Tu La Võ Thần

Chương 4154: Quỷ dị gió lốc lớn

Tên nam tử này, thân là thủ lĩnh một tộc, có tu vi Chí Tôn Ngũ phẩm. Mà trong ấn tượng của hắn, Long Đạo Chi chỉ là Chí Tôn tứ phẩm mà thôi. Đây cũng là lý do vì sao hắn luôn khinh bỉ Long Đạo Chi. Nhưng bây giờ, Long Đạo Chi lại có thể chặn được uy áp của hắn, điều này có nghĩa, tu vi của Long Đạo Chi, cũng giống như hắn, là Chí Tôn Ngũ phẩm. "Thảo nào, lúc trước sát khí của ngươi lại lợi hại như vậy." "Thì ra tu vi của ngươi, đã không thua kém gì ta." "Bất quá ngươi đừng tưởng rằng, chỉ là Chí Tôn Ngũ phẩm, liền có thể đối kháng chúng ta." Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng tên nam tử kia lại không hề sợ hãi, mà nhìn về phía ba tên thủ lĩnh còn lại. "Còn ngơ ra đó làm gì, chẳng phải đã nói xong, là sẽ trở mặt với tên này sao?" "Sao lúc này, còn cò kè mặc cả với hắn, chẳng lẽ các ngươi muốn mãi bị cái đám phế vật Tổ Võ tinh vực này áp chế?" "Tại cái Vô Tận Thâm Uyên này, muốn mãi nghe theo lời tên phế vật này?" Nam tử trung niên lớn tiếng hỏi. Ầm! Ầm! Ầm! Ngay sau đó, lại có ba đạo khí tức Chí Tôn Ngũ phẩm, phóng thích ra. Là ba vị thủ lĩnh còn lại. Lúc trước còn xin Long Đạo Chi, đem viên Long Mạch Huyết Thạch dư ra, bán cho ba người bọn họ, lúc này sắc mặt, đều trở nên âm hiểm, tàn ác. "Long Đạo Chi, nể mặt ngươi mời đến Sở Phong, chúng ta vốn định cùng ngươi ngồi ngang hàng." "Không ngờ, ngươi lại không biết điều như vậy, lại ỷ vào Sở Phong là Giới Linh sư, liên tục bức ép chúng ta." "Còn muốn đứng trên đầu chúng ta mà đi ị." "Ngươi thật là quên mất thân phận của mình rồi." "Hiện tại, ngươi đừng trách chúng ta vô tình, đây đều là ngươi tự tìm." Tên lão phu nhân kia hung dữ nói ra. Đồng thời trên thân hai vị thủ lĩnh khác, cũng tỏa ra sát ý. Đến đây, ý đồ của bốn vị thủ lĩnh này đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Bọn chúng muốn diệt trừ Long Đạo Chi, sau đó cưỡng ép khống chế Sở Phong. Cứ như vậy, bọn chúng có thể muốn làm gì thì làm tại Vô Tận Thâm Uyên này. "Ha ha ha ha!!!" Gặp tình hình này, Long Đạo Chi không những không sợ, ngược lại ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười kia, không chỉ chói tai, mà còn điên cuồng, đồng thời càng giống như đã nhìn thấu hết thảy. Tiếng cười như vậy, khiến cho bốn vị thủ lĩnh kia, có chút không biết phải làm sao. Không rõ, Long Đạo Chi đây là làm sao. Thế nhưng, khi Long Đạo Chi thu lại nụ cười kia, khuôn mặt lại trở nên dữ tợn. "Đã các ngươi tự mình muốn gây sự, thì đừng trách ta Long Đạo Chi vô tình." Lời này vừa dứt, cuồng phong gào thét. Sức gió mãnh liệt đó, lại khiến cho cả bốn vị thủ lĩnh kia, cũng khó lòng ngăn cản. Bốn vị thủ lĩnh, cùng bốn vị Giới Linh sư, đều bị cuồng phong thổi bay ra ngoài. Lúc rơi xuống đất, không ai là không thất khiếu chảy máu, thân bị thương nặng. Bất quá, so với vết thương, điều khiến bốn vị thủ lĩnh sợ hãi nhất, lại là tu vi của Long Đạo Chi. "Ngươi… Ngươi lại là Chí Tôn lục phẩm?" Mãi đến lúc này, bọn họ mới ý thức được, thì ra tu vi của Long Đạo Chi, đã đạt đến Chí Tôn lục phẩm, vượt trên bốn người bọn họ. "Hiện tại các ngươi đã biết, ai mới là phế vật chưa?" Trong lúc Long Đạo Chi nói chuyện, sát ý băng lãnh, cũng từ trên trời giáng xuống, bao phủ lên bốn vị thủ lĩnh, cùng bốn vị Giới Linh sư. "Long thành chủ, tha mạng, tha mạng a." "Là chúng ta bị ma quỷ ám ảnh, nể tình đều là đồng tộc, xin ngài tha cho chúng ta một mạng." Mắt thấy tình hình không ổn, bốn vị thủ lĩnh cùng bốn vị Giới Linh sư, đều bắt đầu cầu xin tha thứ. "Kẻ yếu thì hiếp, kẻ mạnh thì sợ, thật là mất hết mặt mũi Long thị tộc nhân." "Cút." Long Đạo Chi lạnh giọng nói. Thấy vậy, những người kia nào dám nán lại, dù là thân bị thương nặng, nhưng cũng vội vàng đứng dậy, trốn khỏi nơi đây. "Tiền bối, ngài cuối cùng vẫn mềm lòng rồi." Thấy Long Đạo Chi, lại cứ như vậy thả đi những người kia, Sở Phong đi lên trước nói. "Đều là bị Long thị vứt bỏ, bọn họ cũng là người đáng thương." Long Đạo Chi nói. "Nhưng vừa nãy, bọn họ đối với ngài, lại không hề có ý định nương tay." "Nếu không phải thực lực của ngài, cao hơn bọn họ, vậy ngài hôm nay, chắc chắn sẽ chết." Sở Phong nói. "Lần này, ta sẽ cho bọn họ một cơ hội, nếu còn lần sau nữa," Long Đạo Chi nói. Thấy Long Đạo Chi đã nói như vậy, Sở Phong cũng không tiện nói thêm gì, dù sao xét cho cùng, đây cũng là chuyện nhà của Long Đạo Chi. "Tiền bối, nhân lúc hiện tại, hãy luyện hóa chỗ này đi." Sở Phong đem những Long Mạch Huyết Thạch kia, đưa cho Long Đạo Chi. Mà Long Đạo Chi cũng không do dự, lập tức bắt đầu luyện hóa những Long Mạch Huyết Thạch kia. Trọn vẹn hai mươi mốt viên Long Mạch Huyết Thạch, toàn bộ sau khi luyện hóa, không chỉ lực huyết mạch đã bị tổn hao, được khôi phục, thậm chí lực huyết mạch của bản thân, còn trở nên càng thêm dồi dào. "Sở Phong tiểu hữu, may mắn mà có ngươi." "Ta Long mỗ, nợ ngươi một ân tình tày trời." Lần nữa đứng dậy, trong mắt Long Đạo Chi tràn đầy cảm kích. "Tiền bối, ngài là ân nhân cứu mạng của Sở thị Thiên tộc ta, nếu có thể giúp ngài, đó chính là vinh hạnh của Sở Phong ta." Sở Phong vừa cười vừa nói. Thấy Long Đạo Chi, lực huyết mạch khôi phục, Sở Phong cũng từ tận đáy lòng vui mừng. Ngao ô! Hô hô hô! Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt của Sở Phong liền đại biến. Không chỉ là Sở Phong, mà Long Đạo Chi cũng vậy. Nguyên lai, tại hướng đông nam, xuất hiện một vùng gió lốc lớn. Vùng gió lốc đó che trời lấp đất, cuốn lên đầy trời cát bụi, đang hướng phía Sở Phong và Long Đạo Chi, nhanh chóng tới gần. Vừa phát hiện ra vùng gió lốc này, Long Đạo Chi liền bắt lấy Sở Phong, hướng ngược lại nhanh chóng chạy trốn. Vùng gió lốc đó thực sự quá đáng sợ, nếu bị cuốn vào trong đó, chắc chắn sẽ khó sống. Thế nhưng, vùng gió lốc đó thực sự quá nhanh, dù là Long Đạo Chi thi triển toàn lực, cũng rất nhanh bị đuổi kịp. Khi vùng gió lốc kia nuốt chửng Sở Phong và Long Đạo Chi, tất cả các biện pháp hộ thân của hai người, đều bị trong nháy mắt tan rã. Ngay sau đó, Sở Phong cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể giống như bị vô số đao chém, rất nhanh đánh mất ý thức. Khi Sở Phong tỉnh dậy, phát hiện bản thân không sao cả, tuy quần áo rách rưới, toàn thân cũng đầy vết thương, nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da. Chỉ là, Long Đạo Chi lại không thấy đâu. Sở Phong đứng dậy la hét, cũng cố gắng tìm kiếm một phen, nhưng lại không tìm thấy Long Đạo Chi. Thậm chí, ngay cả khí tức của Long Đạo Chi, cũng biến mất cực kỳ triệt để. "Ngọn gió này, còn thật là có chút quỷ dị." Sở Phong nhíu mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước ngọn gió lốc đó mặc dù mạnh mẽ, nhưng lại không trí mạng, ngay cả hắn cũng không bị thương trí mạng, tự nhiên cũng không lo lắng đến sự an nguy của Long Đạo Chi. Sở Phong cảm thấy, bọn họ chỉ là bị ngọn gió lốc đó thổi tan. Chỉ là, ngọn gió lốc đáng sợ như vậy xuất hiện tại Vô Tận Thâm Uyên, loại địa phương này. Bình thường mà nói, chắc chắn sẽ lấy mạng người. Nhưng ngọn gió này, lại không như thế, ngược lại chỉ là tách Sở Phong và Long Đạo Chi ra, điều này khiến Sở Phong có chút không hiểu. Bất quá không tìm thấy Long Đạo Chi, Sở Phong cũng không thể ngồi chờ chết, hắn chỉ có thể tiếp tục nhiệm vụ của mình. Thế là, hắn lại lập tức lên đường. Tuy, sức cảm ứng của Sở Phong có hạn, nhưng dù sao hắn cũng là Giới Linh sư, có thể dựa vào một chút manh mối, dò tìm đến phương vị đại khái của bảo vật, tiến hành truy dấu. Đây chính là lý do mà vừa nãy Sở Phong, tìm đến Long Mạch Huyết Thạch. Nhưng kỳ thật việc tìm được Long Mạch Huyết Thạch, chỉ là trùng hợp, mục tiêu của Sở Phong là Long Mạch Bản Nguyên Thạch. Bất quá, trước khi Sở Phong và Long Đạo Chi, đã có người tiến vào Vô Tận Thâm Uyên. Có thể phá được kết giới cửa vào, nghĩa là thực lực những Giới Linh sư đó không hề kém. Có lẽ, trong số bọn họ, cũng có người có thể phát giác ra, vị trí của Long Mạch Bản Nguyên Thạch. Cho nên Sở Phong không dám trì hoãn, đã Long Đạo Chi không có ở đây, thì chỉ có thể một mình đi về phía trước. "Khí tức này?" Nhưng khi vừa đi được một đoạn, Sở Phong lại đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện ra một vòng kinh hãi. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận