ra mà thôi.
"Cảm ơn đại nhân, chỉ là mạch của chúng ta bị Đàn gia đuổi ra ngoài, ta thật sự không tính là người của Đàn gia." Đàn Vũ nói.
"Ta nói ngươi là người của Đàn gia, thì ngươi cứ coi như là vậy đi." Sở Phong nói. Nghe vậy, Đàn Vũ ngẩn người nhìn Sở Phong trong thoáng chốc, rồi mím môi lại, có thể thấy rõ hắn cảm động đến nhường nào. Hắn đã từng trải qua sự ấm lạnh của thế giới này. Một người xa lạ có tu vi như Sở Phong, nguyện ý quan tâm tới hắn đã là ban ơn, lại còn nguyện ý giúp hắn báo thù, thì lại càng vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Hắn ý thức được đây có lẽ là cơ hội báo thù duy nhất của hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.
"Đại nhân nhân từ, trên đời hiếm có, tiểu nhân vô cùng cảm kích. Chỉ là ta đã có kết cục như thế này, không muốn liên lụy người khác nữa." Đàn Vũ nói.
"Chẳng lẽ là thế lực lớn nào sao?" Sở Phong ý thức được, kẻ gây ra tình cảnh của Đàn Vũ, chắc chắn không hề đơn giản. Nếu không Đàn Vũ đã không kiêng kỵ như vậy.
"Ừ." Đàn Vũ gật đầu.
"Là thế lực nào?" Sở Phong lại hỏi.
"Nhật Nguyệt Tông." Đàn Vũ nói.
"Nhật Nguyệt Tông? Chưa từng nghe nói qua." Sở Phong nói.
"Ngươi cứ nói thẳng đi, tu vi cao nhất của Nhật Nguyệt Tông là cảnh giới gì?" Sở Phong lại nói.
"Trán… Tông chủ là Thất phẩm Bán Thần, nhưng trong tông có một vị Thái thượng trưởng lão, tu vi cụ thể ta không rõ, nhưng nghe đồn đã gần đạt tới Bán Thần đỉnh phong." Đàn Vũ nói.
"Không phải chứ, vừa rồi ta thi triển kết giới chi thuật, ngươi xem chăm chú như vậy, ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được gì sao?" Sở Phong hỏi.
"Cảm nhận?" Đàn Vũ đầu tiên là có chút ngơ ngác, nhưng người thông minh như hắn rất nhanh đã hiểu ý của Sở Phong, hai mắt liền trở nên sáng ngời.
"Đại nhân, chẳng lẽ Bán Thần đỉnh phong, ngài cũng không sợ?"
"Bán Thần đỉnh phong, ta có thể đối phó." Sở Phong nói. Nghe thấy câu này, "phù" một tiếng, Đàn Vũ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở Phong.
"Xin đại nhân, báo thù cho ta." Đàn Vũ vừa quỳ xuống đất, vừa dập đầu, dập rất mạnh.
"Đừng vội quỳ, trước nói cho ta chân tướng sự việc." Sở Phong đỡ Đàn Vũ đứng dậy.
Sau đó qua lời kể của Đàn Vũ, Sở Phong cũng đã biết sự tình. Nhắc tới dòng tộc của Đàn Vũ, chính là từ đời ông của hắn, quen biết với Triệu Phỉ. Cũng là ông của hắn, vì phạm phải sai lầm lớn nên mới bị Đàn gia đuổi ra. Vì thế mới đến được thế giới này. Triệu Phỉ vì có chút giao tình với ông của hắn, dù cho Đàn gia có nhắm vào bọn họ, cũng sẽ vẫn tự mình lui tới. Triệu Phỉ và gia đình bọn họ qua lại khá mật thiết. Chỉ là tất cả đều qua lại bí mật, Đàn gia cũng không hề hay biết. Bất quá về sau lại xảy ra biến cố...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận