Tu La Võ Thần

Chương 4428: Quả thực là quái vật

Chương 4428: Quả thực là quái vật.
"Bá"
Một đạo hàn quang, sát cơ tứ phía, loại sát khí kia khiến cho sóng biển phía dưới trở nên dị thường mãnh liệt, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hơi thở tử vong.
Nhát kiếm này chính là Ân Đại Phấn tung ra đối Sở Phong. Nhát kiếm này ẩn chứa sức mạnh thất phẩm Chí Tôn, uy lực của nó có thể hủy thiên diệt địa, đồ sát ức vạn sinh linh.
"Keng"
Nhưng chính là nhát kiếm này, sắp đâm trúng Sở Phong thì ngón tay Sở Phong đột nhiên chìa ra kẹp lấy nó. Lại mạnh mẽ, đem thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh diệt tính kia cho kẹp lấy.
Cho dù Ân Đại Phấn cố gắng muốn rút ra nhưng lại phát hiện không cách nào đem thanh kiếm kia kéo ra. Tựa như thanh kiếm kia đã cùng hai ngón tay Sở Phong hợp làm một thể vậy, nàng đã vô pháp lay chuyển.
Một màn này khiến Ân Đại Phấn kinh hãi tột độ.
"Ngươi hẳn là sử dụng không ít tài nguyên tu luyện, mới khiến tu vi của ngươi nhanh chóng tăng tiến."
"Tuy nói tu vi ngươi bây giờ đạt tới lục phẩm Chí Tôn cảnh, Thiên Tứ Thần Lực cũng bị ngươi khai phá thành công, nhưng ở Chí Tôn cảnh tăng một phẩm tu vi."
"Nhưng chiến lực của ngươi lại không cao, vì tu vi ngươi cực kỳ hư ảo, cứ thế mãi về sau thành tựu của ngươi tất nhiên có hạn."
Sau khi Sở Phong ngăn lại công thế của Ân Đại Phấn thì không nóng vội, ngược lại lời lẽ chân thành nói ra nhược điểm của Ân Đại Phấn.
"Ngươi!!!"
Ân Đại Phấn lúc này đã sớm mặt mày tái mét, đôi mắt đẹp càng phủ đầy hoảng sợ. Nàng không chỉ buông thanh nửa thành tôn binh mà còn liên tục lùi về phía sau. Nàng nhìn Sở Phong bằng ánh mắt đầy sợ hãi, như nhìn thấy ma quỷ vậy.
"Kinh ngạc lắm sao?"
"Rất không hiểu?"
"Vì sao ta có thể ngăn được công thế của ngươi?"
Sở Phong khẽ cười, sau đó quanh thân Sở Phong biến đổi. Liền như có một tầng áo choàng vô hình đang cởi ra từ trên người Sở Phong. Mà khi lớp áo vô hình đó cởi ra thì quanh thân Sở Phong sinh ra biến hóa cực điểm.
Quanh người Sở Phong được bao phủ bởi một tầng khải giáp, phía trên khải giáp lôi đình sáng lóa như rắn sấm nhanh chóng phun trào khiến khải giáp trông cực kỳ bá đạo. Đó chính là lôi đình khải giáp. Mà trên trán Sở Phong còn có một đạo lôi văn, cũng khởi động lôi đình sáng lóa, lôi văn đó chính là thần tự.
Nhìn thấy lôi đình khải giáp và lôi văn thần cấp, Ân Đại Phấn đã kinh ngạc đến há hốc miệng. Nhưng nàng nhận ra trên thân Sở Phong còn phát ra một loại sức mạnh khác. Sức mạnh kia cùng với sức mạnh trong cơ thể nàng giống nhau, nhưng lại mạnh hơn. Nàng có thể cảm nhận được đó là Thiên Tứ Thần Lực, một loại Thiên Tứ Thần Lực cao cấp hơn của nàng.
Một người có huyết mạch thiên cấp có thể khai phát ra lôi văn ở cảnh giới Chí Tôn đã là rất khó rồi. Nếu có thể khiến lôi văn tăng một phẩm tu vi thì tuyệt đối là thiên tài yêu nghiệt. Nhưng Sở Phong vậy mà đồng thời khai phá cả lôi văn và lôi đình khải giáp hai loại lực lượng phong ấn, đồng thời còn tu luyện Thần Phạt Huyền Công. Không chỉ vậy hắn lại còn sở hữu Thiên Tứ Thần Lực. Đồng thời Thiên Tứ Thần Lực đó lại còn cao hơn cả của nàng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng đơn giản không thể tin rằng có người có thể làm được tất cả điều này. Quan trọng nhất là dù cùng tăng tu vi lên tới thất phẩm cảnh giới Chí Tôn. Nhưng nàng có thể cảm nhận được chiến lực của Sở Phong hoàn toàn vượt trội hơn nàng. Tuy là cùng một cảnh giới nhưng nàng và Sở Phong hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Ngươi… rốt cuộc ngươi là quái vật gì?"
Ân Đại Phấn dùng con mắt khó tin nhìn Sở Phong, lúc nói chuyện giọng nói run rẩy. Thực tế thì lúc này cả người nàng run rẩy không thể khống chế, nàng đã bị Sở Phong làm cho sợ hãi tột độ.
"Ngươi cho rằng, chuyện ẩn trong lòng ngươi ta sẽ không rõ sao?"
"Ta thừa nhận, kết giới chi thuật của ta không thể đối phó với ngươi sau khi tăng tu vi."
"Tu vi nguyên bản của ta cũng không thể đối phó được."
"Nhưng ngươi có thủ đoạn tăng tu vi không có nghĩa ta không có."
"Khi ta vừa tiến vào đây ngươi đã tính kế ở bên ngoài tăng tu vi để khi vào đây sẽ trực tiếp ra tay với ta."
"Nhưng khi ta tiến vào đây, việc đầu tiên làm cũng là tăng tu vi."
"Ta chính là đang đợi ngươi ra tay với ta."
"Nhưng ta còn làm một chuyện khác, ta còn vận dụng kết giới chi thuật, ẩn tàng diện mạo của ta sau khi tăng lên, để ngươi nghĩ lầm ngươi có thể giết ta."
"Mục đích chính là để lộ bộ mặt thật của ngươi."
"Quả nhiên ngươi đã để lộ bản chất." Sở Phong nói.
"Ngươi cái tên này."
"Bá"
Nhưng mà Sở Phong vừa dứt lời thì thân hình Ân Đại Phấn chuyển động. Nàng muốn chạy trốn. Nàng đã không còn tâm trí chiến đấu. Khi thấy thủ đoạn Sở Phong thi triển ra, nàng đã không có ý định chiến đấu. Nàng đã nhận thua, nhận thua từ tận đáy lòng. Không chỉ là mạnh yếu tu vi, ngay cả phương diện tâm trí nàng cũng đã bại triệt để. Sở Phong đã nhìn thấu tất cả của nàng. Nàng cảm thấy Sở Phong chính là một con quái vật, vì hắn làm được những chuyện mà người thường không thể làm được, chí ít thì nàng chưa từng thấy một tên tiểu bối nào lại đa mưu túc trí như Sở Phong. Loại quái vật này, nàng dù thế nào cũng không thể nào chiến thắng.
"Bá"
Nhưng khi nàng vừa định hành động, chuẩn bị đào tẩu thì một bóng dáng khác như quỷ mị xuất hiện chắn trước người nàng. Đồng thời một bàn tay lớn đầy sức mạnh càng nhanh như thiểm điện lướt đến. Khi nàng phản ứng lại thì bàn tay đó đã khóa lấy cổ họng của nàng. Là Sở Phong, Sở Phong đã chặn đường Ân Đại Phấn, bắt lấy cổ họng nàng. Đem Ân Đại Phấn nhấc lên.
"Ngô"
Lúc này Ân Đại Phấn thập phần đau khổ, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt trên gương mặt tuyệt mỹ. Mặt nàng càng lộ rõ vẻ hối hận. Nàng cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết. Người trước mặt này là một người ngông cuồng. Sở Phong căn bản không e ngại thế lực phía sau nàng, nếu không hẳn cũng không dám ra tay với nàng. Nàng đã dự cảm được, lần ra tay với Sở Phong này nếu không thành công thì nàng chỉ có con đường chết.
"Bá"
Ai ngờ chỉ là đơn giản dọa Ân Đại Phấn sau đó Sở Phong phất ống tay áo một cái, đem Ân Đại Phấn quăng ra ngoài. Sở Phong cũng không giết chết Ân Đại Phấn, đồng thời cũng không có ý định làm khó nàng nữa. Một màn này khiến Ân Đại Phấn cực kỳ kinh ngạc.
"Theo lẽ thường thì dám hạ sát thủ với ta, bây giờ ngươi đã chết rồi."
"Biết vì sao ngươi còn sống không?" Sở Phong hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi... ngươi thực sự quen biết tỷ tỷ ta?" Ân Đại Phấn hỏi.
"Không sai, ta không giết ngươi là nể mặt tỷ tỷ ngươi." Sở Phong nói.
"Nhưng sao tỷ tỷ ta có thể quen biết ngươi?" Ân Đại Phấn vẫn có chút hoài nghi.
"Tỷ tỷ ngươi trước kia ở Hồng Y thánh địa đúng không?" Sở Phong hỏi.
"Đúng, tỷ tỷ ta trước kia đã rời khỏi ta, nàng thực sự lớn lên tại Hồng Y thánh địa."
"Trời ạ, nguyên lai ngươi thực sự quen tỷ tỷ ta?"
Nghe thấy câu này, vẻ lo lắng trên mặt Ân Đại Phấn bỗng nhiên tiêu tan.
"Ta mà không biết nàng, ngươi còn mạng để sống sao?" Sở Phong nói.
"Thật xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, ta thật không biết ngươi lại quen tỷ tỷ ta."
"Nếu sớm biết ngươi và tỷ tỷ ta là bạn bè thì ta đã không vô lễ như vậy."
Ân Đại Phấn vừa nói vừa khóc như mưa, mặt đầy hối hận.
"Đừng khóc, ta ghét nhất là phụ nữ khóc lóc."
"Hơn nữa ta tuy nói tha cho ngươi bất tử cũng không nói cứ thế mà bỏ qua cho ngươi." Sở Phong nói.
"Vậy... vậy Sở Phong công tử, ngươi... ngươi muốn làm gì?" Ân Đại Phấn hỏi.
"Nói cho ta biết chuyện giữa ngươi và tỷ tỷ của ngươi đi." Sở Phong hỏi.
Ân Đại Phấn ban đầu rất sợ, còn tưởng rằng Sở Phong muốn tra tấn hoặc làm chuyện gì đó. Nhưng phát hiện chỉ có thế thì quá đơn giản, thế là nàng bắt đầu kể cho Sở Phong chuyện về tỷ tỷ mình. Nàng và tỷ tỷ đều được tông chủ Vân Không Tiên Tông tự tay chọn lựa ra làm đệ tử. Đặc biệt là tỷ tỷ của nàng, sinh ra đã có một đôi mắt đặc thù, ngay lập tức đã được tông chủ Vân Không Tiên Tông phá lệ coi trọng. Chỉ là vì một chuyện ngoài ý muốn mà tỷ tỷ của nàng đã bị mất tích. Về sau thì Sở Phong đều biết. Ân Trang Hồng về sau đã được chưởng giáo Hồng Y thánh địa nhặt được, bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Còn Ân Đại Phấn thì vẫn luôn lớn lên ở Vân Không Tiên Tông từ nhỏ. Có thể nói Ân Đại Phấn từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử của Vân Không Tiên Tông. Điều này cũng không khó hiểu vì sao nàng lại dưỡng thành tính cách xảo trá ngông cuồng như hôm nay.
Mà cha mẹ Ân Trang Hồng và Ân Đại Phấn thật ra chỉ là người bình thường. Cha của các nàng thậm chí còn bị giết vì đắc tội một tu võ giả khi mẹ nàng mang thai tỷ muội các nàng. Mặc dù mẹ của các nàng là người bình thường nhưng tông chủ Vân Không Tiên Tông cảm thấy đã sinh ra hai đứa con gái ưu tú như Ân Trang Hồng và Ân Đại Phấn, coi như đã lập một công lớn. Thế là, khi nhận hai người làm đệ tử thì tông chủ đã đưa luôn mẹ của bọn họ vào Vân Không Tiên Tông để bà ta hưởng thụ đãi ngộ tôn quý dù chỉ với thân phận người bình thường. Về phần tên của hai tỷ muội thì đều do mẹ nàng tự đặt. Điều đáng nói là, mẹ của các nàng tuy chỉ là người thường nhưng tính tình lại không tốt, cộng thêm hưởng thụ đãi ngộ tôn quý nên mẹ của nàng có thể nói là một người mà ai ai trong Vân Không Tiên Tông cũng đều phải kiêng nể. Đương nhiên, mẹ nàng rốt cuộc ra sao thì Sở Phong cũng không biết. Đây đều là Ân Đại Phấn nói, Ân Đại Phấn tự mình nói nàng thấy bản thân vô lễ cũng là do tội của mẹ nàng. Nàng nói nàng di truyền tính cách của mẹ nàng nên mới không thể khống chế được cảm xúc của mình.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận