Tu La Võ Thần

Chương 40: Ta là Tô Mỹ người trong lòng

Chương 40: Ta là người trong lòng của Tô Mỹ
"Cút ngay cho ta, còn dám cản đường của bản tiểu thư, ta liền phế bỏ ngươi." Nhưng Sở Phong vừa mới bước ra khỏi chỗ nhận nhiệm vụ, đã nghe thấy một tiếng the thé của thiếu nữ.
"Tô Mỹ?" Nghe thấy giọng nói này, Sở Phong không khỏi giật mình, còn tưởng Tô Mỹ gặp phải rắc rối gì, nhanh chân hướng nơi phát ra âm thanh đi tới.
Quả nhiên không xa đó, thấy bóng dáng Tô Mỹ, chỉ là lúc này bên cạnh Tô Mỹ, còn có hơn mười người của Kiếm Đạo Minh vây quanh. Bọn chúng không hề che giấu khí tức, nên Sở Phong có thể cảm nhận rõ ràng, thực lực của hơn mười người này phần lớn đều ở Linh Vũ ngũ trọng, mà mạnh nhất là một thiếu niên, có thực lực Linh Vũ lục trọng.
Đó là một thiếu niên dáng người cao gầy, mặt trắng nõn, mày rậm mắt to, có thể nói là một mặt trắng nhỏ tiêu chuẩn, lúc này đang cười gian tà với Tô Mỹ. Mẹ nó, đám thành viên Kiếm Đạo Minh này lại dám trêu ghẹo Tô Mỹ trước mặt mọi người. Có điều, có lẽ vì thân phận đặc thù của Tô Mỹ, gã mặt trắng kia trêu ghẹo rất có chừng mực, nên mới làm Tô Mỹ vô cùng khó chịu, có vẻ sắp bùng nổ.
Thấy vậy, Sở Phong vốn định tiến lên giải vây, liền dừng lại, vì hắn hiểu rõ thực lực của Tô Mỹ, nàng là Linh Vũ thất trọng, mấy người này dám dây dưa với Tô Mỹ, đơn giản là tự tìm đường c·h·ế·t. Nhưng hiển nhiên, nha đầu này chưa muốn lộ thực lực, đang cố nén chưa ra tay, nên Sở Phong dứt khoát nhập bọn với đám đông hóng chuyện, thầm cười trong lòng: "Ta xem ngươi nha đầu này, có thể nhịn được bao lâu."
"Cô nương Tô Mỹ, ta Kiếm Thần thật lòng thích nàng, nàng không thể cho ta một cơ hội sao?"
"Huống hồ, trong toàn bộ nội môn này, xét về gia thế, xét về thực lực, xét về hình dạng, ngoài ta Kiếm Thần còn ai xứng với nàng?"
Tên mặt trắng được gọi là Kiếm Thần mặt đầy thâm tình biểu diễn sự chân thành, đôi mắt gian lại liếc lên liếc xuống người Tô Mỹ, khi liếc đến chỗ mê người còn không khỏi liếm môi một cái.
"Ngươi..." Tô Mỹ nhẫn nại hiển nhiên đã đến cực hạn, nàng ghét nhất là bị người dây dưa. Ngay khi nàng muốn bùng nổ thì đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người, lập tức khẽ động ý, thu lại vẻ phẫn nộ, có chút xấu hổ nói với Kiếm Thần: "Thật ra, ta đã có người trong lòng rồi."
"Cái gì? Nàng có người trong lòng? Là ai?" Nghe Tô Mỹ nói, Kiếm Thần như bị đả kích nặng nề, lập tức trở nên k·i·n·h k·h·ủ·n·g.
Tô Mỹ đắc ý cười, tiện thể nhìn về phía Sở Phong trong đám đông, dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: "Anh yêu, có người bắt nạt em, anh cứ đứng nhìn vậy sao?" Mà người nàng nhìn, chính là Sở Phong trong đám người.
"Ta làm!" Sở Phong thầm kêu một tiếng, không ngờ nhanh vậy đã bị Tô Mỹ phát hiện, còn bị chơi một vố, rõ ràng là Tô Mỹ đang bắt hắn làm bia đỡ đạn a!
Dù trong lòng khó chịu, nhưng là một nam nhân, đối mặt với những ánh mắt dồn đến bốn phương tám hướng, Sở Phong sao có thể lùi bước, huống chi hắn vốn định giúp Tô Mỹ giải vây.
"Bảo bối, ta vừa đến thôi mà, tên hỗn đản nào dám bắt nạt em, ta giúp em dạy dỗ hắn." Sở Phong giả bộ từ trong đám người đi ra, đến trước mặt Tô Mỹ, hắn cười gian, làm ra một hành động khiến mọi người há hốc mồm.
Hắn vung tay, một trận gió mạnh quét ngang qua, kéo tiểu mỹ nhân Tô Mỹ đang yểu điệu vào trong lòng. Cảnh tượng này, có thể nói là khiến người ta trợn tròn mắt, tất cả mọi người há hốc miệng, có người còn như muốn rớt cả tròng mắt.
Tô Mỹ là ai, người đó trong nội môn quả thực không ai không biết, là thiên tài danh tiếng lẫy lừng, dù đã gặp nàng không nhiều, nhưng phàm là đã gặp nàng, đều sẽ bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc. Rất nhiều người còn coi nàng là nữ thần trong lòng, mà những người thực lực cao siêu, bối cảnh hùng hậu lại càng trực tiếp theo đuổi Tô Mỹ, gã Kiếm Thần kia chẳng qua là một trong số đó mà thôi.
"Ngươi..." Bị ăn đậu hũ trước mặt nhiều người, Tô Mỹ cũng giận đến bốc hỏa. Nhưng nghĩ đến ý đồ ban đầu, vẫn cố nén cơn giận, không những không phát tác, ngược lại còn nở nụ cười hạnh phúc, y như chim non nép vào người nằm trong lòng Sở Phong.
Giờ khắc này, Sở Phong cảm nhận được hai khối mềm mại dán vào ngực, loại cảm giác thoải mái đó khiến hắn giật mình, sau đó không khỏi ôm Tô Mỹ trong lòng chặt thêm một chút, thích thú tận hưởng sự mềm mại này.
"Mẹ kiếp, ngươi là ai?" Nữ thần của mình, bị người khác ôm ngay trước mặt, Kiếm Thần chỉ thấy lửa giận bốc lên, sát khí đã tỏa ra.
"Ta là ai? Ta là người trong lòng của Tô Mỹ." Sở Phong ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.
"Ngươi tên hỗn đản này..." Tô Mỹ thầm mắng trong lòng, vì ai cũng nghe ra ý trong lời của Sở Phong, ý hắn là Tô Mỹ đã là của hắn.
"Mẹ, lão tử phế bỏ ngươi." Kiếm Thần rốt cục bùng nổ, rút huyền thiết kiếm sau lưng ra, vung thẳng về phía Sở Phong.
"Anh yêu, giúp em dạy dỗ hắn." Thế nhưng làm Sở Phong bất ngờ là, Tô Mỹ đang y như chim non nép vào người, lại đẩy hắn ra, lực rất mạnh, thẳng vào mũi kiếm của Kiếm Thần, đây đúng là hành động trả thù trắng trợn vì Sở Phong chiếm tiện nghi của nàng.
Nhưng Sở Phong hiện tại có thực lực gì, Linh Vũ thất trọng còn chẳng là gì, huống chi chỉ là một tên Linh Vũ lục trọng?
"Phanh." Sở Phong nghiêng người, tránh được công kích của Kiếm Thần, rồi nhấc chân đá một cú, trực tiếp khiến Kiếm Thần ngã lăn quay.
"Tiểu tử, ngươi muốn c·h·ế·t." Thấy vậy, hơn mười thành viên Kiếm Đạo Minh còn lại đều rút huyền thiết kiếm, không chút nương tay chém về phía Sở Phong.
Nhưng bọn chúng đâu phải đối thủ của Sở Phong, chỉ trong nháy mắt, cả hơn mười người đều bị Sở Phong đ·á·n·h cho mặt mũi bầm dập, người đầy vết bầm tím, ngã lăn trên đất rên rỉ.
"Đạp." Sở Phong một chân dẫm lên người Kiếm Thần, bá khí nói: "Sau này còn dám quấy rầy bảo bối của ta, ta sẽ đánh rụng hết răng trong mồm ngươi."
Nói xong, Sở Phong cười hề hề đi tới trước mặt Tô Mỹ, không chút khách khí ôm nàng vào lòng, "Nói một tiếng thôi, bảo bối đi với ta về phủ ngồi chơi." Rồi nghênh ngang hướng phủ đệ của mình đi tới.
"Tiểu tử này rốt cuộc là ai, lại dám với Tô Mỹ..." Nhìn hình ảnh hai người ôm nhau rời đi, mọi người vừa chất vấn thân phận, vừa có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng vang vọng khắp nơi.
Trên đường đi, Sở Phong vô cùng không khách khí, ôm chặt Tô Mỹ trong lòng, không để ý đến cái liếc mắt k·h·i·n·h b·ỉ của Tô Mỹ, cũng như cái tay nhỏ đang cấu cánh tay hắn. Ý Sở Phong là, dù chịu đau ta vẫn muốn chiếm tiện nghi của nàng, cái này gọi là không chiếm ngu sao? Ngươi bắt ta làm bia đỡ đạn thì phải trả giá.
"Hỗn đản, ngươi đủ chưa?" Vừa vào đến phủ đệ của Sở Phong, Tô Mỹ đã đẩy hắn ra, một trận gió mạnh lướt qua, Tô Mỹ một cước đá ngang, quét về phía Sở Phong.
"Ta đi!" Sở Phong k·i·n·h h·ã·i, vì Tô Mỹ dù là tốc độ hay sức mạnh đều mạnh hơn hắn quá nhiều. Nha đầu này, không ngờ là Linh Vũ bát trọng!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận