Tu La Võ Thần

Chương 553: Phách lối Thân Đồ Lãng (4 càng)

"Không sai, lúc ta mất trí nhớ, chỉ mới sáu tuổi, ta không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trước sáu tuổi, ta chỉ biết khi đó ta, thân ở một vùng đất xa lạ, và sau này ta mới biết, vùng đất đó tên là Thanh Châu."
"Lúc ấy ta, một xu cũng không có, trên người ngoài bộ quần áo đang mặc, thì chỉ còn hai thứ, một cái là miếng ngọc bội này, còn lại chính là nó." Trong khi nói, Trương Thiên Dực lấy ra từ trong ngực một quyển sách, trên đó có bốn chữ lớn, cấm kỵ huyền công.
"Trương sư huynh, ngươi..." Giờ phút này, Sở Phong cũng vô cùng kinh ngạc, vì dường như hắn đã hiểu ra vài điều. Hóa ra việc Trương Thiên Dực tu luyện cấm kỵ huyền công, không phải do kỳ ngộ mà có được, mà vốn đã ở trên người hắn, quan trọng nhất là, ngọc bội kia và huyền công đã chứng minh một sự việc, đó chính là thân thế của Trương Thiên Dực, có lẽ cũng rất đặc biệt.
"Ta không rõ vì sao ta lại mất trí nhớ, nhưng ta cảm thấy, ta không thuộc về Thanh Châu, cũng không thuộc về Cửu Châu đại lục, còn ngọc bội này có lẽ sẽ giúp ta vén màn bí ẩn về thân thế, cũng có thể cho ta tìm lại ký ức trước sáu tuổi."
"Sở Phong sư đệ, ngươi không cần cố ý đi giúp ta tìm kiếm gì cả, vì loại chuyện này cần phải dựa vào vận may, ngươi chỉ cần giúp ta để tâm một chút là được, kỳ thật ngay cả ta cũng không chắc chắn, bọn họ có còn ở khu vực Đông Hải hay không." Trương Thiên Dực mỉm cười, nhưng Sở Phong có thể cảm nhận được, sự buồn bã ẩn sau nụ cười đó. Một đứa trẻ sáu tuổi, không cha không mẹ, một thân một mình, sự gian khổ đó, Sở Phong có thể tưởng tượng ra. Dù hồi nhỏ hắn ở Sở gia không được sống như ý, nhưng ít nhất còn có người chăm sóc, còn Trương Thiên Dực này, rõ ràng tuổi thơ còn khổ sở hơn hắn. Quan trọng nhất là, bây giờ Sở Phong cũng rất muốn biết được thân thế của mình, cho nên Sở Phong có thể sâu sắc cảm nhận được tâm trạng của Trương Thiên Dực lúc này.
"Trương sư huynh, huynh yên tâm đi, ta nhất định sẽ lưu ý."
"Có điều ngọc bội này huynh vẫn cứ giữ bên người đi, ta có thể nhớ được hình dáng nó." Sở Phong chắc nịch nói, trong lúc nói liền đưa ngọc bội lại cho Trương Thiên Dực, vì hắn hiểu được ngọc bội đó quan trọng với Trương Thiên Dực đến mức nào.
"Vậy làm phiền Sở Phong sư đệ." Sau khi thấy Sở Phong đáp ứng, Trương Thiên Dực cũng vui vẻ cười nói.
Sau đó, Sở Phong và Trương Thiên Dực liền đi về khách sạn, nhưng còn chưa đến gần khách sạn, mặt mày của cả hai đã biến sắc. Vì bọn họ kinh ngạc phát hiện, khói đặc đã bốc lên nghi ngút trong khách sạn, rõ ràng có người động thủ ở bên trong, mà bây giờ Khương Vô Thương và Tô Nhu Tô Mỹ còn ở trong đó, cả hai lập tức căng thẳng vô cùng.
Trên thực tế, giờ phút này, phòng của đám người Sở Phong trong khách sạn đã sớm trở thành bình địa, rất nhiều kiến trúc xung quanh cũng thành một mớ hỗn độn, nơi này đã trở thành một đống phế tích. Tô Nhu và Tô Mỹ mặt mày tức giận đứng tại trung tâm đống phế tích, hợp lực đỡ lấy một người, người đó chính là Khương Vô Thương.
"Ta không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi." Lúc này trên trán Khương Vô Thương đang hiện lên chữ hoàng kim chói mắt, có thể thấy hắn đã vận dụng lực lượng huyết mạch truyền thừa, nhưng dù vậy, trên người hắn vẫn có vài vết thương, khóe miệng còn đang rỉ máu tươi.
Mà đối diện với Khương Vô Thương, là một đám người Thân Đồ hoàng tộc đang đứng, rõ ràng chính bọn họ đã đánh Khương Vô Thương.
"Hừ, phách lối như vậy, ta còn tưởng lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ là một tên phế vật thôi, ngươi họ Khương đúng không?" Vị hoàng tử tên Thân Đồ Lãng khinh miệt hỏi.
"Không sai, ngươi muốn sao?" Khương Vô Thương quật cường lau đi vết máu trên miệng, lớn tiếng hỏi.
"Muốn sao? Hừ" Thân Đồ Lãng cười nhạt một tiếng, sau đó nói với hộ vệ bên cạnh: "Nhớ cho kỹ, hắn họ Khương, hoàng tộc của hắn gọi là Khương thị hoàng tộc, sinh ra thứ phế vật thế này, Khương thị hoàng tộc đó cũng không cần thiết tồn tại nữa."
"Ngươi chờ về hoàng tộc, nhớ bẩm báo phụ hoàng ta, phái người san bằng Khương thị hoàng tộc đó đi, loại hoàng tộc này lưu lại trên đời, chỉ làm hạ thấp thân phận cao quý của hoàng tộc thôi, bọn chúng vốn dĩ không xứng có được huyết mạch truyền thừa."
"Ngươi! ! !" Nghe thấy những lời này, Khương Vô Thương giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lúc nói liền muốn ra tay với Thân Đồ Lãng. Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, đã bị Tô Nhu bên cạnh ngăn lại, Tô Nhu hơi nhíu mày, âm thầm khuyên hắn không nên nóng vội, chờ Sở Phong và Trương Thiên Dực trở về, tự nhiên sẽ có thể thu thập được Thân Đồ Lãng này. Mà Khương Vô Thương cũng không phải kẻ ngốc, lúc trước đã giao thủ với Thân Đồ Lãng này, đương nhiên biết bản thân không phải đối thủ của hắn, nếu tiếp tục cố sức, bản thân bị ăn hành không tính là gì, nếu liên lụy đến Tô Nhu và Tô Mỹ cùng bị xui xẻo, vậy hắn cũng quá có lỗi với Sở Phong. Thế là, từ trước đến nay vốn quật cường là thế, lúc này hắn cũng phải cố kìm nén cơn giận trong lòng, không nói thêm lời nào nữa.
"Đại nhân, đại nhân, xin đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa, đều do tiểu nhân không tốt, tất cả đều do tiểu nhân không tốt." Đúng lúc này, một vị lão giả mặc quần áo lộng lẫy, mặt đầy vẻ nịnh nọt chạy tới. Lão giả này tu vi không yếu, cũng có tu vi Thiên Vũ tam trọng, mà phía sau ông ta, còn có một đám tu võ giả đi theo, tu vi cũng không hề yếu, nhưng cách ăn mặc của bọn họ, đều là người của khách sạn, hiển nhiên vị lão giả này, chính là ông chủ của khách sạn xa hoa này.
"Ngươi là ai?" Thân Đồ Lãng khinh miệt nhìn thoáng qua vị lão bản này.
"Bẩm đại nhân, ta là lão bản của khách sạn này." Lão bản cười nói.
"Mẹ nó, ngươi là ông chủ khách sạn này, xxx còn dám xuất hiện trước mặt hoàng tử nhà ta?" Biết được thân phận của lão bản, một tên hộ vệ Thiên Vũ tứ trọng của Thân Đồ hoàng tộc, túm lấy cổ áo lão giả, giận dữ gào thét.
"Ai, tố chất, tố chất, chúng ta là người có thân phận, chú ý đến tố chất một chút." Thân Đồ Lãng quỷ dị cười nói.
"Hừ." Thấy Thân Đồ Lãng lên tiếng, tên hộ vệ kia mới buông vị lão bản kia ra.
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân." Thấy vậy, vị lão bản càng vội vàng chắp tay tạ ơn với Thân Đồ Lãng, vì thực lực của đám người Thân Đồ Lãng, thật sự làm ông ta e ngại vô cùng. Nhưng ông ta lại không biết, sự tình không hề đơn giản như vậy, chỉ thấy Thân Đồ Lãng, mặt thì tươi cười, nhưng lại lạnh lùng nói: "Bản hoàng tử đến chỗ ngươi ăn cơm, vậy mà đến cả phòng ra hồn cũng không để cho ta, ngươi có biết mình phạm tội gì không hả?"
"Cái này, cái này, tiểu nhân không biết." Nghe thấy lời này, mặt lão bản cũng khẽ biến, vô ý thức lùi lại mấy bước.
"Tội chết." Thân Đồ Lãng bỗng thay đổi sắc mặt lạnh lùng, sau đó bàn tay lớn đột nhiên nhô ra, liền hung hăng đập vào giữa mặt lão bản. Thiên lực mạnh mẽ xuyên qua cơ thể, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, tên lão bản khách sạn, đã bị đánh thành một đám huyết vụ, tan biến trong không trung.
"A, giết người, giết người, người Thân Đồ hoàng tộc, ở khu vực Đông Hải của ta giết người rồi! ! !"
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người đi theo lão bản tới, thì sợ đến mồ hôi lạnh vã ra, vừa lớn tiếng la hét, vừa chạy tán loạn khắp nơi.
"Chạy đi đâu, toàn bộ dừng lại cho ta, xuống mồ cùng lão bản của các ngươi đi." Nhưng, Thân Đồ Lãng lại lạnh lùng hừ một tiếng, rồi vung tay, thiên lực tràn đầy bắn ra, đã mạnh mẽ đánh tan mấy chục cường giả có tu vi Huyền Vũ cảnh thành nước thịt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận