Tu La Võ Thần

Chương 2390: Chân tướng rõ ràng

Chương 2390: Chân tướng rõ ràng
Sở Phong và Tuyết Cơ sau khi rời khỏi bách luyện trận thì không dừng lại mà nhanh chóng bay vút về phía xa. Cửa vào do Sở Phong mở ra, sau khi hai người rời đi thì lặng lẽ khép lại, khôi phục như cũ.
Sở Phong và Tuyết Cơ đã biến mất, cũng không có ai đuổi theo, nhưng họ không biết rằng, tất cả những điều này đã sớm bị tộc trưởng hộ trận nhất tộc thu vào mắt. Không chỉ có cảnh Sở Phong và Tuyết Cơ bỏ trốn, mà tất cả những gì xảy ra trong bách luyện trận trước đó đều bị ông ta nhìn thấy.
"Hậu bối của Sở thị thiên tộc, cuối cùng cũng đến thu hồi bách luyện Emerald thạch."
"Chỉ là hậu bối này còn nhỏ tuổi, vậy mà đã là Tiên bào Giới Linh sư, lại còn chiêu ra lôi đình như vậy, thật là đáng kinh sợ." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc chắp tay sau lưng, khẽ nói.
Khi thấy những gì đã xảy ra trước đó, dù ông ta là một cường giả Chân Tiên, trên mặt cũng không giấu nổi sự kinh hãi.
"Tộc trưởng đại nhân, không xong rồi." Một lát sau, hộ huyễn một bị thương nặng, dẫn theo một đám trưởng lão bị thương bay đến, quỳ giữa không trung, rất là ủy khuất nói:
"Tộc trưởng đại nhân, tên Sở Phong kia không biết cấu kết với tên phản đồ nào trong tộc, lại dám tiến vào bách luyện trận. Không chỉ vậy, hắn còn cướp đi bách luyện Emerald thạch."
"Còn có Tuyết Cơ, ả lại quen biết với Sở Phong, ả câu kết với Sở Phong đả thương chúng ta. Xin tộc trưởng đại nhân vận chuyển đại trận, chém giết chúng, tuyệt đối không thể để chúng chạy thoát!"
"Bọn chúng đã đi rồi." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc nói.
"Bọn chúng... bọn chúng đã đi rồi?!?"
"Nhưng mà..." Hộ huyễn một ngớ người ra, bởi vì khi hắn từ bách luyện trận ra ngoài đã hỏi rõ các trưởng lão canh giữ. Sau khi hắn đi vào thì cửa lớn vẫn luôn đóng kín, vậy nên lẽ ra Sở Phong và Tuyết Cơ không thể nào chạy được.
"Chắc chắn bọn chúng đã nhận lợi ích từ Sở Phong, đáng chết! Để ta trừng trị chúng!" Hộ huyễn một cho rằng đám trưởng lão canh gác đã thả Sở Phong đi, vừa nói vừa định đi về phía cửa bách luyện trận.
"Chính Sở Phong tự mình chạy đi, đồng thời cũng chính Sở Phong tự mình đi vào, tộc hộ trận nhất tộc ta không có kẻ phản đồ nào cả." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc nói.
"A? Lại là tự hắn... Thế nhưng mà... Sao có thể chứ? Đại trận của bách luyện trận ta sao có thể..." Lúc này, đừng nói hộ huyễn một, mà các trưởng lão khác cũng đều không thể tưởng tượng nổi.
"Ngu dốt, bao nhiêu năm qua tộc hộ trận nhất tộc ta có ai từng lay chuyển hơn trăm bách luyện Emerald thạch chưa? Sở Phong đã làm được, các ngươi còn chưa hiểu sao?" Tộc trưởng hộ trận nhất tộc giận dữ nói.
Hộ huyễn một và những người khác trầm ngâm suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra kết quả, đành phải nói: "Chúng ta ngu dốt, mong tộc trưởng đại nhân chỉ rõ."
"Bách luyện Emerald thạch, chỉ có người Sở thị thiên tộc mới có thể lay chuyển." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc nói.
"A!!!" Nghe lời này, hộ huyễn một và những người khác biến sắc, trong lòng kinh hãi. Lúc này, họ giống như bị sét đánh trúng, cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Sở thị thiên tộc đối với hộ trận nhất tộc mà nói, thật sự không tầm thường. Nói đơn giản, Sở thị thiên tộc là chủ, hộ trận nhất tộc là tớ. Mối quan hệ chủ tớ này khắc sâu trong lòng mỗi người tộc hộ trận nhất tộc. Họ dù dám đối đầu với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không dám bất kính với người Sở thị thiên tộc.
Cho dù cao thủ Chân Tiên của hộ trận nhất tộc đối mặt với một hài tử chưa có tu vi của Sở thị thiên tộc, cũng phải cung kính, không dám có nửa điểm ngỗ nghịch. Sở dĩ như thế là vì Sở thị thiên tộc có ân sâu như núi với hộ trận nhất tộc. Dù trận pháp mạnh nhất của hộ trận nhất tộc hiện nay là Bích Thiên kiếm trận, thì kỳ thật cũng là do Sở thị thiên tộc truyền cho.
Thế nhưng, lúc trước hộ huyễn một và những người khác lại muốn dùng Bích Thiên kiếm trận để chém giết Sở Phong, đây đơn giản là phạm tội chết, làm sao họ không sợ, làm sao họ không hoảng?
"Thế nhưng, Sở Phong hắn... hắn... hắn đã là người Sở thị thiên tộc, vì sao hắn không nói?" Hộ huyễn một sợ hãi, giọng nói run rẩy.
"Hắn không nói, không có nghĩa là hắn không phải. Nhưng có thể khẳng định, bách luyện Emerald thạch chỉ có người Sở thị thiên tộc mới lay chuyển được."
"Mà Sở Phong một mực không nói thân phận của hắn, hẳn cũng có lý do riêng."
"Cho nên, về chuyện Sở Phong là người Sở thị thiên tộc, nhất định phải giữ kín, tuyệt đối không được nhắc với bất cứ ai. Nếu có ai dám tiết lộ việc này, đó là tội chết, tuyệt không dung thứ."
"Nhất là ngươi, hộ huyễn một. Ta biết ngươi có quan hệ không ít với Khổng thị thiên tộc, nhưng vì sao hộ trận nhất tộc ta còn có thể tồn tại ở thế gian này, ta hy vọng ngươi phải nhớ rõ điều này." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hộ huyễn một.
"Tiểu không dám, tiểu không dám quên ân huệ của Sở thị thiên tộc với hộ trận nhất tộc."
"Hôm nay tiểu thực sự ngu dốt, nhưng cũng là do không biết thân phận thật của Sở Phong thiếu gia. Nếu ta biết thì có đánh chết ta, ta cũng không dám động thủ với hắn." Hộ huyễn một quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, khóc rống lên.
Điều quan trọng nhất là lúc này hắn không hề giả vờ, mà thật lòng hối hận và tự trách.
"Vậy các ngươi thì sao?" Tộc trưởng hộ trận nhất tộc hỏi những người khác.
"Chúng ta càng không dám!" Các trưởng lão đồng thanh nói.
"Hôm nay, vì Sở Phong thiếu gia không nói thân phận của mình nên các ngươi không biết người, ta sẽ không truy cứu." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc nói.
"Cảm ơn tộc trưởng đại nhân tha cho chúng tôi tội chết!" Hộ huyễn một và những người khác cảm kích vô cùng. Dù sao với họ mà nói, điều này chẳng khác nào trốn qua được một kiếp.
"Không cần cảm ơn ta, muốn tạ thì tạ Sở Phong thiếu gia." Tộc trưởng hộ trận nhất tộc vừa nói vừa xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Sở Phong rời đi.
Nhìn về hướng Sở Phong rời đi, tộc trưởng hộ trận nhất tộc bỗng nhiên biến sắc, quay đầu lại hỏi: "Trước đó Khổng Chinh đi cầu bách luyện Emerald thạch là vì cứu người, đúng không?"
"Đúng vậy, hắn nói huynh trưởng của mình bị vây ở Hạn Bạt nước đọng đầm, chỉ có bách luyện Emerald thạch mới cứu được." Hộ huyễn nói.
"Nguy rồi." Xác nhận chuyện này, tộc trưởng hộ trận nhất tộc cũng chau mày, sau đó thân hình chợt lóe liền biến mất.
Sở Phong và Tuyết Cơ, vì sợ người hộ trận nhất tộc đuổi theo, hai người cực tốc tiến về phía trước một quãng rất xa. Đến khi rời khỏi phạm vi bách luyện trận thì mới dừng lại.
"Chạy xa như vậy cũng không thấy truy binh, dường như chúng sẽ không đuổi đến." Tuyết Cơ nói.
"Tiếp theo ngươi có dự định gì?" Sở Phong hỏi Tuyết Cơ.
"Có dự định gì ta sẽ không nói cho ngươi biết, đừng nói là ngươi muốn đi theo ta đấy chứ?" Tuyết Cơ cười tủm tỉm hỏi.
"Ta chỉ muốn khuyên ngươi, tốt nhất đừng làm chuyện thương thiên hại lý, bằng không... ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Sở Phong nói với Tuyết Cơ.
"Cái gì là thương thiên hại lý? Thế giới này vốn là kẻ mạnh làm vua. Còn ai đúng ai sai, có ai nói rõ được?"
"Có lẽ trong lòng ngươi đúng là trong lòng ta sai, trong lòng ngươi sai là trong lòng ta đúng. Vậy nên tốt nhất đừng dùng cái đúng sai trong lòng ngươi để đánh giá ta."
"Ngoài ra nhắc lại cho ngươi, nếu ta muốn, bây giờ ta có thể tùy thời lấy cái mạng nhỏ của ngươi. Ngươi căn bản không có tư cách uy hiếp ta." Tuyết Cơ vừa dứt lời, đôi mắt bỗng lóe lên, một luồng uy áp tràn đầy trói buộc Sở Phong. Đó là uy áp Võ Tổ, uy áp vừa phát ra khiến không gian xung quanh bị ép cong, phát ra những tiếng vang kỳ lạ.
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Phong nghiêm giọng hỏi.
Thực ra Sở Phong cũng không sợ. Thanh Tà Thần Kiếm trong tay hắn luôn nắm chặt. Đừng nhìn uy áp Tuyết Cơ mạnh mẽ, nhưng chỉ cần Sở Phong vận chuyển Tà Thần Kiếm, vẫn có thể phá vỡ được uy áp này.
Tuyết Cơ không trả lời Sở Phong mà bước những bước chân xinh đẹp, đạp không đi đến gần Sở Phong. Bỗng nhiên, khóe môi nàng nhếch lên, trên khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh kia lộ ra một nụ cười gợi cảm và mê người. Nàng nâng lên đôi tay ngọc thon dài và trắng nõn vuốt ve gương mặt Sở Phong. Cái môi đỏ mọng quyến rũ ghé sát vào tai Sở Phong, với một giọng nói đầy mờ ám: "Đừng sợ, ta còn chưa nỡ giết ngươi."
Nói xong, luồng uy áp đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, bóng dáng Tuyết Cơ cũng biến mất không dấu vết.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận