Tu La Võ Thần

Chương 1972: Tươi sống đùa chơi chết

Chương 1972: Sống sờ sờ đùa chơi đến ch·ết “Ta nói ngươi là một con c·h·ó của ta.” Triệu Vũ lại lần nữa nói thêm vào.
“Ngươi ngươi ngươi! ! !” Nhạc Linh trưởng lão hai mắt trừng trừng, chỉ vào Triệu Vũ tay r·u·n lẩy bẩy, tức giận đến mức ngay cả lời cũng không nói nên lời.
“Thôi đi, dù sao cũng là đồng môn, nể mặt con c·h·ó nhà ngươi, ta sẽ tha cho tên tiểu súc sinh Sở Phong này.” Triệu Vũ vừa nói, đột nhiên đứng dậy, một tay nhấc bổng lên, ném về phía Vương Cường.
Vương Cường đỡ lấy Sở Phong xong, vội vàng mở dây thừng trói chặt Sở Phong kia, cùng với miếng vải bịt miệng Sở Phong, thậm chí còn lấy ra một viên đan dược vô cùng trân quý, muốn nhét vào trong miệng Sở Phong, để chữa thương.
Sở Phong thật không ngờ, gia hỏa Vương Cường này, vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin.
Thực tế mà nói, giờ phút này không chỉ Vương Cường lấy ra đan dược chữa thương, mà ngay cả Hoàng Quan trưởng lão, cùng tất cả trưởng lão Địa Ngục Phủ, thậm chí thái thượng trưởng lão tứ tộc, trưởng lão chủng tộc yêu thú, tất cả trưởng lão Cửu Thế, cùng rất nhiều cường giả mà Sở Phong không biết, đều lấy đan dược đưa tới.
Có thể thấy được, nhân duyên của Sở Phong xem như không tệ, mặc dù không loại trừ có một bộ phận người là làm bộ, nhưng Sở Phong có thể cảm nhận được, rất nhiều người, như Hoàng Quan trưởng lão, cùng thái thượng trưởng lão Nam Cung Đế tộc, một số cao thủ Cửu Thế, đều thật lòng quan tâm Sở Phong.
“Các vị không cần, thương thế của ta không nghiêm trọng như vậy, không cần uống thuốc.” Sở Phong tuy nói vậy, thế nhưng khóe miệng vẫn là rỉ máu tươi, hắn chính là muốn diễn kịch diễn cho trót.
“Đều, đều đến mức này rồi mà còn…còn cậy mạnh.” Vương Cường cưỡng ép cầm đan dược trân quý trên tay, nhét vào miệng Sở Phong.
“Sở Phong tiểu hữu, thương thế quan trọng, cái này có thể giúp ngươi, mau ăn vào đi.” Hoàng Quan trưởng lão đám người, cũng là cưỡng ép đem đan dược, nhét vào tay Sở Phong.
Giờ phút này, Sở Phong nhận lấy đan dược của mọi người xong, đầu tiên là một mặt cảm kích, sau đó nhìn về phía Triệu Vũ trưởng lão đang ngồi dưới gốc cây bàn đào, giận dữ quát mắng: "Triệu Vũ, ta coi ngươi là tiền bối, lại không ngờ ngươi lại hèn hạ như vậy, lại ở trong nước hạ độc, chẳng lẽ ngươi ngay cả dũng khí cùng ta đối diện một trận chiến cũng không có sao?"
"Ha ha ha ha ha! ! !" Triệu Vũ một trận cười lớn, cười khinh thường, sau đó mới lên tiếng: “Cái gọi là vô độc bất trượng phu, đây chính là cái gọi là thủ đoạn, Sở Phong, ngươi còn quá non, sau này phải từ từ học.” Nghe được lời này, trong lòng mọi người giật mình, mắt lộ ra vẻ giận dữ, bọn họ cũng không ngờ, Triệu Vũ đối phó Sở Phong còn chưa tính, hắn lại còn dùng thủ đoạn hèn hạ, mới có thể chế phục Sở Phong.
Giờ phút này, ấn tượng của Triệu Vũ trong lòng mọi người, đã bị triệt để phá vỡ, bọn họ hận nhất, chính là loại người hèn hạ này.
Đương nhiên... bọn họ cũng không biết, Triệu Vũ thật sự không nói những lời này, tất cả đều là do Sở Phong không hề biến sắc, thao túng.
“Sở Phong tiểu hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Vì sao Triệu Vũ lại muốn hạ độc thủ với ngươi? Các ngươi đi vào đây bằng cách nào? Mấy quả bàn đào chín kia đã đi đâu?” Giờ phút này, mọi người hiếu kỳ hỏi han Sở Phong, bọn họ đều muốn biết sự tình đã trải qua.
Sau đó, Sở Phong liền biên một câu chuyện, kể cho mọi người, hắn cùng Triệu Vũ trưởng lão, sau khi tiến vào con đường thứ bảy, Triệu Vũ trưởng lão đã để hắn dò đường, nên Sở Phong liền đi phía trước, không ngờ Sở Phong phát hiện một tấm bản đồ kho báu, thông qua tấm bản đồ kho báu đó, có thể đi thẳng đến nơi đây.
Lúc đầu Sở Phong mừng rỡ như điên, đồng ý cùng Triệu Vũ trưởng lão chia sẻ trái cây ở đây, chưa từng ngờ Triệu Vũ trưởng lão quá lòng tham, vậy mà ở trên đường hạ dược vào trong nước, làm Sở Phong hôn mê, sau khi chiếm lấy tấm bản đồ kho báu của Sở Phong, còn trói chặt Sở Phong, thậm chí còn đánh đập Sở Phong.
Về sau, Triệu Vũ trưởng lão liền đi tới nơi đây, phát hiện trọn vẹn hơn ngàn quả bàn đào, để tức Sở Phong, hắn cũng không giết Sở Phong, ngược lại ngay trước mặt Sở Phong, lấy toàn bộ hơn ngàn quả bàn đào xuống, sau đó ngay trước mặt Sở Phong, há miệng một tiếng, toàn bộ nuốt vào.
"Cái gì? Ngươi nói là, tất cả bàn đào chín ở đây, toàn bộ bị Triệu Vũ kia ăn rồi sao?"
Nghe câu chuyện của Sở Phong xong, một ít lão quái vật cấp nhân vật sắp hết thọ lập tức trợn tròn mắt, tức giận đến mức hai mắt như muốn phun ra lửa.
Bọn họ đến đây, không vì bảo vật gì khác, chỉ vì kéo dài tuổi thọ, chỉ vì bàn đào trong truyền thuyết kia.
Mà bây giờ may mắn là, tìm được cây bàn đào trong truyền thuyết. Nhưng bất hạnh là, toàn bộ quả đã chín, tất cả bàn đào ăn được, đều bị Triệu Vũ ăn, chuyện này bảo bọn họ làm sao đây?!
“Chính xác là như vậy, toàn bộ bàn đào, đều bị Triệu Vũ ăn rồi.” Sở Phong nhẹ gật đầu.
Nghe được lời này, Triệu Vũ nước mắt như muốn chảy ra, bởi vì rõ ràng toàn bộ bàn đào, đều bị Sở Phong hái đi, trong tay hắn mặc dù có một quả bàn đào, thế nhưng hắn ngay cả một miếng cũng chưa ăn a.
Nhưng bây giờ, Sở Phong vậy mà nói hắn đã ăn hết tất cả bàn đào, điều này bảo hắn đi đâu nói lý lẽ, quả nhiên là uất ức cực kỳ.
Mặc dù trong lòng vô cùng uất ức, nhưng Triệu Vũ trên thực tế lại không cách nào biểu hiện ra tâm tình của mình, giờ phút này biểu hiện trên mặt hắn, là đang đắc ý cười, cười đến khiến mọi người gần như phát điên, hận không thể đem hắn xé thành trăm mảnh.
“Nhưng chẳng phải nói, bàn đào chỉ có thể ăn mười quả, ăn quá mười quả thì sẽ trúng độc chết sao?” Có người đưa ra nghi vấn, bởi vì liên quan đến cây bàn đào, đúng thật là có truyền thuyết như vậy.
“Chúng ta lấy được bản đồ ở con đường thứ bảy, không chỉ có thể mở cửa đến nơi đây, tấm bản đồ đó khi gặp nước sẽ tan ra, sau khi uống vào, liền có thể tùy ý ăn bàn đào, ăn bao nhiêu quả cũng được, chỉ sẽ gia tăng tuổi thọ, sẽ không trúng độc chết.” “Bất quá, hiển nhiên ăn nhiều bàn đào, vẫn sẽ có chút tác dụng phụ, mọi người nhìn xem Triệu Vũ giờ phút này phấn khởi như vậy, chắc hẳn là ăn vào hơn ngàn viên bàn đào nên mới thế.” Sở Phong nói.
“Oa ha ha ha ha, một đám kiến hôi, cũng dám mơ ước bàn đào của ta?” Mà giờ khắc này Triệu Vũ, thì là một trận cười lớn, trong tiếng cười lớn, liền muốn ăn luôn quả bàn đào trên tay.
“Bàn đào là của ta! ! ! ! !” Thấy một màn này, một vị lão quái vật, đột nhiên bộc phát ra khí tức của mình, lao vút về phía Triệu Vũ, muốn cướp đoạt quả bàn đào trong tay Triệu Vũ, Võ Đế ngũ phẩm, hắn lại chính là một vị Võ Đế ngũ phẩm.
"Bàn đào là của ta! ! ! ! !" Mà cùng lúc đó, tất cả cao thủ ở đây đều động, có người trực tiếp đi hái cây bàn đào, có người đi cướp đoạt bàn đào trong tay Triệu Vũ.
“Một đám kiến hôi, cũng dám cướp đoạt bàn đào của ta, nhìn ta đ·á·n·h không chết các ngươi.” Đối mặt đám người cướp đoạt, Triệu Vũ không hề sợ hãi, ngược lại còn làm ra hành động khiêu khích.
Nhưng mà, Triệu Vũ giờ phút này, căn bản là không có lực trói gà, dưới tình huống tranh đoạt, hắn căn bản là không có cách bảo vệ bàn đào, không chỉ có không giữ được bàn đào, mà còn tức thì bị người ta đấm vào mặt một quyền, lực đạo một quyền này không thể xem thường, không chỉ có đánh cho Triệu Vũ miệng mũi chảy máu, bay ra hơn mấy mét, mà còn đánh rụng mất ba chiếc răng hàm.
“Bà mẹ nó, lại dám đ·á·n·h ta, xem ta không l·àm c·hết các ngươi.” Triệu Vũ đứng dậy, tiếp tục xông về phía đám người.
Nhưng thực tế, tất cả những chuyện này đều là do Sở Phong điều khiển, Triệu Vũ thực sự nội tâm đang khóc, hắn biết, hôm nay hắn nhất định phải ch·ết, muốn bị Sở Phong sống sờ sờ đùa đến ch·ết.
"Triệu Vũ, ngươi dám một mình ăn hết hơn ngàn quả bàn đào, quả nhiên là nghiệp chướng nặng nề, mau phun bàn đào ra cho ta.” “Đúng, đánh Triệu Vũ, chắc chắn trên người Triệu Vũ còn cất giấu bàn đào, mọi người lục soát trên người hắn đi.” Khi mọi người phát hiện, bàn đào trên cây kia, căn bản không có cách nào hái xuống, toàn bộ ánh mắt của mọi người, đều hướng về Triệu Vũ, không cần phải tốn công sức tranh đoạt với những người khác nữa, hắn đã bị mọi người vây kín.
“Một đám kiến hôi, dám cướp đồ của ta, nhìn ta rắm một cái làm c·h·ết các ngươi.” Triệu Vũ lớn tiếng hô hào, các kiểu nh·ụ·c mạ.
Đương nhiên, cái này đều là do Sở Phong điều khiển trong bóng tối, nhưng bỗng nhiên ở giữa, Sở Phong phát hiện mình không còn cách nào điều khiển được Triệu Vũ.
Giờ khắc này, Sở Phong không những không khẩn trương, ngược lại khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, hắn biết, không phải là trận pháp hắn bố trí trên người Triệu Vũ đã mất hiệu lực, mà là Triệu Vũ đã ch·ết.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận