Tu La Võ Thần

Chương 2150: Các chủ đại nhân

"Chương 2150: Các chủ đại nhân"Mười cái... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Cường vô cùng khó hiểu hỏi.
"Ê này, hai tên nhóc các ngươi không muốn sống à? Người của Lục Dương Các đi qua, nhất định phải quỳ lạy thần phục, nếu không muốn quỳ thì tranh thủ thời gian trốn đi." Bỗng nhiên, một ông chú trung niên râu ria xồm xoàm cách đó không xa lên tiếng.
Mặc dù, vị kia có dáng vẻ trung niên đại thúc, nhưng trên thực tế tuổi của hắn, ít nhất đã hai trăm tuổi, đã vượt qua tuổi của lớp trẻ.
"Cái gì, chỉ đi qua thôi mà đã phải quỳ lạy thần phục, cái này... cái này quá phách lối rồi?"
"Ta không tin cái tà này, ta không quỳ, xem... xem hắn có thể làm gì ta." Nghe được lời này, Vương Cường trái lại nổi hứng, hai tay chống nạnh, ngửa cổ lên trời, một bộ không sợ trời không sợ đất.
"Ta sát, cái tên quái dị không mặc quần áo kia, ngươi đúng là chán sống à?" Thấy Vương Cường không những không tránh, mà ngược lại bày ra động tác trẻ trâu như thế, ông chú kia liền sốt sắng.
"Ái chà chà, ngươi nói ai... ai xấu xí?" Bị ông chú trung niên vũ nhục, Vương Cường lập tức không vui, vừa nói vừa tiến đến chỗ ông chú kia.
Thấy vậy, Sở Phong cười lắc đầu, hắn nhìn ra Vương Cường cũng không thật muốn gây sự với ông chú kia, dù sao ông chú là có ý tốt nhắc nhở bọn họ. Vương Cường chẳng qua là kiếm cho mình một lý do, tùy tiện tìm cái cớ để trốn đi, kỳ thật, hắn cũng định trốn.
Về phần Sở Phong, khi chưa quen thuộc cái Lục Dương Các kia là thần thánh phương nào thì cũng sẽ không liều lĩnh, dù sao mới đến, nên cẩn thận hành sự.
Thế là Sở Phong liền đi theo Vương Cường, đi tới nơi ông chú kia trốn.
"Làm gì, ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi còn muốn đánh nhau với ta sao?"
"Tới tới tới, tuy ta không thích lấy mạnh hiếp yếu, lấy lớn bắt nạt nhỏ, nhưng đối với loại hỗn trướng vô tri như ngươi, Lưu mỗ ta cũng không nuông chiều." Thấy Vương Cường hùng hổ tiến tới, ông chú kia cũng không sợ, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, toát ra khí tức Tam phẩm Bán Đế.
Thấy cảnh này, Sở Phong không nhịn được thầm bật cười, tu vi của ông chú đã sớm bị hắn và Vương Cường nhìn thấu. Nhưng lúc này ông chú lại cố ý khoe mẽ khí tức, rõ ràng là ông ta rất tự tin với tu vi của mình. Chí ít là ông ta không hề coi Sở Phong và Vương Cường ra gì.
"Vị đại thúc này, ngươi hiểu lầm rồi, ta không muốn đánh nhau, chỉ muốn tìm ngươi lý luận thôi."
"Ngươi... ngươi tự nói đi, ta và ngươi không oán không thù, sao vừa mới gặp mặt, liền công kích nhân thân ta?" Vương Cường vẻ mặt không phục nói ra.
"Ai, làm gì, nói thật mà không được à?" Đại thúc cũng không phục, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, sau đó giọng nhỏ lại, nói: "Một lát nữa lại tính sổ với ngươi nhóc con."
Nói xong, đại thúc liền cẩn thận đưa mắt nhìn lên chân trời, đồng thời trốn sâu hơn.
Thấy thế, Sở Phong và Vương Cường cũng đều quay đầu nhìn, bởi vì lúc này, không chỉ tiếng chuông chói tai càng ngày càng lớn. Một đội nhân mã, càng là trùng trùng điệp điệp từ trên đường chân trời lao nhanh tới.
Đội nhân mã này được mây tím bao phủ, căn bản không thấy rõ hình dạng, ngoại trừ có thể thấy lá cờ viết Lục Dương Các tung bay trong gió, thì cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân dày đặc, đạp trên không mà đi.
Nhưng Sở Phong, khi sử dụng Thiên Nhãn thì có thể nhìn thấu tất cả. Bên trong mây tím, yêu thú và nhân loại cùng đồng hành, nhưng bất kể là yêu thú hay nhân loại đều mặc trang phục giống nhau, có thể thấy họ đến từ một thế lực.
Chỉ là, ở Võ Chi Thánh Thổ, bất luận là yêu thú hay nhân loại, đều có trận doanh riêng của mình, yêu thú và nhân loại cùng tồn tại trong một thế lực như vậy, vẫn rất hiếm gặp.
Đồng thời, tu vi của thế lực này đều rất mạnh, bất kể là yêu thú hay nhân loại, đều là cường giả Võ Đế, mà cường giả như vậy, lại có đến tám nghìn người.
Tám nghìn Võ Đế, trận thế này nghĩ thôi cũng đã kinh người, huống chi các Võ Đế phẩm giai đều không thấp, thậm chí rất nhiều trong số đó còn là Võ Đế đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành Bán Tổ.
Trong số nhân mã này cũng có mấy chục chiếc chiến xa, mỗi chiến xa đều có một Bán Tổ trấn thủ. Trong đó, một chiến xa bắt mắt nhất, như một cung điện di động, mà qua Thiên Nhãn, Sở Phong có thể thấy rõ, bên trong chiến xa này thực sự tráng lệ.
Các loại trang trí đắt đỏ thì khỏi bàn, trong đó có đến mấy chục cô gái trẻ đẹp. Những cô gái này ăn mặc hở hang, tu vi thì ở cảnh giới khác nhau, phần lớn đều không mạnh.
Nhưng không thể nghi ngờ là, các nàng đều còn rất trẻ, lớn nhất cũng không quá ba mươi tuổi, mà nhỏ nhất còn là thiếu nữ mười mấy tuổi. Những cô gái này hoặc bưng trà rót nước, hoặc lả lơi đưa tình, đều đang vây quanh một người đàn ông.
Đúng hơn là một thanh niên hoa lệ, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, Sở Phong không nhìn thấu được tu vi của hắn, nhưng có thể cảm giác được, tuổi của hắn chắc chắn không chỉ như vậy, đây ít nhất là một lão già sống mấy trăm tuổi.
Một lão già mấy trăm tuổi, lại để nhiều cô gái trẻ hầu hạ, thật khiến Sở Phong có chút buồn nôn. Nếu là đối xử thật lòng còn không tính, Sở Phong thấy, đối với nam nhân kia, những cô gái này chẳng qua là đồ chơi.
"Kia là?" Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Phong lóe lên.
Hắn kinh ngạc phát hiện, vầng sáng trên người nam nhân kia rất đặc biệt, có lẽ là một món chí bảo, quan trọng nhất là trên vầng sáng kia lại khắc một chữ.
Chữ "Sở" !!!
Mà trong lúc Sở Phong lộ vẻ kinh ngạc, những người quỳ trên mặt đất thì đồng loạt hô lên:
"Kính chào các chủ đại nhân!!!"
"Kính chào các chủ đại nhân!!!"
"Kính chào các chủ đại nhân!!!"...
Lực lượng Lục Dương Các này đến nhanh đi cũng nhanh. Chẳng qua trong chớp mắt đã đi xa, thấy tiếng chuông ngày càng xa, những người quỳ trên mặt đất cũng đứng dậy.
"Ai, lại không được lựa chọn, cứ thế này, lần sau ta cũng không quỳ."
Lúc này, có người lúc trước quỳ lạy một mặt oán niệm, nhưng phần lớn thì như không có gì xảy ra, tiếp tục công việc đang làm. Đối với việc vừa mới quỳ lạy, lại không hề có chút xấu hổ, giống như đây là chuyện bình thường.
"Uy, đại thúc, cái... cái này rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vương Cường hỏi ông chú kia.
"Hai ngươi mới tới à?" Ông kia cau mày, nhìn Sở Phong và Vương Cường như nhìn quái vật.
"Đúng đúng đúng." Vương Cường cười gật đầu, tên này đổi thái độ thật nhanh.
Khó trách lúc trước rõ ràng thực lực rất mạnh, ở Ấn Phong Cổ Thôn vẫn bị đánh, lúc này Sở Phong thật nghi ngờ Vương Cường có phải là có xu hướng bị ngược đãi không.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) -
Bạn cần đăng nhập để bình luận