Tu La Võ Thần

Chương 5677: Chủ động kết giao quý tộc

Đội nhân mã này, tổng cộng mười người, bọn hắn không ẩn giấu khí tức, cho nên Sở Phong có thể cảm giác được, bọn hắn đều rất mạnh. Yếu nhất cũng là Tử Long thần bào, mạnh nhất đúng là Tiên Long thần bào!!! Tuy nói bọn hắn đều đã không phải tiểu bối, nhưng lớn tuổi nhất cũng chỉ tiếp cận ba trăm tuổi. Lấy tu võ giả động một tí mấy vạn năm tuổi tác mà nói, bọn hắn đều còn rất trẻ. Những người này đi thẳng đến chỗ Sở Phong, nhưng lại không dừng lại bên cạnh Sở Phong, chỉ là đi ngang qua. Trong bọn họ đại đa số người mắt nhìn phía trước, nhìn cũng chưa từng nhìn Sở Phong một chút. Dù là số ít người chú ý tới Sở Phong, cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, trong mắt không có khinh miệt, nhưng đều cao ngạo. Cái tư thái cao cao tại thượng kia, phảng phất thần linh đi qua thế gian. Trên thực tế, bọn hắn xác thực hưởng thụ đãi ngộ phi phàm. Bởi vì trên đường bọn hắn đi qua, tất cả mọi người vội vàng làm q·u·ỳ lạy đại lễ. Dù là tuần tra hộ vệ cũng lập tức dừng lại, nhường đường cho bọn hắn. "Xem ra ở đâu có người, thì có những điểm khác biệt, Thất Giới Thánh Phủ cũng không ngoại lệ." Sở Phong nội tâm cảm thán, chợt đóng cửa điện. Hắn muốn điều chỉnh lại tâm tình. Hiện tại chưa làm được gì, vẫn nên tu luyện. Hắn chuẩn bị tiếp tục tu luyện Thái Cổ Minh Tưởng p·h·áp, bởi vì trong lúc mơ hồ, Sở Phong đã cảm nh·ậ·n được thời cơ đột p·h·á. Mặc dù vẫn cần thời gian nhất định, nhưng tiếp tục tu luyện, sớm muộn cũng sẽ đột p·h·á. Nhưng tu luyện được một giờ, bỗng nhiên có người gõ cửa nhà Sở Phong, Sở Phong quan s·á·t ra phía ngoài, lại thấy đúng là mười người mặc giáp bạc kia. Sở Phong mở cửa, cầm đầu là một nữ t·ử, tướng mạo không dễ nhìn lắm, thậm chí da còn hơi đen, nhưng lại cực kỳ có khí chất, đồng thời cũng rất tự tin. Dạng khí chất này, đôi khi còn thắng cả vẻ xinh đẹp. Mà nàng cũng là người mạnh nhất trong số này, Tiên Long thần bào. "Sở Phong?" Nữ t·ử hỏi. "Là ta." Sở Phong đáp. "Tự giới t·h·iệu một chút, ta tên là Linh Tích Niên, là người của Linh thị thuộc Thất Giới Thánh Phủ, cũng là phó đội trưởng P·h·á T·h·i·ê·n quân của Linh thị." "Sở Phong, ta có thể vào trong nói chuyện không?" Linh Tích Niên hỏi. "Đương nhiên." Sở Phong mời những người này vào trong cung điện tạm ở của mình. "Sở Phong, ta là Linh Vân Hạo, cũng là người của Linh thị, là người của P·h·á T·h·i·ê·n quân Linh thị, nhưng ta không phải phó đội trưởng hay đội trưởng gì cả, chỉ là thành viên thôi." Một nam t·ử có vẻ ngoài ngốc nghếch, nhưng lại tươi cười rạng rỡ, sau khi vào nhà đã dẫn đầu tự giới t·h·iệu. Đừng thấy hắn khờ khạo, tu vi cũng không yếu, ở đây chỉ kém Linh Tích Niên, là Hoàng Long thần bào. Ngay sau đó, những người còn lại ở đây cũng nhao nhao giới t·h·iệu bản thân với Sở Phong, thái độ đều rất hữu hảo. Mà trong đó mấy người khi nãy đi ngang qua đã nhìn Sở Phong, lúc đó tư thái của bọn hắn hoàn toàn khác bây giờ. "Các vị tìm ta, là có chuyện gì sao?" Sở Phong hỏi. "Có việc, ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi." Linh Tích Niên nói thẳng. "Vì sao?" Sở Phong hỏi. "Vừa nãy ngươi cũng thấy chúng ta đi qua, thực không dám giấu diếm, chúng ta nhận được triệu kiến của trưởng lão Linh thị." "Trưởng lão Linh thị vừa nói với chúng ta về chuyện của ngươi, nhập T·h·i Phủ luyện hạng nhất." "Cửu T·h·i·ê·n Bí Địa, thu hoạch được ấn ký màu đen." "Sở Phong, ngươi đúng là không đơn giản." "Với t·h·i·ê·n phú của ngươi, dù là Thất Giới Thánh Phủ của ta, một đời thiên tài xuất hiện lớp lớp, sợ rằng cũng có một chỗ cho ngươi." Linh Tích Niên nói thẳng những gì đã xảy ra, thái độ ngược lại càng lộ vẻ chân thành. Sở Phong thấy, bọn hắn tuy không phải tiểu bối, nhưng tu vi của bọn hắn đều không phải hạng tầm thường. Trưởng lão Linh thị cố ý bàn giao việc này với bọn hắn, có thể thấy Thất Giới Thánh Phủ cũng có chút coi trọng mình. Nói thẳng ra, đây là lôi k·é·o Sở Phong từ sớm. Có thể khiến loại người tự phụ này cam nguyện lôi k·é·o Sở Phong, đã chứng minh giá trị của Sở Phong. "Có thể kết bạn với các vị, cũng là vinh hạnh của Sở Phong ta." Sở Phong ôm quyền nói. Mặc kệ những người này có thật tâm hay không, nhưng giơ tay không đ·á·n·h người tươi cười, huống chi đây là địa bàn Thất Giới Thánh Phủ. "Sở Phong, ngươi mới tới Thất Giới Thánh Phủ, còn chưa hiểu rõ nơi này, ta dẫn ngươi đi tham quan được không?" Linh Tích Niên hỏi. "Vậy thì còn gì bằng." Sở Phong đáp. Sau đó, đám người Linh Tích Niên dẫn Sở Phong đi dạo. Trên đường đi, thu hút không ít sự chú ý. Tất cả mọi người nhìn Sở Phong đều hơi kinh ngạc, nhất là khi thấy đám người Linh Tích Niên tươi cười với Sở Phong, bọn hắn càng nghị luận ầm ĩ. Dù sao chuyện nhập T·h·i Phủ luyện, bọn hắn có nghe nói, nhưng đối với kết quả này, rất nhiều người vẫn chưa biết. Nhưng thân ph·ậ·n đám người Linh Tích Niên, bọn hắn biết, có thể được đám người Linh Tích Niên đối đãi như vậy, bọn hắn đều đang suy đoán địa vị của Sở Phong. Thông qua giới t·h·iệu của đám người Linh Tích Niên, Sở Phong cũng hiểu hơn về cách cục của Thất Giới Thánh Phủ. Thất Giới Thánh Phủ năm đó thực ra do các giới linh sư cùng nhau tổ chức nên thế lực. Ban đầu, không có Giới thị và Linh thị. Sau khi Thất Giới Thánh Phủ quyết định không tuyển t·ậ·n thành viên mới từ bên ngoài nữa, mà từ các thành viên lúc đó p·h·át triển lên. Phủ chủ Thất Giới Thánh Phủ lúc đó đã quyết định ban cho họ. Người được ban cho họ, từ nay về sau không được tự xưng dòng họ cũ nữa. Cho nên mới có Giới thị và Linh thị. Nhưng không phải ai cũng được ban cho họ, chỉ có người có chiến c·ô·ng hiển h·á·c·h mới được ban cho họ. Vì vậy, những người được ban cho họ lúc đó đều là những người mạnh nhất của Thất Giới Thánh Phủ. Th·e·o thời gian trôi qua, Thất Giới Thánh Phủ tự nhiên cũng có cao thấp quý t·i·ệ·n. Không nghi ngờ gì, Giới thị và Linh thị là những tồn tại cao quý nhất. Từ đó về sau, tất cả các phủ chủ của Thất Giới Thánh Phủ gần như đều xuất thân từ Giới thị hoặc Linh thị. Đương nhiên, ngoài Giới thị và Linh thị, còn có một số gia tộc dòng họ lớn mạnh khác. Trong đó mạnh nhất lần lượt là: Khương thị, Diêu thị, Doanh thị, Cơ thị. Bốn dòng họ này đứng sau Giới thị và Linh thị trong Thất Giới Thánh Phủ. Sau đó là các dòng họ khác, các loại đều có. Vì vậy, Thất Giới Thánh Phủ từ ngoài vào trong được chia thành bốn phủ khu. Lần lượt là Thánh phủ, Bên trên phủ, Phàm phủ, Hạ phủ. Hạ phủ: Chính là khu vực của Sở Phong và những người khác. Người ở đây đông nhất, có mấy ức vạn. Nhưng địa vị của những người này thấp nhất, thậm chí không được tự do ra vào Thất Giới Thánh Phủ, muốn rời đi cần báo cáo, được đồng ý mới có thể. Nói thẳng ra, người ở Hạ phủ danh nghĩa là người của Thất Giới Thánh Phủ, nhưng kỳ thật là phục tùng các tộc thị cường đại, bọn hắn cơ bản đều là hạ nhân. Những người này, tự nhiên không thể để bọn hắn tùy tiện ra vào, đi ra... mất mặt Thất Giới Thánh Phủ. Phàm phủ: Chính là nơi ở của bốn gia tộc Khương thị, Diêu thị, Doanh thị, Cơ thị. Bên trên phủ: Chính là khu vực Giới thị và Linh thị ở. Thánh phủ: Là khu c·ấ·m, nơi cất giữ những bảo vật trân quý nhất của Thất Giới Thánh Phủ, và nhiều trận p·h·áp tu luyện cường đại, còn có c·ấ·m địa. Dù là người của Giới thị và Linh thị cũng không được tùy tiện ra vào, càng là người bình thường cả đời không thể vào. Linh Tích Niên mang Sở Phong đi sâu vào. Rất nhanh đã vượt qua Hạ phủ, Phàm phủ, tiến vào Bên trên phủ. Sở Phong phát hiện, Hạ phủ có nhiều người nhất lại có diện tích nhỏ nhất. Phàm phủ lớn hơn một chút, còn Lên phủ thì bao la hơn nhiều so với Phàm phủ. Cho nên Hạ phủ đâu đâu cũng thấy dãy cung điện, đâu đâu cũng thấy bóng người, tuy ồn ào nhưng vẫn có khói lửa. Mà cung điện ở Phàm phủ không chỉ rộng rãi, còn có vườn hoa riêng, so với Hạ phủ thì rõ ràng địa vị hơn. Về phần Bên trên phủ, phần lớn là núi cao sông dài, tiên hươu linh thú, như chốn thần tiên. Thỉnh thoảng mới thấy một kiến trúc. Nhưng kiến trúc ở đây lại đều khác biệt. Có phòng nhỏ tinh xảo trên đỉnh núi. Cũng có thành trì mênh mông như một quốc gia, nhưng nghe nói đó chỉ là lãnh địa của một người mà thôi. Tóm lại, người ở Bên trên phủ có thể làm gì thì làm để xây phủ đệ của mình, vì lãnh địa của bọn hắn cực lớn. Đương nhiên, tuy chủ nhân chỉ có một người, nhưng người hầu không ít. Không chỉ người ở Hạ phủ, chỉ cần bọn hắn nguyện ý, dù là người ở Phàm phủ cũng nguyện ý phục vụ cho bọn hắn. Điều này khiến Sở Phong không khỏi nhớ tới tỳ nữ th·i·ế·p thân của Linh Sanh Nhi. Tỳ nữ đó tên là Diêu Lạc, xuất thân cũng không hề đơn giản, nguyện ý phục vụ Linh Sanh Nhi là vì thân ph·ậ·n của Linh Sanh Nhi. Dù sao ông nội của Linh Sanh Nhi là chủ của Linh thị. Trước đó Sở Phong chỉ biết Linh Sanh Nhi có t·h·i·ê·n phú rất cao, thân ph·ậ·n bất phàm. Mà bây giờ qua giới t·h·i·ệu tỉ mỉ của đám người Linh Tích Niên, Sở Phong mới biết thân ph·ậ·n của Linh Sanh Nhi cao minh đến mức nào. Rất nhanh, Linh Tích Niên dẫn Sở Phong đến một hồ nước. Hồ nước rất lớn, lại rất sâu, nhưng nước lại trong vắt. Vì vậy có thể thấy sinh vật ở đáy nước sâu. Có đàn cá lóe lên ánh sáng bảy màu, lại có cá dài vạn mét tựa như giao long. Phải biết, nước nhạt thì sâu, nước đen thì vực sâu. Thông thường, nước sâu như vậy không thể trong vắt. Nhưng với giới linh sư mà nói, thay đổi chất nước không phải là việc khó, cho nên Sở Phong không hề ngạc nhiên. Trên mặt hồ này có một tòa cung điện trên nước. Cung điện không phải dùng kết giới chi t·h·u·ậ·t tạo thành mà làm từ bạch ngọc, toàn thân màu trắng, như pho tượng, rất đặc biệt. Đây là phủ đệ của Linh Tích Niên, cũng do nàng tự tay tạo ra. Linh Tích Niên đưa Sở Phong đến đây là để chiêu đãi Sở Phong. Thậm chí, nàng còn tự xuống bếp, không dùng kết giới chi t·h·u·ậ·t mà dùng trù nghệ thế gian, làm một bàn mỹ thực cho Sở Phong. Trên bàn cơm, có người rót rượu cho Sở Phong, có người gắp thức ăn, rất nhiệt tình chu đáo. Linh Vân Hạo vừa miệng đầy dầu g·ặ·m chân gà, vừa cười tủm tỉm nói: "Haiz, hôm nay là nhờ phúc của huynh đệ Sở Phong, lâu lắm rồi ta không được ăn đồ ăn phó đội trưởng làm, ngon thật." "Đúng đó, huynh đệ Sở Phong, ngươi ăn nhiều vào, bọn ta đều nhờ phúc của ngươi đấy." Những người khác cũng nhao nhao phụ họa. "Hương vị coi như không tệ, không ngờ Tích Niên cô nương lại có tay nghề như vậy." Lời khen của Sở Phong là từ đáy lòng mà ra. Tuy rằng người tu vi như Sở Phong không ăn không uống cũng không c·h·ế·t đói, nhưng vẫn thường xuyên t·r·ải nghiệm mỹ thực thế gian. Trù nghệ của Linh Tích Niên còn ngon hơn nhiều nhà hàng. Nhưng Sở Phong vừa nói vậy, tất cả mọi người như hóa đá, không động đậy. Thậm chí có người kẹp đồ ăn đến bên miệng cũng không dám ăn. Mọi người vốn đầy ý cười, giờ mặt lộ vẻ hoảng sợ. Không khí hài hòa vui vẻ bỗng chốc trở nên phức tạp. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận