Tu La Võ Thần

Chương 4668: Thái Cổ Thiên Mệnh Thạch

Đạo Hải tiên cô thốt lên kinh ngạc, ngay sau đó lại nói năm chữ: "Thái Cổ thiên mệnh Thạch?". "Thái Cổ thiên mệnh Thạch?!" Lời này của Đạo Hải tiên cô vừa nói ra, Sở Phong cùng Vương Ngọc Nhàn, còn có tất cả mọi người ở đây đều hướng mắt về phía Đạo Hải tiên cô, chờ đợi Đạo Hải tiên cô nói ra lai lịch liên quan đến viên Thái Cổ thiên mệnh Thạch này. "So với thời viễn cổ còn cổ xưa hơn nữa, chính là thời kỳ Thái Cổ." "Tương truyền rằng, thời kỳ Thái Cổ có một khối đá, không chỉ có thể đo thiên phú của người mà còn có thể đo cơ duyên khí vận." "Nếu có người có thể khiến hòn đá kia sáng lên một đạo quang mang, chứng tỏ người đó thiên phú dị bẩm." "Nếu có người có thể khiến hòn đá kia sáng lên hai đạo quang mang, đã nói người này không chỉ thiên phú dị bẩm mà còn được khí vận phù hộ." "Mà nếu có người có thể khiến hòn đá kia sáng lên ba đạo quang mang, người này không chỉ có thể tự thân phát triển mà còn có thể thay đổi thế giới." "Đúng là người được trời chọn! ! !" "Bởi vậy...khối đá này được gọi là Thái Cổ thiên mệnh Thạch, là một trong những thứ có thể khảo thí thiên phú lợi hại nhất trên thế giới này, cũng là trong giới tu võ mênh mông." Đạo Hải tiên cô giải thích. "Không hổ là Đạo Hải tiên cô tiền bối, thế mà hiểu rõ về vật này như vậy." Mà Đạo Hải tiên cô vừa dứt lời, Trương Anh Hùng liền vỗ tay tán thưởng. Chỉ là cái bộ dạng đắc ý kia của hắn, nhìn bên ngoài giống như đang tán thưởng Đạo Hải tiên cô, nhưng thực tế lại càng giống là đang tán thưởng bản thân. Dù sao, Thái Cổ thiên mệnh Thạch này vốn là của hắn. "Liên quan đến Thái Cổ thiên mệnh Thạch, ta từng thấy ghi chép trong nhiều cuốn trục viễn cổ cùng di tích, nhưng trong hiện thực thì chưa từng thấy qua." "Vị tiểu hữu này, ngươi có thể kết luận, cái này của ngươi...nhất định là Thái Cổ thiên mệnh Thạch?" Đạo Hải tiên cô hỏi. Tuy biết vật này là đồ vật trong truyền thuyết, nhưng với bản lĩnh của Đạo Hải tiên cô thì vẫn không cách nào xác định được thật giả của vật này. "Hắc hắc..." Trương Anh Hùng cười hắc hắc, sau đó nhìn về phía Sở Phong, Đạo Hải tiên cô và Vương Ngọc Nhàn. "Tiền bối tiên cô, Sở Phong huynh đệ, Vương cô nương, mọi người hãy nhìn cho kỹ." Khi hắn nhìn thấy Vương Ngọc Nhàn còn nháy mắt một cái. Còn cái vẻ mặt nhảy nhót kia khiến cho nụ cười trên mặt Vương Ngọc Nhàn cứng đờ, đôi mắt đẹp khẽ nhíu mày. Hiển nhiên, Vương Ngọc Nhàn không thích Trương Anh Hùng này. Nhưng Trương Anh Hùng lại không thèm để ý, ngược lại cười ha ha, sau đó liền đi về phía cái gọi là Thái Cổ thiên mệnh Thạch. Đến gần, hắn đầu tiên bóp ra một pháp quyết đặc thù, lấy pháp quyết phối hợp khẩu quyết, bố trí ra một đạo tiểu trận ngưng ở đầu ngón tay. Ngón tay chạm nhẹ, khi tiếp xúc với khối đá, pháp trận đầu ngón tay cũng rơi vào bên trong Thái Cổ thiên mệnh Thạch. Pháp quyết cùng khẩu quyết nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế vô cùng bất phàm, đó là một loại thủ đoạn vô cùng huyền diệu. Ông Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi pháp trận mỉm cười tràn vào bên trên Thái Cổ thiên mệnh Thạch, Thái Cổ thiên mệnh Thạch liền rung động, lại xuất hiện một đạo kết giới môn. Kết giới môn không đặc biệt lớn, chỉ cao một thước, rộng nửa mét, hình bầu dục, xoay tròn đứng giữa Thái Cổ thiên mệnh Thạch. Dù sao, Thái Cổ thiên mệnh Thạch bản thân cũng chỉ cao đến ba thước, cho nên cánh cửa này rất nhỏ. Theo lý mà nói, kết giới môn như vậy muốn tiến vào thì cần bò vào. Thế nhưng khi kết giới môn xuất hiện, Trương Anh Hùng không hề nhúc nhích, liền có một lực hút bao phủ, thân thể của Trương Anh Hùng rõ ràng lớn hơn kết giới môn, ngay trước mắt mọi người hóa thành một đạo hư ảnh, bị hút vào bên trong kết giới môn. "Thật là thiên phú thạch huyền diệu." Sở Phong nhìn Thái Cổ thiên mệnh Thạch lại một lần cảm thán. Sở dĩ cảm thán là do Sở Phong phát hiện, kết giới môn vừa rồi ẩn chứa khí tức của Trương Anh Hùng, giống như một cánh cửa được chế tạo cho Trương Anh Hùng, nếu không phải là Trương Anh Hùng, người khác căn bản không có cách nào bước vào kết giới môn đó. Ông Bỗng nhiên, các đường vân phù chú phức tạp trên Thái Cổ thiên mệnh sáng lên. Khối đá này vừa sáng lên liền biến đêm tối thành ban ngày, tựa như mặt trời rơi trước mắt, cả thiên địa đều biến mất trong nháy mắt, tất cả bị thay thế bằng quang mang chói mắt. Quang mang quá mạnh mẽ, ngay cả Sở Phong cũng phải nhíu mày, không thể không nheo mắt lại. Đôi mắt có thể xuyên thủng thiên địa, phán đoán cát hung, tìm kiếm chí bảo lại không có cách nào chống lại được quang mang trước mắt. Mà Sở Phong để ý thấy không chỉ mình mà Vương Ngọc Nhàn cùng những người khác cũng vậy. Ngay cả Đạo Hải tiên cô cũng nhíu mày, chỉ có thể nheo mắt nhìn Thái Cổ thiên mệnh Thạch, một nhân vật như nàng cũng không thể chống lại được quang mang này. Loại tình huống này có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là cấp bậc của Thái Cổ thiên mệnh Thạch quá cao. Cho dù nhân vật tu vi như Đạo Hải tiên cô, đứng trước nó cũng không thể không nhìn thứ quang mang thần thánh sáng chói này. Nhưng vẫn còn một khả năng thứ hai, là Thái Cổ thiên mệnh Thạch quá cường đại, có thể bỏ qua hết tất cả cảnh giới của người tu võ. Chúng sinh bình đẳng, chỉ cần là sinh linh, bất kể ở cảnh giới nào, chỉ cần trong thời khắc nó nở rộ đều sẽ lộ vẻ mặt này, đều muốn cúi đầu xưng thần, trước tiên, không có cách nào nhìn rõ. Điều đặc biệt là khi quang mang kia sáng lên, Sở Phong cảm nhận được một luồng quang mang cực kỳ thần thánh. Nếu trước đó sự thần thánh của Thái Cổ thiên mệnh Thạch vẫn cần phải quan sát cẩn thận mới có thể tác động đến nội tâm ngươi thì giờ sự thần thánh của Thái Cổ thiên mệnh Thạch đã không cần quan sát, nó cứ như thế trực tiếp bày ra trước mắt. Cảm giác thần thánh, là một loại cảm giác khó nói thành lời. Sở Phong đã từng thấy qua kỹ pháp có cảm giác thần thánh, cùng với những bảo vật thậm chí là một vài sinh linh mạnh mẽ. Nhưng không có một vật, một người, một kỹ có thể so sánh được với vật trước mắt. Thái Cổ thiên mệnh Thạch này chính là bảo vật có cảm giác thần thánh mãnh liệt nhất mà Sở Phong từng thấy từ lúc chào đời. Ông Sau một phen cảm thán trong lòng, quang mang kia mặc dù vẫn sáng tỏ, vẫn chiếu rọi thiên địa đèn đuốc sáng trưng, thậm chí như bao phủ một tầng ánh sáng trắng. Nhưng Sở Phong và những người khác đã dần dần nhìn rõ được bản thân Thái Cổ thiên mệnh Thạch. Sở Phong có thể nhìn thấy, đường vân phức tạp và thần thánh phía trên Thái Cổ thiên mệnh Thạch đã sáng lên một phần ba. "Lại kích thích một luồng quang mang mãnh liệt như vậy." "Không ngờ thiên phú của vị tiểu hữu này lại cao đến thế." Không cần Sở Phong mở miệng, Đạo Hải tiên cô đã nói. Mặc dù lực lượng của khối đá này phi phàm, thế nhưng vẫn có rất nhiều người không thể xác định nó có phải là Thái Cổ thiên mệnh Thạch mà Đạo Hải tiên cô đã nói không. Nhưng lời nói của Đạo Hải tiên cô đã cho mọi người đáp án. Ít nhất Đạo Hải tiên cô cảm thấy khối đá này là thật. Thế là lời này vừa nói ra, rất nhiều người trong Đạo Hải không khỏi thốt lên những tiếng kinh thán, cho đến lúc này, họ mới ý thức được vị nam tử áo đen bị họ coi thường trước đó, thiên phú lại cao minh như vậy. Trong khoảnh khắc, mọi người bắt đầu nhìn Trương Anh Hùng bằng con mắt khác. Ông Nhưng mà, ngay khi mọi người cảm thán, quang mang lại xảy ra biến hóa. Quang mang màu trắng thần thánh đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vòng hào quang màu đỏ. Hào quang đỏ trong chớp mắt bao phủ cả thiên địa, khác với sự chói mắt, quang mang này có chút quỷ dị. Chỉ là sự quỷ dị chỉ thoáng qua, khi Sở Phong và những người khác nhìn rõ cảnh tượng trước mắt liền lộ vẻ kinh ngạc. Phần lớn đều lộ vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy, thậm chí có những người gan nhỏ còn vội trốn ra sau lưng Đạo Hải tiên cô, cái miệng run rẩy cứ như sắp khóc! ! ! ! Ngay cả một nhân vật như Đạo Hải tiên cô cũng chau mày, khuôn mặt không còn bình tĩnh nữa. Biểu cảm kia, như đang đối mặt với đại địch! ! ! (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận