Tu La Võ Thần

Chương 5124: Giết không tha

"Tiểu tử, ngươi có thái độ gì vậy, ngươi cũng muốn tìm c·h·ết sao?" Hắn hung hăng hỏi.
Ai ngờ, Sở Phong vẫn không thèm để ý đến hắn, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn hắn một cái.
"Thủ lĩnh đại nhân, chúng ta nguyện t·r·u·n·g th·à·n·h với ngài."
Đột nhiên, có gần một triệu bóng người xông về phía đám vệ binh, vừa đến gần liền lập tức q·u·ỳ xuống trước mặt thủ lĩnh vệ binh.
Những người đó đều là đám người trước đây đã c·ố ch·ố·ng đối và n·h·ụ·c mạ đại nhân Ngữ Vi.
"Các ngươi không tệ, vừa mới n·h·ụ·c mạ Tống Ngữ Vi, rất hợp ý ta, nên các ngươi mới được s·ố·n·g sót." Thủ lĩnh vệ binh nói với những người đang quỳ gối trước mặt rồi quay sang nhìn Sở Phong cùng những người khác.
"Còn các ngươi thì đều đáng c·h·ết."
Ầm Vừa dứt lời, uy áp của thủ lĩnh vệ binh liền bao trùm cả không gian này, phong tỏa tất cả mọi người của đại nhân Ngữ Vi cùng Sở Phong ở giữa.
Trong khoảnh khắc, tất cả những người bị uy áp bao phủ đều cảm thấy được sát khí của thủ lĩnh vệ binh.
"Đại nhân, chúng ta cũng nguyện đi th·e·o ngài, cầu ngài mở cho một con đường sống."
Lúc này, có rất nhiều người muốn chạy đến chỗ thủ lĩnh vệ binh. Nhưng họ phát hiện mình bị uy áp khống chế trong một phạm vi nhất định, căn bản không thể đến gần được thủ lĩnh vệ binh, nên đành phải quỳ tại chỗ. Phần lớn những người này trước đây đều từng nói không muốn đi theo đại nhân Ngữ Vi, chẳng qua là họ không n·h·ụ·c mạ đại nhân Ngữ Vi mà thôi.
"Muốn đi theo ta, thì phải thể hiện thái độ."
Thủ lĩnh vệ binh vừa nói hết câu, vừa cố tình liếc nhìn những kẻ đang quỳ trước mặt hắn mà trước đây từng n·h·ụ·c mạ Tống Ngữ Vi.
Ý của hắn đã quá rõ ràng. Đó là muốn đi theo ta thì phải quyết tuyệt với Tống Ngữ Vi.
Rất nhiều người hiểu ra ý đó, nên các loại ngôn từ độc địa lại một lần nữa hướng về phía đại nhân Ngữ Vi.
"Tống Ngữ Vi, tất cả là tại ngươi, sao ngươi lại tin lời hắn, hắn bảo ngươi giải trừ kết giới thì ngươi liền giải trừ, thật là thiệt thòi chúng ta tin tưởng ngươi như vậy, giờ chúng ta sắp c·hết vì ngươi rồi."
"Tống Ngữ Vi, ngươi không xứng làm chủ nhân của chúng ta, ngươi không xứng!!!"
Lúc này, ngay cả trong những người vốn tr·u·n·g th·à·n·h với đại nhân Ngữ Vi cũng có không ít người bắt đầu trách cứ nàng.
Cảnh tượng này khiến cho thủ lĩnh vệ binh và những tên vệ binh sau lưng cười phá lên.
Thủ lĩnh vệ binh chậm chạp chưa ra tay, kỳ thực là đang chờ đợi cảnh này, hắn muốn nhìn thấy đại nhân Ngữ Vi bị mọi người xa lánh.
"Tống Ngữ Vi, thật đáng buồn phải không?"
"Ngươi vì những người này mà hết lòng hết dạ, cuối cùng lại gặp phải sự p·h·ả·n b·ộ·i và n·h·ụ·c mạ như thế này."
"Thật ra ta nói cho các ngươi biết, chủ nhân của chúng ta đã tỉnh lại rồi, và sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên ngài ra lệnh cho chúng ta chính là diệt trừ toàn bộ các ngươi."
"Các ngươi...đều phải c·hết."
Nói đến đây, thủ lĩnh vệ binh nhìn về phía gần một triệu bóng người đang quỳ trước mặt mình nói:
"Bao gồm cả các ngươi."
Lời vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người ở đó đều biến đổi.
Những kẻ đang quỳ trước mặt hắn thì lại càng gào khóc thảm thiết.
"Thủ lĩnh đại nhân, chúng tôi thực sự muốn đi theo ngài mà."
Bọn chúng bắt đầu kêu gào, khóc lóc giải thích.
Thế nhưng thủ lĩnh vệ binh lại cười khẩy.
"Muốn đi theo Ám Dạ Chi Chủ, từ lâu đã phải là vệ binh rồi, sao có thể là lũ các ngươi bây giờ?"
"Đến khi gặp họa mới q·u·ỳ xuống c·ầ·u x·i·n tha thứ, thứ hạng như các ngươi, không những không xứng đi theo ta, càng không xứng đi theo Ám Dạ Chi Chủ." Thủ lĩnh vệ binh lạnh lùng nói.
"Ám Dạ Chi Chủ?"
"Đó là chủ nhân của các ngươi à?" Sở Phong hỏi.
"Đúng vậy." Thủ lĩnh vệ binh đáp.
"Vậy Ám Dạ Chi Chủ đang ở đâu?" Sở Phong hỏi tiếp.
"Muốn gặp Ám Dạ Chi Chủ? Đừng nóng vội, các ngươi sẽ gặp thôi."
"Này, đi bắt tất cả bọn chúng lại cho ta." Thủ lĩnh vệ binh vung tay áo một cái, mấy triệu vệ binh liền bay vút về phía thành trì.
Không lâu sau, bọn chúng trở lại, đã bắt hết mấy trăm triệu người dân trong thành mang tới.
Sau đó, những vệ binh này áp giải Sở Phong cùng mọi người đến nơi bọn họ từng ở trước đó.
Cuối cùng, bọn họ đến một vùng đất đỏ như m·á·u.
Sâu trong vùng đất đỏ, có một tòa tháp cổ quỷ dị, và khi đến gần tòa tháp thì ngửi thấy mùi m·á·u tanh nồng nặc.
Hóa ra, bên ngoài tòa tháp có một tế đàn, bên trong tế đàn đầy xương trắng và rất nhiều v·ế·t m·á·u đã khô.
Và mùi m·á·u tanh nồng nặc kia chính là từ tế đàn này bốc ra.
Thấy đống xương trắng kia, rất nhiều người đều kinh hãi.
Bọn họ rốt cuộc biết những người trước đây bị vệ binh bắt đi đã đi đâu, hóa ra đều đã bị hiến tế ở đây.
Thấy tế đàn đó, ai nấy đều mặt mày xám xịt, cảm thấy mình chắc chắn c·h·ết rồi.
Chỉ có Sở Phong, chăm chú nhìn tòa tháp cổ kia.
"Ném hết bọn chúng vào đi." Thủ lĩnh vệ binh vung tay áo, đám vệ binh liền chuẩn bị ném Sở Phong cùng những người khác vào đại trận luyện hóa kia.
"Ta xem ai dám."
Thấy đối phương muốn ra tay, đại nhân Ngữ Vi hét lớn một tiếng, ngay sau đó trên người nàng lại bùng phát ánh sáng vàng. Rõ ràng là nàng muốn thi triển lại bí kỹ cường đại kia.
Bốp Nhưng ngay lúc đó, có một bàn tay nắm lấy vai đại nhân Ngữ Vi, ngăn cản động tác tiếp theo của nàng.
"Tiểu thiếu chủ, ngươi?" Đại nhân Ngữ Vi kinh ngạc nhìn về phía Sở Phong.
Nàng kinh ngạc không phải vì Sở Phong một lần nữa ngăn cản nàng. Mà là vì nàng cảm nhận được, lực lượng phát ra từ cơ thể Sở Phong thật là cường đại.
Nhưng Sở Phong rõ ràng chỉ là một tiểu bối, sao lại có sức mạnh cường đại như vậy?
Nhìn đại nhân Ngữ Vi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đó, Sở Phong khẽ mỉm cười.
"Tiền bối, ta đã nói, ta sẽ không để người tr·u·n·g th·à·n·h với ngươi phải c·hết, ít nhất sẽ không c·hết trong tay đám vệ binh này." Sở Phong nói xong rồi quay sang nhìn thủ lĩnh vệ binh.
"Đa tạ các ngươi đã dẫn chúng ta đến đây, nhưng mà nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, vậy nên cũng có thể đi c·h·ết rồi." Sở Phong nói với thủ lĩnh vệ binh.
"Tiểu tử, mẹ nó ngươi đang nói cái quái gì vậy?" Thủ lĩnh vệ binh cũng kinh ngạc nhìn Sở Phong, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe lầm.
Thật ra, không chỉ các vệ binh, mà ngay cả những người dân trong thành cũng không hiểu. Chẳng phải Sở Phong và những người khác đang là cá nằm trên thớt sao? Hắn...dựa vào đâu mà dám nói ra những lời ngông cuồng đó?
"Nghe không rõ à, vậy ta nói lại lần nữa, ta nói các ngươi có thể đi c·hết." Sở Phong lại lần nữa nói, và lần này thì nói lớn hơn.
"Hắn nói muốn chúng ta c·hết sao?"
"Ngươi muốn g·i·ế·t chúng ta?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cái miệng ngươi thôi à?"
"Choáng váng, tên nhóc này chắc chắn bị dọa đến phát điên rồi."
Lần này, đám vệ binh cười phá lên, tiếng cười chế nhạo vang vọng khắp bầu trời.
Thấy Sở Phong cũng cười, bọn chúng càng xác định rằng Sở Phong bị dọa phát điên, thế là càng cười lớn hơn.
Nhưng bỗng nhiên, chúng ngây người, bởi vì chúng cảm nhận được một luồng s·á·t khí khổng lồ, s·á·t khí này lạnh thấu xương, chúng chưa từng cảm nhận được trước đây.
Và nơi phát ra s·á·t khí đó chính là Sở Phong.
Vì sao một kẻ chỉ là tiểu bối lại có thể phát ra s·á·t khí như thế?
Vù Ngay khi đám vệ binh còn chưa hiểu chuyện gì, một cánh cửa giới linh khổng lồ xuất hiện phía sau Sở Phong.
Sau một khắc, hàng ngàn vạn đại quân giới linh từ trong cửa giới linh bay ra, chỉnh tề đứng sau lưng Sở Phong.
Giờ phút này, bầu trời đầy tiếng cười trước đó đã trở nên tĩnh lặng như tờ.
Bởi vì đại quân giới linh, không chỉ tỏa ra lực lượng cường đại, mà còn tỏa ra cảm giác áp bức đến từ tận địa ngục sâu thẳm.
Trước cảm giác áp bức này, đám vệ binh cũng sợ đến run rẩy.
Bọn chúng rốt cuộc biết, vì sao Sở Phong lại dám nói ra những lời như vậy.
Hóa ra Sở Phong thật sự có thực lực có thể tiêu diệt bọn chúng.
Vèo Bỗng nhiên, một bóng người hướng về phía tòa tháp cổ bay vút đi.
Á á Chưa kịp đến gần tòa tháp thì đã phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Hóa ra, người đang muốn đào thoát đó chính là thủ lĩnh vệ binh, hắn thấy tình thế không ổn, liền muốn t·r·ố·n đến tòa tháp cổ kia.
Nhưng ai có thể ngờ, còn chưa bay được bao xa thì đã bị một bàn tay lớn bắt lấy, trực tiếp bẻ gãy xương hắn.
Người này, chính là Tu La Vương!!!
Thấy thủ lĩnh vệ binh cường đại như thế mà vẫn không chịu nổi một kích, huống hồ chi là đám vệ binh kia, tất cả những người có mặt đều kinh hãi nhìn Sở Phong.
Dù là đại nhân Bạch cùng đại nhân Ngữ Vi cũng vậy.
Tiếp theo, một cảnh tượng còn kinh hãi hơn nữa xảy ra.
Chỉ thấy Tu La Vương cường đại, kéo theo thủ lĩnh vệ binh, đi đến trước mặt Sở Phong, rồi hành lễ với Sở Phong.
"Chủ nhân, lũ lâu la này, xử trí như thế nào?" Tu La Vương hỏi.
"Gi·ế·t không tha." Sở Phong đáp.
"Vậy còn những người kia?" Tu La Vương vừa nói vừa nhìn vào đám người phía cuối. Đó chính là những người dân trong thành, nhưng đặc biệt hơn là bọn chúng lại là đám người phản bội đại nhân Ngữ Vi trước nhất, nhục mạ đại nhân Ngữ Vi trước nhất, và cũng là đám người quỳ gối trước thủ lĩnh vệ binh sớm nhất, chính là lũ phản đồ.
Tu La Vương hiển nhiên cũng cảm thấy, hành vi của bọn chúng lúc trước quá mức nên mới hỏi Sở Phong muốn xử trí bọn chúng thế nào.
Về phần Sở Phong, hắn không thèm nhìn đến những người đó mà nói thẳng bốn chữ:
"Gi·ế·t không tha."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận