Tu La Võ Thần

Chương 4167: Thiên Sư phất trần

Chương 4167: Thiên Sư phất trần.
Cây phất trần màu máu này cực kỳ không đơn giản. Giới linh thuật của Huyết Vụ thiên tôn tuy mạnh mẽ, nhưng có thể giành thế chủ động trong từng trận pháp lại là nhờ cây phất trần màu máu này. Sở Phong cầm cây phất trần này trong tay cũng có thể cảm nhận được sự lợi hại của nó.
Cây phất trần này có linh tính nhưng không thể giao tiếp. Nó ẩn chứa sức mạnh không chỉ cường đại mà còn có chút thần bí, khiến Sở Phong có chút khó hiểu. Nhưng có thể xác định rằng, cây phất trần này dù lợi hại nhưng hiện tại lại không thể dùng cho Sở Phong.
Muốn sử dụng được cây phất trần này, cần để nó nhận chủ đã. Nhưng, các phương pháp nhận chủ thông thường lại vô dụng với cây phất trần này. Vì thế Sở Phong mới phải nghiên cứu nó.
"Thiên Sư phất trần?"
Rất nhanh, Sở Phong chú ý đến cây phất trần này vốn có tên. Chỉ là cái tên này lại rất bí ẩn, nếu không cẩn thận quan sát, thật sự sẽ không tìm thấy. Nhưng kiểu chữ kia lại tràn đầy sức mạnh và khí vị, thậm chí còn ẩn giấu huyền bí. Sau một hồi cẩn thận quan sát, Sở Phong phát hiện bốn chữ "Thiên Sư phất trần" thực sự không đơn giản. Thậm chí, một số bí mật của Thiên Sư phất trần lại được giấu trong bốn chữ này.
"Ta đã biết."
Bỗng nhiên, mặt Sở Phong lộ vẻ vui mừng, hắn biết làm thế nào để nắm giữ cây Thiên Sư phất trần này. Chỉ có điều lại cần đánh đổi một số thứ. Nhưng, cái giá này, Sở Phong cảm thấy mình có thể chấp nhận được. Sở Phong mở ra giới linh chi môn, đem cây Thiên Sư phất trần kia tiến vào không gian giới linh của mình.
Sau khi vào không gian giới linh, Thiên Sư phất trần liền gây ra sóng to gió lớn. Vật này khuấy động phong vân, cây Thiên Sư phất trần đó giống như một cái lỗ đen, bắt đầu không ngừng hấp thu tinh thần lực của Sở Phong. Tinh thần lực của Sở Phong rất nhanh bị cây Thiên Sư phất trần này hấp thụ gần hết. Bất quá may mắn, tinh thần lực cũng như thể lực đều có thể hồi phục. Thế nhưng, tinh thần lực vừa hồi phục lại liền lập tức bị Thiên Sư phất trần hấp thu. Mặc dù Thiên Sư phất trần ở trong không gian giới linh không gây ảnh hưởng gì đến Nữ Vương đại nhân và những người khác, nhưng lại đang điên cuồng thôn phệ tinh thần lực của Sở Phong. Thậm chí hấp thụ sạch sẽ, có thể nói là không để lại cho Sở Phong một chút tinh thần lực nào. Bất quá, Sở Phong cũng không quá lo lắng về điều này. Trước đó, Sở Phong đã biết vì sao lại xảy ra tình huống như thế này.
Tương truyền, một số binh khí tốt cần chủ nhân dùng máu để tế điện, mới có thể sử dụng lực lượng của nó. Gọi là nhỏ máu nhận chủ. Mà cây Thiên Sư phất trần này không phải binh khí của võ giả, mà là pháp bảo của Giới Linh sư. Cho nên nó cần Sở Phong dùng tinh thần lực để tế điện, mới có thể để Sở Phong có được sức mạnh của nó.
"Ông"
Bỗng nhiên, không gian xung quanh kịch liệt rung chuyển. Ngay sau đó, chấn động càng ngày càng mạnh, trời đất sụp đổ, tựa như mọi thứ xung quanh đều muốn tan vỡ. Nhưng đối với cảnh tượng này, Sở Phong và Long Đạo Chi lại không hề sợ hãi, nhất là Long Đạo Chi càng hưng phấn đứng dậy. Bọn họ đều biết đây là lực lượng truyền tống bắt đầu xuất hiện. Bọn họ sắp rời khỏi Vô Tận Thâm Uyên này. Quả nhiên, theo mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, Sở Phong và Long Đạo Chi rất nhanh rời khỏi Vô Tận Thâm Uyên. Chỉ là, khi hai người họ một lần nữa trở về mặt đất, lại phát hiện địa điểm hai người đang đứng có chút đặc biệt.
Nơi này không phải lối vào của Vô Tận Thâm Uyên. Đây là một kết giới trận pháp. Bọn họ bị phong tỏa trong kết giới trận pháp này. Kết giới trận pháp có hiệu quả phong tỏa rất mạnh, Sở Phong và Long Đạo Chi đều không thấy được tình huống bên ngoài. Nhưng trong kết giới trận pháp này lại có một người, người này có vẻ như đang đợi Sở Phong và Long Đạo Chi.
Đó là một vị lão giả, để râu dài, nhưng bất kể tóc hay râu đều có màu vàng. Trông ông ta đạo cốt tiên phong, giống như tiên nhân bình thường. Khuôn mặt cũng rất hiền từ. Nhưng khi ông ta nhìn thấy Long Đạo Chi và Sở Phong, trong mắt lại thoáng qua một tia ngoài ý muốn.
"Thuộc hạ Long Đạo Chi, bái kiến Thông Hòa đại nhân."
Long Đạo Chi vội vàng quỳ xuống đất. Hành lễ như vậy, Sở Phong có thể hiểu được. Bởi vì vị lão giả đạo cốt tiên phong này mặc một bộ trường bào đặc thù, đồng thời bên hông còn mang theo lệnh bài của Long thị. Hiển nhiên, ông ta là người của Long thị. Nhưng Long Đạo Chi có thể nói ra tên của ông ta thì khiến Sở Phong biết Long Đạo Chi biết rõ thân phận của lão giả này.
"Vãn bối, bái kiến Thông Hòa đại nhân."
Mặc dù Sở Phong không biết, vị Thông Hòa đại nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Nhưng thấy Long Đạo Chi kính trọng như vậy, Sở Phong cũng không dám thất lễ, cũng thi lễ. Và ngay lúc này, một đạo truyền âm bí mật lọt vào tai Sở Phong. Đó là giọng của Long Đạo Chi.
Long Đạo Chi biết Sở Phong không hiểu rõ vị Thông Hòa đại nhân trước mắt. Có lẽ sợ Sở Phong nói sai nên cố ý bí mật truyền âm để nói cho Sở Phong biết thân phận của người này.
Người này chính là một vị trưởng lão trong Long thị. Bình thường, Thông Hòa đại nhân có thể nói là người có cấp bậc cao nhất trong những người bị bỏ rơi như Long Đạo Chi. Mặc dù trước đó người của Long thị vẫn không hề lộ diện, nhưng vị đại nhân đã mở miệng nói chuyện trong chiến thuyền chính là Thông Hòa đại nhân này. Nếu Long Đạo Chi không đoán sai, chuyện Vô Tận Thâm Uyên lần này chắc là do Thông Hòa đại nhân chủ trì. Dù Long thị đến không ít người nhưng Thông Hòa đại nhân vẫn là người mạnh nhất trong số đó.
"Đứng lên đi."
Thông Hòa đại nhân phất phất tay, sau đó liền nhìn về phía Long Đạo Chi.
"Nếu lão phu nhớ không lầm, ngươi tên là Long Đạo Chi đúng không."
Thông Hòa đại nhân hỏi Long Đạo Chi. Chỉ là khi hỏi câu này, ông ta lại có chút không chắc chắn. Dù Long Đạo Chi cực kỳ hiểu rõ Thông Hòa đại nhân này nhưng hiển nhiên Thông Hòa đại nhân lại không hiểu rõ về Long Đạo Chi cho lắm. Nếu không, ông ta đã không thể không xác định tên của Long Đạo Chi.
"Bẩm đại nhân, thuộc hạ đúng là Long Đạo Chi."
"Đến từ Tổ Võ tinh vực, Tổ Võ Long thành." Long Đạo Chi nói.
"À à."
"Vậy các ngươi lấy được Long Mạch Bản Nguyên Thạch chưa?" Thông Hòa đại nhân hỏi.
"Lấy được rồi, đại nhân ngài xem."
Long Đạo Chi rất kích động, vừa nói vừa lấy viên Long Mạch Bản Nguyên Thạch ra đưa cho Thông Hòa đại nhân.
"Thật sự là Long Mạch Bản Nguyên Thạch."
Nhìn thấy viên Long Mạch Bản Nguyên Thạch, trong mắt Thông Hòa đại nhân lại lần nữa thoáng qua một tia ngoài ý muốn. Sở dĩ ông ta ngoài ý muốn hẳn là vì cảm thấy người như Long Đạo Chi không nên lấy được Long Mạch Bản Nguyên Thạch mới đúng.
"Đại nhân, vãn bối có một chuyện không rõ, không biết có thể hỏi một chút không?"
Lúc này, Sở Phong bỗng nhiên mở miệng.
"Ồ, ngươi có chuyện gì không rõ? Cứ hỏi." Thông Hòa đại nhân hỏi.
"Vãn bối muốn biết, Long Mạch Bản Nguyên Thạch có phải chỉ có một viên không?" Sở Phong hỏi.
"Dĩ nhiên không phải, Long Mạch Bản Nguyên Thạch tổng cộng có bốn viên." Thông Hòa đại nhân nói.
"Vậy ba viên còn lại bị người khác lấy đi rồi sao?" Sở Phong lại hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, chỉ có các ngươi lấy được Long Mạch Bản Nguyên Thạch, những người khác... đều không tìm được Long Mạch Bản Nguyên Thạch."
"Tốt."
"Các ngươi đừng đi đâu, chờ một chút."
"Chờ một chút, sẽ công khai tuyên bố Tổ Võ Long thành trở về Long thị."
Thông Hòa đại nhân nói xong liền biến mất không thấy đâu. Cùng với sự biến mất của ông ta, trận pháp bảo vệ này cũng theo đó biến mất. Sở Phong và Long Đạo Chi phát hiện, thật ra bọn họ đang ở một địa điểm không xa lối vào của Vô Tận Thâm Uyên.
Lúc này, tại lối vào của Vô Tận Thâm Uyên, Sở Phong cũng nhìn thấy một số bóng dáng quen thuộc. Ví dụ như những người của Cửu Đạo Long Môn. Xem ra không chỉ Sở Phong và Long Đạo Chi quay lại, mà những người khác ở trong Vô Tận Thâm Uyên cũng đã trở về rồi. Quan trọng nhất là trận pháp bảo vệ Vô Tận Thâm Uyên đã biến mất. Mà Vô Tận Thâm Uyên nhìn qua cũng không có bất cứ khí tức nguy hiểm nào. Sở Phong cảm thấy, Vô Tận Thâm Uyên đã không còn là nơi cất giấu chí bảo, mà đã trở thành vùng đất bình thường.
Dù lực lượng trận pháp của Vô Tận Thâm Uyên biến mất nhưng người Long thị tuyệt đối nắm giữ một phần sức mạnh của nơi này. Nếu không, bọn họ không thể biết ai đã lấy được Long Mạch Bản Nguyên Thạch. Cũng không thể sử dụng lực lượng bên trong Vô Tận Thâm Uyên để đưa Long Đạo Chi và Sở Phong - người lấy được Long Mạch Bản Nguyên Thạch đến trận pháp vừa rồi để gặp riêng Sở Phong và Long Đạo Chi. Nhưng Sở Phong lại cảm thấy, hành động của Long thị có chút vẽ rắn thêm chân.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận