Tu La Võ Thần

Chương 4660: Vân Lương quyết ý

Chương 4660: Vân Lương quyết ý
Trở lại tẩm cung của mình, Vân Lương đại nhân bảo Sở Phong nghỉ ngơi, còn hắn thì vào các phòng khác, có lẽ là đi nghỉ. Mãi đến đêm khuya, Vân Lương đại nhân mới lại tìm đến Sở Phong, lúc này trông hắn vẫn còn suy yếu, nhưng nhìn khá hơn trước nhiều.
Vân Lương đại nhân dẫn Sở Phong một lần nữa đến Tu La vương điện.
Tu La vương điện vẫn được canh gác nghiêm ngặt. Nhưng Vân Lương đại nhân cầm lệnh bài của Tu La Vương, vẫn khiến những thủ vệ kia phải nhường đường.
Nhưng so với lúc sáng sớm vào Tu La vương điện, Sở Phong cảm giác rõ ràng tốc độ của Vân Lương đại nhân đã nhanh hơn.
"Sở Phong, cái rương vẫn còn chứ?" Đản Đản hỏi.
"Vẫn còn ở đây, Tu La Vương không mang nó đi." Sở Phong đáp, trận pháp của hắn dung nhập vào rương, tuy không thể quan sát được bên trong rốt cuộc là cái gì, nhưng khi bước vào Tu La vương điện, hắn có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của cái rương.
Cái rương đó vẫn ở trên Vương Đài. Nhưng Tu La Vương đã rời đi.
"Lão nhân này, không lẽ cứ vậy mang ngươi vào, rồi để ngươi lấy đi cái rương kia?"
"Nếu như thế, vậy hắn phải làm gì?"
"Hắn là Tu La ác linh, không thể cùng ngươi rời khỏi nơi này được phải không?" Nữ Vương đại nhân có chút khó hiểu nói.
Thật ra Nữ Vương đại nhân không hiểu, Sở Phong cũng không hiểu. Chính vì thế, Sở Phong cũng không biết, vị Vân Lương đại nhân này, có phải muốn giúp mình như vậy không.
Cuối cùng, bọn họ lại đến nơi sâu nhất của Tu La vương điện.
Trên Vương Đài có một cái rương màu vàng dài mấy chục thước. Trên mặt chiếc rương màu vàng này có khắc trận pháp, trận pháp này đang vận hành, lại liên kết với Vương Đài, dường như đang hấp thụ lực lượng đặc thù từ trên Vương Đài.
Nhưng chiếc rương màu vàng này không giống cái rương dán Phong Ấn Phù lúc trước. Sở Phong biết, cái rương dán Phong Ấn Phù, đang ở trong cái rương màu vàng này.
"Tiểu quỷ, vận chuyển trận pháp của ngươi, mở cái rương này ra." Vân Lương đại nhân nói.
Sở Phong nào dám chần chừ, vội vàng làm theo.
Sau khi vận chuyển trận pháp đã dung nhập vào rương, liền bắt đầu vận dụng lực lượng của trận pháp đó, phá vỡ cái rương màu vàng này. Trận pháp trên mặt chiếc rương màu vàng này tuy phức tạp, nhưng nó không phải là cái rương cất giấu bảo vật, mà giống như dùng trận pháp của nó để rèn luyện cái rương đã dán phù chú hơn.
Cho nên khả năng phòng ngự của nó rất yếu, chỉ khoảng nửa nén hương, Sở Phong đã thuận lợi mở được cái rương màu vàng này ra. Sau khi cái rương màu vàng mở ra, cái hộp giấy dán phù kia xuất hiện trước mặt Sở Phong.
"Tiểu quỷ, mang nó đi đi." Vân Lương đại nhân nói.
Sở Phong vội làm theo, cất cái hộp giấy dán bùa kia vào.
"Ăn cái này vào, theo đường cũ trở về." Vân Lương đại nhân vừa nói, vừa lấy ra một viên thuốc đưa cho Sở Phong.
Sở Phong liếc mắt liền nhận ra, đây không phải đan dược bình thường, đây là viên đan dược có thể giúp hắn ẩn thân, hiệu quả ẩn thân của nó vượt xa Cửu Long Thánh Bào và trận pháp ẩn thân của hắn. Loại đan dược này, đừng nói Sở Phong không luyện được, dù là Giới Linh sư cấp bậc như Hắc Sát lão ma cũng không luyện được. Đan dược này, chắc hẳn xuất phát từ tay một Giới Linh sư cực kỳ lợi hại.
Vân Lương đại nhân làm vậy là để phòng ngừa bất trắc, để Sở Phong có thể thuận lợi đào thoát. Sở Phong nào dám chần chừ, vội vàng nuốt đan dược vào. Quả nhiên, sau khi nuốt đan dược, thân thể Sở Phong lập tức chuyển sang trạng thái ẩn thân. Dược hiệu cực mạnh này, dù là tồn tại như Tu La Vương, chưa chắc đã cảm nhận được Sở Phong.
"Tiểu quỷ, ngươi tên gì?" Vân Lương đại nhân hỏi Sở Phong. Lúc này ngữ khí của hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Đại nhân, vãn bối tên Sở Phong." Sở Phong cẩn thận đáp.
"Sở Phong, nói với Hắc Sát, ai cũng có thể phụ ta Tu La giới linh quân." Vân Lương đại nhân nói với Sở Phong.
"Vân Lương đại nhân, chẳng lẽ...ngài không đi sao?" Sở Phong nhận ra điều bất thường, Vân Lương đại nhân này, dường như không có ý định trốn thoát. Thế nhưng hắn không trốn, vậy chẳng khác gì tự tìm cái chết. Sở Phong nhìn ra được tầm quan trọng của cái rương này đối với Tu La ác linh, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã đánh cắp cái rương này.
"Ta đi không nổi, ngươi mau đi đi."
"Dược hiệu của viên đan dược kia rất ngắn, ngươi nhất định phải mau chóng rời đi." Vân Lương đại nhân thúc giục nói.
"Đại nhân, sự giúp đỡ của ngài, vãn bối khắc cốt ghi tâm."
"Hi vọng, ngày nào đó còn có thể gặp lại." Nói miệng thì nói có ngày gặp lại, Sở Phong chỉ là ôm chút kỳ vọng không thực tế. Thực tế thì Sở Phong cũng biết, có lẽ khó mà gặp lại.
Trong lòng Sở Phong lúc này, không hiểu cảm thấy chua xót. Không quản Vân Lương đại nhân là người như thế nào, đã làm bao nhiêu chuyện xấu ác. Nhưng ít nhất với hắn, cũng chưa từng làm điều xấu, ngược lại giúp Sở Phong cứu Vương Ngọc Nhàn. Hiện tại hắn ở lại đây, chính là chờ chết.
Sở Phong không hiểu rõ, ở trong Tu La Táng Địa, rõ ràng thân phận và địa vị của hắn cũng rất cao, vì sao lại phải dùng cái chết làm cái giá, giúp Hắc Sát lão ma?
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, thậm chí không kịp thương cảm, hắn nhất định phải nhanh rời đi, nếu không…Nếu dược hiệu tan đi, Sở Phong không biết…bằng thủ đoạn ẩn thân của hắn, liệu có thể qua mắt được Tu La Vương loại cường đại tồn tại đó hay không.
Thế là Sở Phong làm lễ với Vân Lương đại nhân xong, liền vội vã rời khỏi nơi đây.
Nhưng, Sở Phong vừa ra khỏi Tu La vương điện, liền thấy Tu La Vương dẫn đầu một đám cao thủ Tu La ác linh, cùng với đại quân Tu La ác linh trùng trùng điệp điệp tiến vào Tu La vương điện.
"Lão nhân này e là không sống nổi, ai…khiến tâm tình bản nữ vương cũng có chút không vui."
"Sở Phong, mau đi đi, Vân Lương lão đầu, vậy mà dùng tính mạng mình giúp ngươi lấy được cái rương này, ngươi không được phụ lòng hắn nha." Nữ Vương đại nhân nói.
Về phần Sở Phong, dù thấy Tu La Vương dẫn quân tiến vào Tu La vương điện, nhưng Sở Phong lại không hề do dự, nhanh chóng bay vụt về phía cung điện lúc trước.
Tòa cung điện có trận pháp truyền tống nằm trong Tu La Táng Địa này, là một nơi vô cùng hẻo lánh, cách Tu La vương điện khá xa. Cho nên, khi Sở Phong rời khỏi Tu La vương điện chưa bao lâu, dược hiệu trong cơ thể đã bắt đầu tan đi. Vân Lương đại nhân đã không lừa hắn, dược hiệu này tuy mạnh, nhưng thời gian duy trì lại rất ngắn. Thế là Sở Phong chỉ có thể dùng Cửu Long Thánh Bào và trận pháp ẩn thân để che giấu mình.
May là trên đường sau đó, Sở Phong không gặp cao thủ đỉnh tiêm Tu La ác linh, cũng không quá lo mình bị phát hiện.
Còn bên trong Tu La vương điện, Tu La Vương đã dẫn theo đại quân Tu La ác linh đến chỗ Vương Đài.
Vân Lương đại nhân vẫn đứng ở đó. Dù thấy Tu La Vương đi vào, mặt Vân Lương đại nhân cũng không hề có chút sợ hãi, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
"Vân Lương, đây là do ngươi làm?" Thấy cái rương màu vàng đã bị mở ra, lũ ác linh Tu La cũng biến sắc, sát ý nồng đậm từ trong người bọn chúng trào ra.
Mà Tu La Vương thì giơ tay ra hiệu tất cả im lặng. Sau đó, Tu La Vương hạ xuống, đến trước mặt Vân Lương đại nhân.
"Vân Lương, giao ra đi."
"Đừng ép ta phải ra tay." Tu La Vương nói với Vân Lương đại nhân.
"Đại nhân, nó không còn ở đây." Vân Lương đại nhân đáp.
"Là tên tiểu quỷ theo sau Vân Lương, nhất định là hắn đã lấy đi."
"Người đâu…đi đuổi hắn về đây." Có người lớn tiếng nói.
"Đại nhân, hộ vệ của Vân Lương đại nhân căn bản chưa từng rời đi."
"Hắn nhất định còn trong vương điện." Nhưng người phụ trách trông coi Tu La vương điện lại vội nói.
"Trong vương điện? Cái vương điện này có bóng dáng của hắn đâu?"
"Đồ vô dụng, để ngươi trông coi vương điện mà trông không xong." Một vị lão giả ác linh thân phận cao quý đi đến trước mặt thủ vệ, vung tay tát một cái thật mạnh.
Thủ vệ kia mặt đầy oan ức, nhưng không dám nói gì.
Mà lũ ác linh Tu La cũng bắt đầu nhao nhao tìm kiếm tung tích Sở Phong, nhưng lại không tìm thấy. Nếu vẫn còn trong vương điện, thì vì sao bọn chúng lại không tìm thấy? Chẳng lẽ dùng thủ đoạn ẩn thân? Nhưng nếu thủ đoạn ẩn thân có thể qua mắt được bọn chúng, thì có nghĩa là hắn đã sớm trốn đi, còn ở đây làm gì?
Lúc này, đám ác linh Tu La ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
“Bá”
Nhưng đúng lúc này, Tu La Vương vung tay, trực tiếp khóa chặt yết hầu của Vân Lương đại nhân. Cùng lúc đó, khí diễm màu đen trong cơ thể hắn, như côn trùng, từ tay hắn bắt đầu chui vào cơ thể Vân Lương đại nhân. Vân Lương đại nhân, dù cố gắng chịu đựng, nhưng thân thể hắn vẫn bắt đầu run rẩy kịch liệt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
"Nói đi, tên tiểu quỷ kia đi đâu?" Tu La Vương trầm giọng hỏi.
"Ta đã nói, hắn đi rồi, không còn ở đây." Vân Lương đại nhân nói.
"Đi tìm, dù thế nào cũng phải tìm cho ta hắn về đây." Tu La Vương hét lớn một tiếng, đám Tu La ác linh ở đó lập tức lao ra khỏi Tu La vương điện, đi tìm tung tích Sở Phong.
"Ha ha ha ha..."
Nhưng Vân Lương đại nhân lại cất tiếng cười lớn.
"Vô ích, ta đã nói, hắn đi rồi."
"Các ngươi cho dù có lật tung cả Tu La giới linh quân doanh cũng không tìm được hắn, không…"
Vân Lương vừa cười vừa nói.
"Ô oa"
Nhưng chưa nói hết câu, hắn đã phát ra tiếng rên rỉ. Hóa ra Tu La Vương nắm yết hầu của hắn, ngón tay đã xuyên thủng cổ họng.
"Vân Lương, ngươi thật sự đã phụ sự tín nhiệm của ta."
"Ngươi cũng đã biết, hành động hôm nay của ngươi, không chỉ phản bội ta Tu La giới linh quân, mà còn là sai lầm không thể vãn hồi." Mắt Tu La Vương lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đại nhân, ta Vân Lương chưa từng phản bội Tu La giới linh quân, ta Vân Lương càng chưa phạm sai lầm, sai là ngươi." Vân Lương đại nhân nói.
"Vân Lương, cơ hội ta đã cho ngươi." Lúc này, khuôn mặt Tu La Vương trở nên dữ tợn khác thường, sau đó một tay như lưỡi dao đâm vào thân thể Vân Lương đại nhân…
Sở Phong trải qua một hồi đường đi, cuối cùng cũng trở về được tòa cung điện ban đầu. Tòa cung điện này tuy thần thánh, nhưng không những hoang vắng, mà còn không người trông coi, Sở Phong rất thuận lợi tiến vào trong cung điện, rồi tìm được truyền tống môn có thể rời khỏi Tu La Táng Địa.
Nhưng Sở Phong cũng không trực tiếp rời đi, mà là phóng thích Công Tôn Vân Thiên ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận