Tu La Võ Thần

Chương 4214: Sở Phong xuất chiến

"Tiền bối, đã rất thích xem, hậu bối luận bàn về giới linh chi thuật."
"Vậy chi bằng, để ta cùng vị đệ tử này của ngài, luận bàn một phen có được không?"
"Mà chúng ta sẽ dùng tấm tàn đồ Viễn Cổ Linh Vực này làm tiền cược."
"Nếu đệ tử của tiền bối thắng, tấm tàn đồ Viễn Cổ Linh Vực này của ta sẽ thuộc về ngài."
"Nếu vãn bối thắng, tiền bối cũng phải giao cho vãn bối một tấm tàn đồ Viễn Cổ Linh Vực mà ngài có."
"Tiền bối, ngài thấy thế nào?" Sở Phong hỏi.
"Tốt, không ngờ lão phu lại nhìn nhầm."
"Ngươi hậu bối này, quả thật gan dạ."
"Đã vậy, lão phu cũng muốn thành toàn ngươi một lần, cho ngươi cơ hội giao thủ với đệ tử của lão phu." Ngự Thú Tôn Sư nói đến đây, liền nhìn sang đệ tử của hắn là Lý Phong Tuyết: "Phong Tuyết, dừng lại đúng lúc, đừng làm bị thương hậu bối này."
"Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rõ, luận bàn là dừng đúng lúc, tự nhiên sẽ không làm tổn thương hắn." Lý Phong Tuyết tuy nói vậy, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười, rồi nhìn về phía Sở Phong, nói: "Ngươi và ta bố trí trận pháp, một công một thủ."
"Thời gian bày trận đều trong nửa chén trà nhỏ."
"Nếu ngươi có thể phá trận pháp của ta, mà ta không thể phá trận pháp của ngươi, thì ta thua."
"Nếu ta có thể phá trận pháp của ngươi, mà ngươi không thể phá trận pháp của ta, thì ta thắng."
"Về chuyện hòa thì không cần ta nói thêm."
"Đương nhiên, tình huống hòa nhau không có khả năng xảy ra." Trong lời Lý Phong Tuyết, hiện rõ sự tự tin của hắn.
"Như vậy không có ý nghĩa, chi bằng chúng ta dứt khoát, trong thời gian nửa chén trà, đồng thời bố trí một tòa công sát trận pháp, sau đó công kích lẫn nhau, ngươi thấy sao?" Sở Phong nói.
"Cái gì? Công kích lẫn nhau?" Lời Sở Phong vừa nói ra, đừng nói Lý Phong Tuyết cảm thấy bất ngờ, những người khác ở đây cũng đều ngạc nhiên. Đề nghị của Sở Phong là một phương thức quyết đấu vô cùng... tàn bạo, rất dễ làm đối phương bị thương. Lúc luận bàn thông thường, không ai muốn dùng phương thức này. Ngược lại chỉ trong sinh tử quyết đấu mới dùng đến phương thức như vậy.
"Sở Phong huynh đệ, luận bàn nên dừng đúng lúc, không cần thiết dùng đến phương thức này." Thấy không ổn, Viên Thuật vội mở miệng. Bởi vì hắn đã từng luận bàn với Lý Phong Tuyết, rất rõ, Lý Phong Tuyết không phải hạng xoàng. Người này rất âm hiểm, đồng thời tâm ngoan thủ lạt. Nếu dùng phương thức này để quyết đấu, trừ phi Sở Phong có nắm chắc phần thắng, nếu không chắc chắn bị Lý Phong Tuyết gây thương tích. Dù hắn biết giới linh chi thuật của Sở Phong rất lợi hại. Nhưng dù sao Lý Phong Tuyết cũng là Giới Linh Sư nắm giữ Long Biến nhất trọng. Long Biến nhất trọng, tức là có lực lượng sánh với nhị phẩm chí tôn.
"Viên Thuật huynh, đây là cuộc quyết đấu giữa ta và vị tiểu huynh đệ này, ngươi không nên xen vào." Lúc này, Lý Phong Tuyết nhìn Viên Thuật một chút rồi lại nhìn về phía Sở Phong.
"Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi cũng là người sảng khoái."
"Ta thấy đề nghị của ngươi rất hay, cứ theo cách này mà so." Lúc Lý Phong Tuyết nói những lời này, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm tàn nhẫn.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi nghĩ lại đi." Còn Viên Thuật, có chút bất an, nhịn không được lên tiếng lần nữa.
"Viên Thuật, việc quyết đấu của bọn họ, cứ để bọn họ tự quyết định." Đúng lúc này, Thang Thần đại sư bỗng nhiên mở miệng.
"Viên Thuật huynh, không cần lo lắng, chỉ là luận bàn thôi." Sở Phong cũng mở miệng nói. Thấy vậy, Viên Thuật cũng không nói thêm gì.
"Tiểu huynh đệ, đã định ra quy tắc, vậy ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Lý Phong Tuyết cười tủm tỉm hỏi Sở Phong, dù hắn đang cười, nhưng nụ cười đó tràn đầy ác ý.
"Chuẩn bị xong." Sở Phong khẽ gật đầu. Trong nụ cười của hắn cũng toát ra sự tự tin.
"Vậy thì bắt đầu thôi." Lý Phong Tuyết vừa dứt lời, liền bắt đầu bày trận. Sở Phong đương nhiên cũng vậy.
Lần này Lý Phong Tuyết bố trí trận pháp khác hẳn so với lần quyết đấu cùng Viên Thuật. Lúc trước, có thể vì muốn làm Viên Thuật chủ quan, cho nên trận pháp hắn bố trí trông rất không đáng kể, không giống đại trận được bố trí tỉ mỉ. Nhưng lần này, trận pháp hắn bày ra uy thế cực mạnh, thanh thế lớn lao. Trong quá trình bố trí, cả vùng trời đất rung chuyển kịch liệt, có thể cảm nhận được sự lợi hại của trận pháp này. Thấy trận pháp này Lý Phong Tuyết đang bố trí, sư tôn hắn là Ngự Thú Tôn Sư liên tục gật đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thang Thần đại sư. Trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý. Ánh mắt như đang muốn nói. Sao nào Thang Thần, đệ tử của lão phu có phải là ở trên xa đệ tử của ngươi không?
Cho nên, Lý Phong Tuyết cố ý, hắn cố tình làm vậy. Muốn phô trương uy phong trước mặt Thang Thần đại sư, để Thang Thần đại sư có sự so sánh, cho ông biết, đệ tử do ông dạy ra thật kém cỏi. Còn đệ tử do Ngự Thú Tôn Sư ông dạy lại ưu tú đến vậy.
Nhưng Thang Thần đại sư và Viên Thuật hoàn toàn không để ý tới lũ sư đồ hèn hạ kia. Ánh mắt họ đều dán chặt vào trận pháp mà Sở Phong đang bố trí. Chỉ là, trận pháp mà Sở Phong bố trí lại khá bình thường, đồng thời lộ ra một tia lực lượng thần bí, khó mà đoán được lực lượng cụ thể của trận pháp.
"Sư tôn, kết giới trận pháp của Sở Phong huynh đệ, ta không nhìn ra được." Lúc này, Viên Thuật dùng bí mật truyền âm nói với Thang Thần đại sư. Trong lời nói của hắn tràn đầy kinh ngạc thán phục. Lúc mới quen Sở Phong, giới linh chi thuật của Sở Phong rõ ràng là ở dưới hắn. Nhưng bây giờ, không bao lâu từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Phong, vậy mà hắn không nhìn thấu kết giới trận pháp mà Sở Phong bố trí. Điều này khiến hắn ý thức được, giới linh chi thuật của Sở Phong, rất có thể đã vượt xa hắn.
"Sư tôn, chẳng lẽ Sở Phong huynh đệ hắn cũng nắm giữ Long Biến nhất trọng?" Viên Thuật lại hỏi. Long Biến Chi Cảm lĩnh ngộ được mấy tầng, trừ khi có kiểm tra chuyên môn, hoặc người lĩnh ngộ cố ý triển lộ, người ngoài không thể nhìn ra, chỉ có thể thông qua uy lực của trận pháp mà phán đoán. Nhưng hắn thấy, trận pháp Sở Phong bố trí dù uy lực chưa bộc phát, nhưng ngay cả hắn cũng không nhìn thấu, vậy thì hơn phân nửa Sở Phong đã nắm giữ Long Biến nhất trọng.
"Tiến bộ này, quá nhanh rồi."
"Khó trách kẻ này dám chủ động khiêu chiến."
"Lão già Lỗ Mũi Trâu kia, đúng là nhặt được bảo bối." Thang Thần đại sư không trả lời Viên Thuật, nhưng cũng không kìm được cảm thán. So với Viên Thuật, thực ra ông cũng không thể nhìn thấu hoàn toàn tòa trận pháp mà Sở Phong bố trí, chính vì vậy mà ông càng nhận ra được sự lợi hại của Sở Phong.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận