Tu La Võ Thần

Chương 4415: Chớ có thua không nổi

Lão đạo Lỗ Mũi Trâu bỗng nhiên mở miệng, khiến mọi người đều ý thức được có chuyện gì đó xảy ra. Chỉ là mọi người lại không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nên chỉ có thể tiếp tục quan sát.
"Có gì không công bằng?" Lý Mục Chi hỏi lão đạo Lỗ Mũi Trâu.
"Lúc trước, khi đệ tử ta là Sở Phong bố trí trận pháp, ngươi liên tục ở trong bóng tối tăng cường trận pháp đã thành hình của ngươi."
"Bây giờ, uy lực của trận pháp ngươi đã tăng cường không ít so với một nén nhang trước đó."
"Nhưng trận pháp của đệ tử ta là Sở Phong thì vừa mới bày trận xong."
"Ngươi so với hắn, thế nhưng là dùng nhiều hơn trọn vẹn một nén nhang, tự nhiên không công bằng." Lão đạo Lỗ Mũi Trâu nói.
"Lại có chuyện như vậy sao?" Nghe lão đạo Lỗ Mũi Trâu nói xong, đám người Long Hiểu Hiểu cũng thật bất ngờ.
Ngay cả tộc trưởng Long thị cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ trước đó chỉ lo quan sát Sở Phong bố trí trận pháp, thật sự là không chú ý tới hành động của Lý Mục Chi. Cho nên bọn họ cũng không xác định rốt cuộc là lão đạo Lỗ Mũi Trâu đang vu oan Lý Mục Chi, hay là Lý Mục Chi thật đã làm loại chuyện này.
"Ta xác thực tăng cường lực lượng cho trận pháp này."
"Nhưng có gì không công bằng mà nói?"
"Từ đầu ta đã không nói là không thể tăng cường lực lượng trận pháp."
"Đừng quên, quy tắc này là do ta định, quy tắc này, ta rõ ràng hơn các ngươi." Nhưng mà, điều khiến người ta bất ngờ là Lý Mục Chi không chỉ không phủ nhận mà lại vô cùng thản nhiên. Chỉ là thái độ của hắn, không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy đương nhiên. Loại thái độ này, khiến người ta khó chịu, nhưng hết lần này đến lần khác không có ai dám nói gì hắn.
"Nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, tỷ thí có thể dừng lại ở đây."
"Cuộc tỷ thí này, cũng không phải do ta yêu cầu, ta không quan trọng chuyện này." Lý Mục Chi nói xong liền nhìn về phía Sở Phong: "Thế nào, còn muốn tiếp tục không? Nếu muốn tiếp tục, ta cũng sẽ không khách khí."
"Tiếp tục." Sở Phong nói.
Ầm.
Sở Phong vừa nói xong, vô số đạo trường kiếm tản ra ánh sáng bạc, tựa như mưa lớn bình thường bay lượn về phía Sở Phong. Từng thanh trường kiếm màu bạc đều có uy lực bất phàm, mà số lượng lại vô kể, uy lực có thể nói là hủy thiên diệt địa cũng không ngoa. Đó là trận pháp do Lý Mục Chi bố trí. Mặc dù trận pháp này hắn học từ chỗ Sở Phong, hôm nay mới là lần đầu hắn bố trí. Thế nhưng uy lực của trận pháp này đã gần đạt tới cực hạn.
"Trận khải! ! !"
Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ vang lên. Chính là Sở Phong. Sở Phong một tay chỉ về phía trước.
Vút vút vút.
Trong trận pháp của Sở Phong cũng có vô số trường kiếm màu vàng bay lượn ra. Thế trận kia thậm chí còn cường hoành hơn so với trận pháp mà Lý Mục Chi đang thúc giục. Trận pháp này chính là do Sở Phong học từ chỗ Lý Mục Chi. Mặc dù hai trận pháp có chút khác biệt, nhưng trên thực tế, phương thức công kích lại rất giống nhau.
Lý Mục Chi cố ý. Hắn học trận pháp của Sở Phong trước, đã biết phương thức công kích của trận pháp đó. Sau đó, hắn liền lấy trận pháp của mình ra, hắn cố ý lấy ra một cái có phương thức công kích giống của Sở Phong để Sở Phong bố trí. Mục đích là muốn chứng minh, cùng một trận pháp, hắn là Lý Mục Chi nắm giữ, phải ở trên Sở Phong.
Trên không trung, hai đạo ánh sáng vàng và bạc xen lẫn vào nhau. Lập tức, gợn sóng dập dờn, oanh minh nổi lên bốn phía. Trong khoảnh khắc, vô số kiếm ánh sáng va vào nhau. Thế nhưng rất nhanh, trận pháp của Sở Phong bắt đầu có dấu hiệu bị chèn ép. Trận pháp của Lý Mục Chi có vẻ nhỉnh hơn một chút. Không phải uy lực nhỉnh hơn mà là số lượng kiếm mưa phóng ra từ trận pháp nhỉnh hơn.
"Ta đã nói rồi, kết giới trận pháp rất quan trọng, nhưng lực khống chế của Giới Linh sư càng quan trọng hơn."
"Hôm nay, ta sẽ dùng chính trận pháp của ngươi, để đánh bại ngươi." Trong lúc Lý Mục Chi nói chuyện, lực lượng của trận pháp còn trở nên mạnh hơn. Lại có một lượng lớn trường kiếm mang ánh sáng bạc không ngừng bay lượn ra từ trong trận pháp, liên tục bay về phía Sở Phong. Cho dù Sở Phong cố gắng ngăn cản, thì mưa kiếm vẫn không ngừng áp sát Sở Phong. Mắt thấy kiếm mưa màu bạc ngày càng đến gần Sở Phong, mà mưa kiếm màu vàng từ trận pháp công kích của Sở Phong phóng thích ra lại có số lượng có hạn.
Long Hiểu Hiểu và Vu Đình đều khẩn trương đến run rẩy cả người. Bọn họ biết, uy lực của trận pháp công kích này có thể không đủ giết chết Sở Phong. Nhưng chỉ cần Sở Phong bại, tính mạng của Sở Phong cũng khó đảm bảo.
"Cũng chỉ có thế này sao?"
Nhưng đột nhiên, Sở Phong lại mở miệng. Câu nói này của hắn là dành cho Lý Mục Chi. Câu nói này không những không hề có ý e ngại, ngược lại còn đầy khiêu khích.
"Ngươi đang nói gì?" Lý Mục Chi có chút không tin vào tai mình, hắn không ngờ rằng Sở Phong lại có thể nói ra những lời này khi sắp thua cuộc.
"Ta nói, ngươi dùng nhiều thời gian hơn một nén nhang để tăng cường uy lực cho trận pháp, cũng chỉ được đến trình độ này sao?" Sở Phong hỏi.
"Không biết sống chết." Nghe những lời này, mắt Lý Mục Chi lộ ra vẻ lạnh lẽo, hắn bị Sở Phong chọc giận. Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, số lượng mưa kiếm màu bạc phóng ra từ trận pháp công kích còn nhiều thêm một chút. Nhưng khi thấy tình hình này, Sở Phong không những không hoảng hốt mà còn thản nhiên nói: "Kết thúc."
Uỳnh.
Sở Phong vừa nói xong, trận pháp công kích trước mặt hắn đã có biến hóa. Trận pháp vốn đang lưu chuyển những tia sáng chói mắt, nhưng lúc này, ánh sáng kia còn chói mắt hơn gấp đôi lúc trước. Quan trọng nhất là, số lượng kiếm mưa màu vàng phóng ra từ trận pháp công kích của Sở Phong cũng nhiều gấp đôi lúc trước. Số lượng kiếm mưa màu vàng tăng gấp đôi, trong nháy mắt khiến thế cục đảo chiều. Kiếm mưa màu bạc do trận pháp công kích của Lý Mục Chi phóng ra bắt đầu liên tục bị đánh lui. Kiếm mưa màu vàng của Sở Phong bắt đầu áp xuống, trong nháy mắt đã đến gần Lý Mục Chi.
"Đó là, trận trong trận?" Rất nhanh, mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Họ có thể thấy được, trong trận pháp của Sở Phong lại xuất hiện một trận pháp khác. Trận pháp do Sở Phong bố trí căn bản không phải một mà là hai trận. Đây là lý do vì sao số lượng kiếm mưa mà trận pháp công kích của Sở Phong phóng ra đột nhiên có thể tăng lên gấp đôi.
"Sở Phong hắn lại bố trí hai trận pháp?"
"Chuyện này làm sao làm được, lại còn làm ngay trong khoảng thời gian một nén nhang vừa rồi sao?" Cảnh này, khiến người ta cảm thấy chấn kinh, đừng nói đến những người khác, ngay cả tộc trưởng Long thị cũng thật bất ngờ.
Mà hiện giờ, kiếm mưa màu vàng của Sở Phong không những đã hoàn toàn áp chế kiếm mưa màu bạc của Lý Mục Chi mà còn xuất hiện thế bao vây, bao vây nó lại. Sở Phong không thật sự phát động tiến công. Nhưng tất cả mọi người đều biết, cuộc tỷ thí này, là Sở Phong thắng.
"Bàng môn tả đạo, ngươi quả nhiên am hiểu bàng môn tả đạo." Đột nhiên, Lý Mục Chi phất tay áo một cái, liền khiến trận pháp công kích trước mặt tiêu tán. Hắn đã từ bỏ quyết đấu trận pháp kết giới này, nhưng ánh mắt hắn nhìn Sở Phong lại tràn đầy vẻ giận dữ. Hiển nhiên, thất bại trong cuộc tỷ thí này, khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
"Mục Chi, chớ có thua không nổi." Nhưng ngay lúc này, lại có một âm thanh từ trên không trung truyền đến. Đó chính là giọng của ông nội Lý Mục Chi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận