Tu La Võ Thần

Chương 4325: Một ngụm ác khí

Chương 4325: Một ngụm ác khí
Chỉ là, khi cái uy áp này được phóng thích ra, ánh mắt của trưởng lão Lăng Đào lại có chút biến đổi.
Long Nam Tầm, đã không phải lần đầu đến đây, mong muốn thăm Long Hiểu Hiểu.
Ngày thường, nếu hắn phóng ra uy áp như vậy, Long Nam Tầm đã sớm sợ tới tè ra quần, vội vã bỏ chạy.
Nhưng hôm nay, Long Nam Tầm không chỉ không trốn, ngược lại sắc mặt không thay đổi.
Điều này khiến hắn rất ngạc nhiên.
Thằng nhóc này, hôm nay ăn phải gan hùm mật báo sao, từ đâu ra được lực lượng như vậy?
"Long Lăng Đào, ngươi thật sự cho rằng, ngươi cậy vào Mộc Mộc công chúa, liền có thể tùy ý làm càn sao?"
"Ngươi có biết, Hiểu Hiểu công chúa sẽ luôn luôn đắc thế như vậy không?"
Long Nam Tầm cất giọng hỏi.
Nghe đến đó, Sở Phong mới biết rõ vì sao bọn họ lại đối địch.
Thì ra trưởng lão Lăng Đào này là người của Long Mộc Mộc.
Chắc hẳn, tất cả những người phụ trách trấn giữ ở đây đều là người của Long Mộc Mộc.
Người của Long Mộc Mộc, phụ trách trông coi Long Hiểu Hiểu, Sở Phong ý thức được, tình cảnh của Long Hiểu Hiểu bây giờ có thể còn không lạc quan như tưởng tượng.
"Lão phu từ trước đến nay chỉ nghe lệnh của Long thị, chỉ nghe lệnh của tộc trưởng."
"Long Nam Tầm, ngươi chất vấn lão phu thì được, nhưng không được nghi ngờ tộc trưởng đại nhân."
"Ngươi chất vấn tộc trưởng đại nhân, đã là tội chết, nếu không phải nể mặt gia gia ngươi, ta hiện tại có thể lập tức xử tử ngươi."
"Bây giờ ngươi, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của lão phu, coi như ta chưa từng thấy ngươi đến đây."
"Nếu ngươi không đi, đừng trách lão phu không khách khí."
Trưởng lão Lăng Đào hung hăng nói.
Quả nhiên, hắn không trực tiếp ra tay với Long Nam Tầm, có lẽ vẫn còn kiêng kỵ điều gì đó.
"Nghe lệnh của tộc trưởng đại nhân?"
Lúc này, Long Nam Tầm cười lạnh một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói: "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, hôm nay ta đến đây, chính là tộc trưởng đã đồng ý."
"Cái gì? Ngươi nói ngươi được tộc trưởng đại nhân đồng ý?"
"Chỉ bằng ngươi?"
"Ha ha ha..."
Nghe Long Nam Tầm nói xong, trưởng lão Lăng Đào không những không tức giận mà còn cười lớn.
Hắn không chỉ thu hồi uy áp, mà còn đứng tại chỗ ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiếng cười chấn động, truyền khắp bốn phương.
Hắn không hề sợ người khác nghe thấy, cười ngông cuồng và phách lối.
Quan trọng nhất là, trong tiếng cười có sự trào phúng.
Loại trào phúng đó, tất cả những ai nghe thấy tiếng cười đều có thể cảm nhận được.
"Cười?"
"Long Lăng Đào, ngươi mở mắt chó ra mà nhìn kỹ cho ta, đây là cái gì."
"Bá"
Đột nhiên, Long Nam Tầm vung tay áo, lấy ra một tấm lệnh bài, chĩa thẳng vào mặt trưởng lão Lăng Đào.
Lệnh bài đó, chính là lệnh bài của tộc trưởng Long thị.
Chính là lúc nãy, khi tộc trưởng Long thị để Long Nam Tầm dẫn đường cho Sở Phong, đã cố ý giao cho Long Nam Tầm.
Chắc chắn tộc trưởng cũng hiểu rõ, nếu không có những vật đặc thù, với thân phận của Long Nam Tầm, sẽ không thể gặp được Long Hiểu Hiểu.
"Ngươi... Ngươi lấy tấm lệnh bài này từ đâu?"
Trưởng lão Trương Lăng Đào trước đó còn khí thế ngút trời, lúc này trợn tròn mắt.
Lệnh bài này là độc nhất vô nhị, căn bản không thể làm giả.
Dù có thể làm giả, ở trong Long thị này, cũng không ai dám làm loại chuyện này.
Cho nên ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải nghi ngờ, mà là cảm thấy đây chính là lệnh bài của tộc trưởng Long thị.
Nhưng lệnh bài của tộc trưởng, vật quý giá như vậy, sao có thể rơi vào tay Long Nam Tầm?
Đừng nói là Long Nam Tầm, dù là gia gia của Long Nam Tầm, cũng không có tư cách cầm đến loại lệnh bài này mới đúng.
Đối với sự khó hiểu của Lăng Đào trưởng lão, Long Nam Tầm không trực tiếp trả lời, mà nói:
"Thấy lệnh bài như gặp tộc trưởng, ngươi còn dám đứng đó?"
"Còn không mau mau quỳ xuống? !!!"
"Phù phù"
Dù cực kỳ không tình nguyện, Lăng Đào trưởng lão vẫn lập tức quỳ giữa không trung.
Không chỉ vậy, lúc này ở nơi không trung vốn chỉ có ba người bọn họ, bắt đầu có chút xao động.
Ngay sau đó, phía sau Lăng Đào trưởng lão, bắt đầu xuất hiện những bóng dáng khác.
Chớp mắt, đã có mấy trăm thân ảnh hiện ra.
Tất cả bọn họ đều là người phụ trách trông coi Long Hiểu Hiểu.
Trước đó, bọn họ vẫn ẩn mình trong hư không, chưa từng lộ diện.
Nhưng bây giờ, họ không dám không xuất hiện.
Đây không phải là sự uy hiếp từ Long Nam Tầm, mà là sự uy hiếp từ tấm lệnh bài kia.
Lúc này, những người này đều quỳ giữa không trung, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Họ đang chờ mệnh lệnh, dù có không thích Long Nam Tầm, thậm chí xem thường Long Nam Tầm.
Nhưng chỉ cần Long Nam Tầm có lệnh bài của tộc trưởng trong tay, cho dù là bất kỳ mệnh lệnh gì, họ đều phải chấp hành.
"Lăng Đào trưởng lão, cái gọi là phong thủy luân chuyển, ngươi đừng cho rằng Mộc Mộc công chúa có thể bảo vệ ngươi cả đời."
"Hiểu Hiểu công chúa, dù sao vẫn là người con gái được tộc trưởng đại nhân yêu thương nhất."
Long Nam Tầm nói.
"Nam Tầm thiếu gia, lão phu dẫn người trấn giữ ở đây, chính là mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân."
"Ta cũng chưa từng gây khó dễ cho Hiểu Hiểu công chúa, ta cũng không có cái gan đó a."
Ngữ khí của trưởng lão Lăng Đào đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc trước còn cao cao tại thượng, lúc này lại vô cùng hèn mọn.
Mà điều này, đều là uy lực của tấm lệnh bài của tộc trưởng Long thị.
"Hiểu Hiểu công chúa, hiện tại ở đâu?"
Long Nam Tầm hỏi.
Sở dĩ hỏi như vậy, vì lãnh địa của Long Hiểu Hiểu rất lớn, nói nơi đây là một quốc gia cũng không ngoa.
Mà Long Hiểu Hiểu cũng không phải là một cô nương an phận, không thể ngoan ngoãn đợi trong tẩm cung của mình.
Bởi vậy, Long Nam Tầm mới cố ý hỏi thăm, chỉ để mau chóng tìm được Long Hiểu Hiểu.
"Nam Tầm thiếu gia, mấy canh giờ trước, khi ta đi tuần tra có nhìn thấy Hiểu Hiểu công chúa ở Vọng Nguyệt Đình."
"Chỉ là hiện tại, không biết Hiểu Hiểu công chúa có còn ở đó không."
Một vị trưởng lão trong đó nói.
Nghe được thông tin này, Long Nam Tầm không nói gì thêm, mà trực tiếp mang theo Sở Phong rời khỏi nơi này, tiến vào chỗ sâu trong lãnh địa.
Long Nam Tầm luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đến khi cảm thấy đã rời xa phạm vi cảm ứng của những trưởng lão kia, mới bỗng nhiên lộ ra nụ cười.
Nụ cười ấy đắc ý đến nỗi ngây thơ như một đứa trẻ.
"Sảng khoái, quá sung sướng, những thứ cẩu nô này, cậy vào hai mẹ con Long Mộc Mộc đắc thế, thời gian qua hoàn toàn không để ta vào mắt."
"Hôm nay, cuối cùng cũng xả được cơn giận."
"Sở Phong, việc này còn nhờ vào ngươi."
Long Nam Tầm nắm tấm lệnh bài kia, có phần cảm kích nhìn Sở Phong.
"Cũng là vì Hiểu Hiểu công chúa."
Sở Phong nói.
"Ừm."
Long Nam Tầm không thể phủ nhận gật đầu.
Sau đó còn tăng nhanh tốc độ, kỳ thật hắn còn lo lắng cho Long Hiểu Hiểu hơn bất kỳ ai.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận