Tu La Võ Thần

Chương 4832: Thần bí tiền bối

Chương 4832: Tiền bối thần bí
Tông chủ đại nhân dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chằm chằm Sở Phong. Mà Tử Linh thì muốn nói lại thôi, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Ngay cả Đoạn Liễu Phong nhìn mình ánh mắt cũng có chút phức tạp. Những biến hóa này khiến Sở Phong nhận ra, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện khác?"
"Tông chủ đang nói chuyện gì vậy?" Sở Phong hỏi.
"Ngươi thật sự là do Đoạn Liễu Phong dẫn vào Ngọa Long Võ Tông sao?" Tông chủ đại nhân hỏi.
"Ta..." Sở Phong không trả lời được, bất giác nhìn về phía Đoạn Liễu Phong. Lại phát hiện ánh mắt Đoạn Liễu Phong nhìn mình càng thêm phức tạp, có do dự, có giãy giụa, còn có một chút tự hoài nghi và áy náy.
"Sở Phong, chẳng lẽ đã bại lộ?" Vũ Sa nhắc nhở.
Thực ra không cần Vũ Sa nhắc nhở, Sở Phong cũng đã nghĩ đến. Sở Phong vào Ngọa Long Võ Tông là thông qua Ngọa Long tuyển chọn trận. Vì Ngọa Long Hồn Giáp mà tu vi của Sở Phong bị tụt giảm, vị thần bí kia nói thực lực như Sở Phong mà nói đã thông qua Ngọa Long tuyển chọn trận để vào thì không ai tin, ngược lại có khả năng sẽ bị trục xuất. Thêm việc vị thần bí kia không muốn lộ diện để nói rõ chân tướng cho Sở Phong nên mới đưa ra kiến nghị đó. Vị thần bí kia đã thay đổi ký ức của một vị trưởng lão, để vị trưởng lão đó lầm tưởng rằng Sở Phong do hắn dẫn vào Ngọa Long Võ Tông. Vì nóng lòng muốn cứu Tử Linh và vì thủ đoạn của vị thần bí kia quá thông thiên, Sở Phong đã không còn vốn liếng để mặc cả mà chỉ có thể đồng ý. Mà vị trưởng lão bị thay đổi ký ức đó chính là Đoạn Liễu Phong. Bây giờ bị tông chủ đại nhân hỏi như vậy, Sở Phong có chút chột dạ. Sở Phong cảm thấy, tông chủ đại nhân không vô cớ hỏi như vậy, rất có thể là đã phát hiện ra gì đó, hoặc là Đoạn Liễu Phong phát hiện ra gì đó. Sở Phong cảm thấy, đã đến lúc nên nói ra chân tướng.
"Tông chủ đại nhân, vừa rồi đệ tử ở trong trận nhận lấy áp chế, lại thêm bị thương, ký ức hỗn loạn cũng rất có thể."
"Có lẽ ký ức của ta có vấn đề, Sở Phong chắc là do ta mang vào thật." Đoạn Liễu Phong vội vàng nói.
"Đoạn Liễu Phong, quan hệ của ngươi và Sở Phong ta biết, ngươi bây giờ không cần phải nói."
"Chuyện này ta muốn Sở Phong tự mình nói." Tông chủ đại nhân nói.
"Tông chủ đại nhân, đệ tử thật sự không phải do Đoạn trưởng lão dẫn vào tông môn." Sở Phong nói.
Thấy Sở Phong nói vậy, ánh mắt Đoạn Liễu Phong nhìn Sở Phong càng thêm phức tạp. Lúc đầu hắn chỉ hơi tự hoài nghi, nhưng bây giờ lại càng thêm tự hoài nghi. Còn Sở Phong cũng không đợi tông chủ đại nhân truy hỏi, một hơi kể rõ đầu đuôi sự việc cho tông chủ đại nhân.
"Trên đây chính là sự tình.
"Xin lỗi Đoàn huynh, huynh đệ cũng không cố ý lợi dụng ngươi.
"Thực xin lỗi tông chủ đại nhân, đệ tử cũng không hề cố ý giấu giếm." Sở Phong có chút hổ thẹn làm lễ.
"Ta thế mà thật sự bị áp đặt ký ức."
"Hiền đệ, vị tiền bối ở Ngọa Long tuyển chọn trận đó, rốt cuộc là ai?" Đoạn Liễu Phong tò mò hỏi. Đoạn Liễu Phong tự nhận mình không quá nghịch thiên, nhưng cũng không tính là kẻ yếu. Nhưng cứ vậy mà bị thêm ký ức, mình lại không hề biết gì, lại không chút nghi ngờ. Hắn cảm thấy không phải do mình yếu, mà là do vị thần bí kia quá mức đáng sợ.
"Đoàn huynh, ta cũng không nhìn thấy vị tiền bối đó."
"Lúc đầu ta cứ tưởng, hắn là trưởng lão của Ngọa Long Võ Tông, nhưng giờ xem ra, dường như không hề đơn giản như vậy." Sở Phong nói.
"Sở Phong, ngươi nói là thật?"
"Trong Ngọa Long tuyển chọn trận thật sự ẩn giấu một người thần bí như vậy?"
"Mà ngươi và hắn, chỉ là có quan hệ như thế, chứ không có tiếp xúc gì khác?" Tông chủ đại nhân cũng truy hỏi.
"Không cần làm khó hắn."
"Ta tin tưởng những lời hắn nói, chính là sự thật."
"Dù sao trong Ngọa Long Võ Tông cũng có nhiều chuyện, chúng ta không có tư cách để tìm hiểu về những đại nhân vật đó." Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía Tử Linh. Nhưng đây không phải giọng của Tử Linh. Chỉ thấy không gian có chút nhúc nhích, bên cạnh Tử Linh xuất hiện một bóng dáng. Đó chính là vị nữ tử váy trắng mà khi Tử Linh ở Chân Nguyên Cô Sơn, lúc linh hồn bị hao tổn đã gặp.
"Chẳng lẽ..."
"Ngươi mới là vị tiền bối kia của Ngọa Long Võ Tông sao?" Sở Phong nhìn nữ tử váy trắng hỏi. Lúc nữ tử váy trắng đưa đan dược giúp Tử Linh và mình chữa thương, Sở Phong đã nhận thấy nữ tử váy trắng không đơn giản. Nhưng lúc đó chỉ cho rằng thân phận nàng đặc thù. Nhưng bây giờ xem ra, thân phận của nữ tử váy trắng còn không đơn giản như những gì hắn đã đoán.
"Đúng vậy, ta chính là người mà các ngươi muốn tìm."
"Vừa rồi, cũng chính là ta xóa ký ức bị áp đặt của Đoạn Liễu Phong."
"Thực ra, khi Đoạn Liễu Phong gặp nạn, ta đã biết chuyện Ngọa Long Võ Tông gặp phải."
"Khi tông chủ các ngươi trở lại Ngọa Long Võ Tông, tìm các ngươi, ta đã âm thầm đi cùng."
"Sau khi trở về Ngọa Long Võ Tông, ta phát hiện, lần đại kiếp nạn này, không phải là đại kiếp nạn như trước đây, mà là do Ngọa Long tuyển chọn trận mà dẫn đến đại kiếp nạn."
"Qua điều tra, chỉ có ngươi là khả nghi nhất."
"Cho nên vừa rồi, khi Đoạn Liễu Phong bọn họ xuống núi, ta đã dùng thủ đoạn đặc thù để tiến hành thanh tẩy ký ức cho Đoạn Liễu Phong."
"Quả nhiên phát hiện, hắn đã bị áp đặt một đoạn ký ức."
"Ngươi... chính là người đã từ Ngọa Long tuyển chọn trận, tiến vào Ngọa Long Võ Tông, lại dẫn phát đại kiếp nạn." Nữ tử váy trắng nói.
"Nguyên lai đại kiếp nạn đó, thật sự có liên quan đến ta." Thật ra, Sở Phong đã từng nghĩ đến việc đại kiếp nạn đó có thể có liên quan đến mình. Thậm chí còn hỏi thăm mọi người, nhưng người nào cũng phủ nhận việc đại kiếp nạn đó liên quan đến Ngọa Long tuyển chọn trận. Thêm vào đó đại kiếp nạn đó uy thế quá khủng khiếp, Sở Phong tự thấy khó giải. Dần dần, Sở Phong cũng bỏ đi ý nghĩ đó.
"Sở Phong, vừa nãy ngươi có nhắc đến vị đại nhân vật kia đã cho ngươi Ngọa Long Hồn Giáp."
"Mà vừa rồi khi ở trên núi, ngươi lại có đột phá."
"Chẳng lẽ Ngọa Long Hồn Giáp đã hoàn toàn giải khai?" Nữ tử váy trắng hỏi.
"Bẩm tiền bối, Ngọa Long Hồn Giáp đã thật sự hoàn toàn giải khai." Vừa nói Sở Phong vừa vận dụng thủ đoạn, đem Ngọa Long Hồn Giáp từ trong cơ thể lấy ra ngoài.
"Đây chính là Ngọa Long Hồn Giáp, một bảo vật thật tốt." Nhìn Ngọa Long Hồn Giáp, Tử Linh, Đoạn Liễu Phong và người đứng đầu Ngọa Long đều lộ vẻ tán thưởng. Ngay cả tông chủ đại nhân vốn lạnh nhạt, nhìn thấy Ngọa Long Hồn Giáp này, trong mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
"Quả nhiên là một kiện bảo vật."
"Thực ra về Ngọa Long Hồn Giáp ta đã sớm nghe thấy, nhưng nghe đồn không bằng thấy một lần." Nữ tử váy trắng cảm thán xong liền quay sang tông chủ đại nhân, nói: "Ngọa Long Hồn Giáp đã giải, vậy thì đại kiếp nạn kia chỉ sợ sẽ rất nhanh hoàn toàn giáng lâm."
"Các ngươi nhất định phải nhanh chóng trở về Ngọa Long Võ Tông."
"Tiền bối, vậy đại kiếp nạn có liên quan gì đến Ngọa Long Hồn Giáp?" Sở Phong hỏi.
"Cũng có chút liên quan đến Ngọa Long Hồn Giáp, nhưng có liên quan chính vẫn là ngươi."
"Sở Phong, Ngọa Long Hồn Giáp này ngươi cứ giữ đi."
"Đây là thứ đáng ra ngươi được nhận." Nữ tử váy trắng nói với Sở Phong.
"Tiền bối, vậy ta... cần phải làm thế nào?" Sở Phong hỏi. Khi biết đại kiếp nạn kia có liên quan đến mình, Sở Phong trong lòng càng thêm hổ thẹn, nếu là do mình mà Ngọa Long Võ Tông gặp nạn, làm sao Sở Phong có thể yên lòng?
"Ngươi là người duy nhất có thể phá giải đại kiếp nạn này."
"Muốn phá giải như thế nào, ta đã nói qua với tông chủ nhà ngươi rồi."
"Các ngươi mau trở về đi." Nữ tử váy trắng nói xong liền hướng Chân Nguyên Cô Sơn mà đi.
"Tiền bối, ngài không cùng chúng ta trở về sao?" Tông chủ đại nhân hỏi. Giọng của nàng không chỉ dịu dàng bất thường, mà còn có chút ý cầu xin.
"Ta tin tưởng chuyện này, các ngươi có thể xử lý tốt."
"Nếu như chuyện này mà cũng không xử lý được, vậy trả Ngọa Long Võ Tông cho những đại nhân kia đi."
"Là chúng ta không có tư cách quản lý Ngọa Long Võ Tông." Nữ tử váy trắng nói xong thì biến mất không thấy. Nàng thoạt nhìn rời đi, nhưng kỳ thực không đi, mà là đến bên trên đường chân trời. Ở nơi đó, vị lão nhân được xưng là Chân Nguyên Thượng Tôn đang đứng ở đó. Hắn đứng ở đó, không ai thấy được hắn. Hắn uyển như thần linh bao quát chúng sinh, cao cao tại thượng. Nhưng khi nữ tử váy trắng đến gần, vị Chân Nguyên Thượng Tôn kia lại lộ ra một nụ cười ân cần.
"Ta còn nói, ở đâu ra một tiểu quỷ, một hơi hút khô toàn bộ nguyên lực của ta."
"Thì ra là hậu bối của đại nhân."
"Đại nhân, Ngọa Long Võ Tông kia, có phải tông môn của ngài trước kia?" Chân Nguyên Thượng Tôn tiến lên hỏi.
"Những chuyện liên quan đến ta, không cần hỏi nhiều."
"Ta chỉ muốn an tâm tu luyện ở chỗ này."
"Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, đừng để bất kỳ ai leo lên núi."
"Nếu còn có người leo lên núi, đến cả ngươi, cũng cút ra ngoài cho ta." Nữ tử váy trắng nói với Chân Nguyên Thượng Tôn.
"Vâng." Chân Nguyên Thượng Tôn không chỉ đáp ứng mà còn xoay người hành lễ. Nhưng nữ tử váy trắng đã sớm biến mất không thấy. Cho dù nữ tử váy trắng đi rồi, Chân Nguyên Thượng Tôn vẫn duy trì động tác hành lễ khá lâu mới dám đứng lên. Khi lần nữa ngẩng đầu, trên gương mặt già nua đã thêm vài giọt mồ hôi lạnh. Mà trong mắt càng hiện lên sự sợ hãi và kính sợ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận