Tu La Võ Thần

Chương 598: Võ chi hoa quả (5 càng)

"Mấy vị sư muội, ta tìm Thu Thủy tiền bối thật sự có việc gấp, mong các nàng cho ta gặp Thu Thủy một lần." Thấy vậy, Sở Phong tiếp tục khẩn cầu, hắn vất vả chạy đến đây, cũng không muốn tay trắng trở về như vậy. "Cút ra ngoài!" Ngay lúc này, nữ tử kiêu ngạo kia, tu vi Thiên Vũ bát trọng, chợt quát một tiếng, rồi trực tiếp ra tay. Nàng ta không thèm nhìn Sở Phong, chỉ dựa vào tinh thần lực khóa chặt vị trí của Sở Phong, hiển nhiên cũng là một giới linh sư. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chiêu thức của nàng cũng là kết giới chi lực, kết giới màu tím xen lẫn, hình thành một bức tường kết giới màu tím khổng lồ, ép về phía Sở Phong. Nàng đúng là một vị áo bào tím giới linh sư. "Thật sự là không ai sánh nổi, chẳng thèm nói lý." Nhìn bức tường kết giới màu tím đang ép đến, trong mắt Sở Phong cũng thoáng hiện một tia khó chịu. Mặc dù đối phương đều là mỹ nữ, nhưng Sở Phong lại không để trong mắt. Nếu không có chuyện nhờ cùng Thu Thủy Phất Yên, Sở Phong cũng sẽ không khách khí với bọn họ như vậy. Nhưng giờ, nàng này vậy mà trực tiếp ra tay với mình, Sở Phong tự nhiên cũng không cam chịu bị bắt nạt, muốn cho nàng một chút giáo huấn. Nếu không thì với tính cách của bọn họ, hôm nay nhất định sẽ cản Sở Phong ngoài cửa. "Ô ngao!" Ngay lúc Sở Phong vừa định ra tay, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ. Điều này làm Sở Phong nhíu mày, không ra tay mà quay đầu nhìn về phía sau. Lúc này mới phát hiện phía sau, có một con cự thú kết giới màu tím đang bay tới. Con cự thú này chân đạp hư không bay tới, sau khi lướt qua bên cạnh Sở Phong, lại hung hăng đâm vào bức tường kết giới kia. "Oanh!" Hai bên va vào nhau, lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên, đồng thời nhấc lên một đạo gợn sóng c·u·ồ·n·g bạo. Mà khi gợn sóng tan đi, con cự thú và bức tường lớn được ngưng tụ từ kết giới màu tím, đều biến mất không còn, cùng nhau tan thành mây khói. Giờ khắc này, Sở Phong cũng thấy rõ người ngưng tụ cự thú màu tím kia, đó là một nam tử trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng. Nam tử này có dáng dấp rất khá, thậm chí có thể so với nữ nhân. Bất quá bởi vì ngũ quan quá mức tinh xảo nhỏ nhắn, thêm vào làn da trắng nõn mịn màng như tuyết, lại làm mất đi vẻ bá khí mị lực của nam tử, ngược lại thêm chút khí âm nhu. Mặc dù nam tử có tướng mạo giống nữ nhân, nhưng tu vi lại không hề yếu, cũng cùng vị nữ tử cao ngạo kia giống nhau, đều là tu vi Thiên Vũ bát trọng. Đồng thời phía sau nam tử, còn đi theo mấy tên nam tử khác, tu vi của những nam tử này đều không yếu, có thể được xem là nhân trung chi long. Bất quá người khiến Sở Phong chú ý nhất không phải bọn họ, mà là một đại hán trung niên mặt đầy vết sẹo. Đại hán này cố ý che giấu khí tức, nhưng không qua được sự điều tra của Sở Phong. Sở Phong phát hiện đại hán trung niên này chính là một cao thủ Thiên Vũ cửu trọng, hơn nữa khí tức vô cùng hùng hậu, đã gần đạt đến cảnh giới Võ Quân. Nhìn bộ dạng này, hắn với Võ Quân thật chỉ cách nhau một đường, rất nhanh sẽ bước vào cảnh giới Võ Quân. "Tiết Nghị, ta đuổi người này đi, sao ngươi lại ra tay ngăn cản, Mạc Phi ngươi cùng hắn là một đám?" Thấy đám nam tử này, nữ tử cao ngạo kia ngoài ý muốn lên tiếng, tuy thái độ rất ngang ngược, nhưng phải nói là, giọng vẫn rất dễ nghe. "Hắc hắc, Uyển Thi cô nương, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta và tiểu tử này căn bản không quen biết, vừa nãy ra tay cũng không phải muốn giúp hắn giải vây, chỉ là thấy Uyển Thi cô nương cô thi triển kết giới chi thuật, liền ngứa tay khó nhịn muốn cùng cô Tiểu Tiểu luận bàn thôi." "Uyển Thi cô nương sao lại giận dữ vậy, chẳng lẽ tiểu tử này trêu chọc các vị cô nương, nên mới chọc đến các vị cô nương tức giận như vậy?" "Các vị cô nương không cần sinh khí, kẻ này không biết điều, dám vô lễ với các vị cô nương, để Tiết Nghị ta dạy dỗ hắn cho các người." Tiết Nghị ban đầu thì ân cần tươi cười, sau đó lại đem ánh mắt lạnh băng quét về phía Sở Phong, trong lúc nói chuyện đã muốn động thủ với Sở Phong. "Không cần, ngươi có chuyện thì nói thẳng, không cần thừa nước đục thả câu." Nữ tử cao ngạo lạnh lùng nói. "Hắc hắc, Uyển Thi cô nương thật sự là thông minh, việc gì cũng không qua được mắt cô, được rồi, đã vậy ta cũng không vòng vo." "Kỳ thật lần này ta đến đây là muốn lấy lại võ chi hoa quả mà ta đã thua cô lần trước." Tiết Nghị vừa cười vừa nói. "À, hóa ra là vì võ chi hoa quả, đó là do ngươi lần trước luận bàn kết giới chi thuật thua ta, muốn lấy lại cũng được, nhưng ngươi phải thắng ta mới được." Nữ tử cao ngạo khinh miệt cười, trong lúc nói chuyện, túi càn khôn lóe sáng, một quả trái cây dài ba tấc rất kỳ dị xuất hiện trong tay. Khi trái cây kỳ dị này xuất hiện, dù là Sở Phong cũng phải hai mắt tỏa sáng. Chưa nói đến vẻ ngoài kỳ lạ của trái cây kia, trong đó còn ẩn chứa năng lượng thiên địa cực mạnh, đó lại là võ lực. Người đời đều biết, giữa thiên địa có linh dược, huyền dược, thiên dược, mà quả trái cây kỳ dị này, lại lộ ra là võ dược ẩn chứa võ lực, đồng thời theo suy đoán của Sở Phong, phẩm giai của quả trái cây kỳ dị này tuyệt đối không thấp, hẳn là trung phẩm võ dược. "Có thể, bất quá không phải ta muốn cùng cô luận bàn, mà là biểu ca của ta muốn cùng cô luận bàn." Tiết Nghị cười nhẹ, rồi đưa tay chỉ vào đại hán mặt đầy vết sẹo bên cạnh. "Tại hạ Tiết Kiên, là biểu ca của Tiết Nghị, đã sớm nghe nói uyên ương đài Khương Uyển Thi Khương cô nương là một thiên tài tuyệt thế, khả năng khống chế kết giới chi thuật vô cùng cao siêu." "Còn ta, Tiết Kiên, thì cũng thường ngày thích nghiên cứu kết giới chi thuật, nên muốn thỉnh giáo cô nương Khương một phen." Đại hán mặt sẹo bước ra hai bước, sau đó chắp tay ôm quyền, dùng giọng nói vang như chuông nói với Khương Uyển Thi. "Nha, Tiết Nghị, ngươi đây là ý gì, mình đánh không lại Khương sư tỷ ta, liền tìm viện binh tới à?" "Vị biểu ca này của ngươi, hẳn không phải là người của uyên ương đài ta chứ, hắn ở độ tuổi này, làm sao có thể vào được uyên ương đài? Tiết Nghị, ngươi đây rõ ràng là phá hủy quy củ của uyên ương đài ta." Nữ tử cột tóc đuôi ngựa ngạo kiều nhỏ miệng cong lên, sắc bén trách cứ. "Vị cô nương này nói chuyện thật là sắc bén, hẳn là người mà biểu đệ của ta thường xuyên nhắc đến, Tôn Y Hàm Tôn cô nương?" Tiết Kiên ôm quyền hỏi. "Không sai, chính là bản cô nương." Tôn Di Hám hai tay khoanh trước ngực, rất đắc ý hất bộ ngực đầy đặn. "Tôn cô nương, ta thực sự không phải là người của uyên ương đài, nhưng ta tới thăm biểu đệ ta, đây chính là việc hợp tình hợp lý, huống hồ ta bây giờ đang nói chuyện với cô nương Khương, xin cô đừng xen vào, nếu cô nương Khương nói sợ, không muốn cùng Tiết Kiên ta giao thủ, vậy thì ta sẽ quay người rời đi, còn cô vẫn chưa đủ tư cách để nói chuyện với Tiết Kiên ta." Tiết Kiên lớn tiếng nói. "Ngươi..." Lời của Tiết Kiên vừa nói ra, liền khiến Tôn Y Hàm giận không nhẹ, ngón tay chỉ vào Tiết Kiên định mắng chửi. "Theo Hàm, dừng tay!" Chưa cần Tôn Y Hàm mở miệng, Khương Uyển Thi đã đè tay Tôn Y Hàm xuống, sau đó tươi cười dịu dàng nói với Tiết Kiên: "Hay cho một chiêu khích tướng, bất quá đối với ta là vô dụng." "Ngươi muốn giao thủ với ta cũng được, nhưng luận bàn phải có quy củ, ngươi muốn lấy lại võ chi hoa quả Tiết Nghị đã thua ta, thì phải xuất ra vật phẩm có giá trị tương đương với võ chi hoa quả ra để cá cược, bằng không thì xin mời rời đi." (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận